Đọc truyện Bắt Giữ – Chương 13: Trò Chơi Và Đánh Cược
– Vào phút thứ 46, vâng, cô ấy đang thực hiện cú chạy đà tiêu chuẩn với độ khó cao, cô ấy có làm được không sau bao cố gắng? Ồ, nhìn nét mặt rạng ngời niềm tin rực rỡ chiến thắng như thế, quả thật khiến khán giả mong chờ. Nhìn kìa! Cô ấy đã nhảy, ô, cô ấy đang lơ lửng trên không, sắp rồi, sắp rồi!!! Ôi rất tiếc, không vào!!! – Tôi hét to, càng lúc càng phấn khích bình luận. – Vâng thưa quý vị khán giả gần xa, vừa rồi quả là một pha chạm trán hết sức nguy hiểm nhưng cũng kém phần may mắn của tuyển thủ Hàm Uyên, chỉ một chút nữa thôi là cô ấy có khả năng phạm phải một thẻ đỏ, thế nhưng vào giây cuối cùng cô cũng đã bật ngược người ra sau được, né tránh vùng nguy hiểm một cách tài tình.
Sau đó, tôi còn không tiếc công cho Hàm Uyên một tràng pháo tay vang dội, phát huy cao độ tinh thần của một bình luận viên kiêm khán giả nhiệt tình cổ vũ, kể cả có phải làm thủ lĩnh cổ động thì tôi tin chắc mình cũng có thể kiêm cả ba vai một lúc ấy chứ.
– Cô. Im. Ngay. Cho. Tôi!!! – Hàm Uyên vừa thở vừa gằn từng chữ, qua nét mặt hằn học và tức giận kia thì hiển nhiên là cô ta chả lấy gì làm cảm kích cho những pha bình luận kiêm cổ vũ của tôi rồi.
Tôi thấy vậy, liền ấm ức:
– Cô cũng quá tuyệt tình rồi, chẳng phải tôi thấy cô càng thử càng thất bại, càng thất bại lại càng nản chí, nên tôi mới tìm hết mọi cách có thể để cổ vũ cô đó chứ.
– Con mẹ nó, cô gọi đó là cổ vũ hả!!! – Hàm Uyên tức giận gào rú. – Cái kiểu của cô là làm người ta thót tim hồi hộp, cái kiểu y như nhà đài câu khách của cô thì con mẹ nó có cái gì mà cổ vũ, là làm người ta hoảng hơn thì có!!!
Cũng có lý nhỉ, thật ra tôi ít xem bóng đá lắm, nhưng dù ít hay nhiều cũng cảm thấy giọng bình luận hết sức kịch tính của các bình luận viên quả thật rất đáng học hỏi, aizz, quả là làm người tốt không dễ, làm bình luận viên còn không dễ hơn.
Hàm Uyên chợt ngồi phịch xuống, ủ rũ:
– Tôi chỉ còn 1 tiếng 4 phút, nhưng đừng nói là chạm vào được nó nhảy quá 2 mét còn không thể…
– Cô không yêu anh ta sao? – Tôi tìm cách động viên, bởi qua ký ức của Hàm Uyên, tôi biết giữa cô và Tạ Trường Lâm, chính là vị hôn phu của cô ấy, không thể chỉ dùng từ yêu mà diễn tả được.
Họ là một nửa thực sự của nhau.
Sống ở trên đời, lướt qua biết bao nhiêu người, thậm chí trao lời yêu cho bao nhiêu lãng khách ghé qua, thế nhưng có ai chắc chắn rằng đó thực sự là một nửa linh hồn của bạn, bởi lẽ để tìm được sự đồng điệu qua từng con tim nhịp thở, một ánh mắt một cái nhìn cũng đủ khiến đối phương rung động và hiểu biết lẫn nhau, người đời gọi là tri kỷ, cõi mơ lại gọi là một nửa linh hồn.
Hàm Uyên và Tạ Trường Lâm đã may mắn như thế nào mới gặp được nhau giữa bao người ở chốn hồng trần, và quan trọng nhất là họ không bỏ lỡ nhau.
Nghe tôi nhắc đến người đó, Hàm Uyên đang ủ rũ giật phắt người dậy, cô nghiến răng:
– Một tiếng thì một tiếng, cho dù chỉ còn một phút, bản cô nương cũng quyết không chịu thua, Lâm đang chờ tôi… Tôi tuyệt đối không thể chết như thế này!
– Vâng, tuyển thủ Hàm Uyên đã lấy lại được tinh thần, cô ấy đang chuẩn bị thực hiên pha nhảy vọt lần thứ 30, kìa, cô ấy đang khởi động, quả là rất tự tin và dẻo dai, thật khiến cho người hâm mộ có thêm hy vọng! Chúng ta cùng chờ xem lần này sự may mắn có mỉm cười với cô ấy không!
Nhìn Hàm Uyên nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn tôi như thể cảnh cáo không cho tôi tiếp tục làm phiền cô ấy. Nhưng mà tôi – ác hồn giết 39 mạng người – liệu có thể bị ánh mắt non nớt như thỏ con thế dọa sợ không? Khỏi nói cũng biết, cho nên mặc kệ cô ấy làm gì tôi vẫn rất vô tư bình luận, càng nói càng hăng say, càng nói càng cười khanh khách không tim không phổi.
Dù sao sớm hay muộn kết quả cũng vậy thôi, chi bằng tận hưởng từng giờ phút vui cười này.
Tôi chính là kẻ như thế đấy.
oOo
– Kẻ nào cả gan đánh thức giấc ngủ của thần chết… – Từ chiếc rương gỗ vốn cũ kỹ ấy, một luồng khí hắc ám tỏa ra, theo âm điệu giọng nói càng lúc càng cao thì nó cũng tỏa ra mỗi lúc một nhiều. Nếu không phải trong căn phòng này chỉ tồn tại hai ác hồn vốn đã chết từ lâu, e rằng mọi sự sống vô tình sót lại nơi đây cũng bị luồng khí tà độc đó ám hại tới chết.
Tôn Ngạo Dạ cười khẩy, thần chết, lũ quỷ ngu ngốc luôn tự vẽ cho mình biết bao cái tên vần hay ý đẹp, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, đó là ở đời chẳng có thần thánh nào cũng như chẳng hề có ai chắc chắn vận mệnh của ngươi sống hay chết cả.
Nói hắn tin vào thuyết vô thần cũng đúng, kẻ như hắn vốn chẳng sợ hãi quỷ thần.
Số 7 vô tình hứng chịu một đòn tấn công nặng, nhưng cô cũng không gục ngã mà từ từ bò dậy, đôi mắt màu lục khẽ cau lại ra chiều thắc mắc, có lẽ ở giây phút nào đó, cảm giác đau đớn vô tình đã quay lại với cô. Thế nhưng số 7 cũng không để tâm, cô tập trung nhìn vào cái thứ vừa đả thương mình.
Chỉ thấy trồi lên từ màn khói hắc ám, một cánh tay gầy khẳng khiu với lỗ chỗ vết tím than hình tròn cỡ đồng xu. Cánh tay còi cọc xơ xác ấy giơ lên cao, lộ ra bộ quần áo mủn đi qua năm tháng, dơ dáy bẩn thỉu khó tả. Tiếp đó, nhờ sự trợ giúp từ lực bám của cánh tay, thân hình ấy cũng dần lộ rõ trước ánh mắt của hai vị khách không mời.
Đó chính xác là xác ướp em bé vừa nãy.
Thế nhưng, khác với vẻ ngoan hiền lúc nằm ngủ, khi nó mở mắt tỉnh dậy, vẻ ngoan độc cùng thái độ hằn học nham hiểm hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi mới chỉ lên 6 của thân thể này.
– Thuật tá thi hoàn hồn, ngươi là một quỷ sai! – Tôn Ngạo Dạ nói, không phải hỏi, mà là lời khẳng định.
Quỷ sai, tay sai của ác quỷ!
Con quỷ sai bám hai tay gầy nhom của nó lên thành rương, nhún một cái liền tung người nhảy ra khỏi rương, đoạn, nó ngồi xổm xuống cười khùng khục:
– Quả là một ác hồn thông minh, không chừng người sớm đả phá lên tầng ác quỷ. Chà chà, nếu là ác quỷ thì ta không dám mạo phạm ngươi, nhưng cỡ ngươi hiện giờ mà cũng dám xấc láo với ta như thế sao? Không biết lượng sức!
Vẻ ngoài bẩn thỉu rách rưới trắng bệch cùng gương mặt vô hồn của bé gái, thế nhưng lời ra khỏi miệng lại kiêu căng nanh nọc, quả thật là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, khôi hài tới mức dù đang ở trong hoàn cảnh cam go nhưng số 7 vẫn nhếch môi cười khẽ.
Tôn Ngạo Dạ chẳng để tâm đến số 7, hắn đáp trả con quỷ sai:
– Ta lại càng muốn biết quỷ sai như ngươi vì cớ gì lại chấp nhận bị giam giữ nơi này, ngươi muốn trợ giúp loài người hay đang có mưu mô gì!
Con quỷ cười khùng khục, nó nhìn lên trần, mơ màng đáp:
– Chủ nhân đã có dự tính cả rồi, việc của các ngươi chỉ là ngồi yên ở đây chờ đợi. Nếu đại kế của chủ nhân thành công, với các ngươi sẽ chỉ là trăm lợi vô hại mà thôi.
Số 7 nhíu mày, dường như những mắt xích còn thiếu đang dần dần ráp vào vị trí, cô nhớ mang máng không ít lần số 9 đã than vãn với cô về sự kỳ lạ của lâu đài, cứ như thể nó chẳng phải giam giữ chúng ta, hơn nữa từ vẻ hắc ám cùng số lượng linh hồn lực mỗi tháng lâu đài cung cấp, số 9 đã mấy lần nhắc đi nhắc lại, nhưng lúc ấy cô quá vô tâm, căn bản chỉ thầm nghĩ ngủ yên trong làn nước ấm, chẳng màng thế sự xoay vần ra sao. Cho đến… ngày trăng tròn hôm ấy.
Số 7 vô thức xoa mi tâm, cô nhức đầu, đây là dấu hiệu vận dụng linh hồn lực để suy nghĩ, không có thực thể thật bất lợi quá.
– Ta sẽ ra khỏi đây. – Tôn Ngạo Dạ lên tiếng, đây cũng không phải là câu hỏi hay xin phép, đây là lời thông báo.
Hắn không quản chủ nhân con quỷ sai này là ai, hắn cũng chả quan tâm đại kế của hắn là gì, hắn chỉ biết hắn sẽ ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
– Ngươi! – Con quỷ sai tức giận, nó nhìn xoáy vào Tôn Ngạo Dạ đe dọa. – Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt ư? Chủ nhân tuyệt đối sẽ không cho phép sơ sót nào!
Tôn Ngạo Dạ nâng con dao găm, vuốt nhẹ lưỡi dao, cười khẩy:
– Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, là nói ngươi đấy.
Hắn vừa dứt lời, con quỷ sai đã lao tới như một cơn bão không hề báo trước.
Số 7 nhíu mày, đàn ông, quả là rất manh động!
oOo
Thế giới âm cũng như thế giới dương, cũng phức tạp và luôn phân định bởi nhiều tầng lớp luật định khác nhau, chừng như đã trải qua trăm triệu năm bất biến, nhưng lại cũng như chỉ mới đổi thay ngày hôm qua.
Cũng vì lý do tuổi thọ của các linh hồn có thể tồn tại đều khác nhau, có người vừa chết và trở thành linh hồn chỉ một vài phút lại đã siêu thoát, có người lại cả triệu năm vẫn hiện hữu với bao nỗi niềm riêng không ai thấu. Tuy nhiên, dù là cõi âm hay cõi dương, luật định tự nhiên cao nhất và hiệu nghiệm nhất vẫn tương đồng nhau.
Đó là, kẻ mạnh mới có tư cách tồn tại.
Bạn có thể mạnh về sức mạnh, cũng có thể mạnh về mưu trí, có thể mạnh vì gia thế, cũng có thể mạnh vì tài lực, không quan trọng thủ đoạn quá trình, tựu chung lại, chỉ cần mạnh là có thể đứng trên người khác thôi.
Quay trở về thời điểm tiếp tục câu chuyện, sau khi nghe Tôn Ngạo Dạ khiêu khích, con quỷ sai không hề khách khí hay dừng lại suy tính thiệt hơn mà lập tức lao vào tấn công, đoan chắc nó tự tin vào phần thắng nắm trong tay. Tất nhiên trong âm giới, địa vị của quỷ sai quả thật có hơn ác hồn, dù sao chữ “hồn” và chữ “quỷ” cũng cách nhau nhiều tầng lớp phân vị.
Một ác hồn khi tu luyện – cứ coi như giết người cũng là một dạng tu luyện – tới một cảnh giới nhất định sẽ dần lấy lại tri giác và cảm xúc, phần “người” càng khôi phục thì sẽ càng muốn hướng lên chỗ cao mà đi, nhiều ác hồn tụ tập dưới trướng một ác quỷ sẽ tạo thành một đội quân âm binh hung hậu, lúc này, ác quỷ bảo đánh đâu thì đánh đó, lực lượng linh hồn lực thu được từ những trận đánh lớn ấy tất nhiên là tuyệt không thể so với việc đi giết từng người được, nhưng suy xét kỹ thì vì phải chia đều lại không tự do lựa chọn con mồi, rất nhiều ác hồn vẫn lựa chọn từ chối gia nhập “quân đội” như thế.
Quỷ sai – cũng tương tự như chức vị một đội trưởng tiểu đội hoặc trung đội trong thế giới người sống vậy, khác chăng là chúng ta tuyệt đối không rõ nó lãnh đạo tiểu hay trung đội thôi, tùy vào ác quỷ lãnh đạo nó mà ra cả.
Tất nhiên leo lên được chức quỷ sai, cũng đã phải đạp qua bao nhiêu thi thể, cũng phải tốn bao nhiêu linh hồn lực suy nghĩ quỷ kế để nhận được lòng tin của chủ nhân mình, những kẻ như thế tuyệt đối không thể là kẻ yếu, so sánh với một ác hồn bình thường tựa như số 7 thì tuyệt đối chỉ hơn không kém.
Nhưng Tôn Ngạo Dạ, hắn cũng chẳng hề nhíu mày một cái, giơ dao găm đỡ đòn của con quỷ sai, đòn tấn công của nó rất mạnh, đủ sức đẩy bật một ác hồn bình thường phải văng xa cả chục mét. Tôn Ngạo Dạ trụ một chân, khẽ nhẩm chú, ngay lập tức bùa chú trên thanh Ngạo Quỷ sáng lên ánh đỏ, con quỷ sai sửng sốt, nhân lúc ấy, hắn dùng chân trước đá ngược lên, thành công trúng bụng con quỷ sai khiến nó ré lên đau đớn. Bùa chú trên thanh Ngạo Quỷ chỉ là loại bùa sơ cấp cầm giữ trong vài giây, nên khi bùa vừa hết hiệu lực, hắn xoay cổ tay khiến lưỡi dao hướng về con quỷ sai, nhanh như cắt dùng cả hai tay đồng sức đẩy mạnh cán lưỡi, khiến con quỷ phải hứng trọn một nhát chém đầy uy lực của thanh Ngạo Quỷ.
Con Quỷ sai bị văng ra xa, đâm sầm vào góc phòng, chiếc bàn học rung rinh rồi sụp đổ trước uy chấn của đòn tấn công. Thân thể con quỷ sai tụt xuống trong làn bụi mờ mịt cùng giấy tờ bay lả tả, trong nhất thời tuyệt không thể đoán định được hành động kế tiếp của nó.
Im lặng một lúc sau, cho tới khi làn bụi lắng đọng hết cả.
Một tiếng cười khùng khục vang lên, là giọng của con quỷ:
– Không ngờ, ta không ngờ, hahaha. – Chừng như không kiềm giữ được, nó cười phá lên. – Một ác hồn lại mang được sức mạnh như thế, ra vậy, trước đây ngươi đã từng là pháp sư!
Tôn Ngạo Dạ không trả lời, hắn vẫn chưa thăm dò được lực lượng thực sự của đối phương, đây quả thật không phải là tín hiệu tốt.
Con quỷ sai vẫn cười khanh khách, gương mặt nó hiện lên vẻ tham lam tính toán, nó tiếp:
– Ngươi quả rất được, nếu so sánh với đám ác hồn ngu xuẩn chỉ biết dùng chút thủ thuật nhỏ nhoi giết mồi, thì ngươi được hơn nhiều.
Tôn Ngạo Dạ vẫn không trả lời, hắn vuốt lưỡi dao, nhưng lại không để bất kỳ pháp chú nào cả.
– Không biết, – Con quỷ sai nheo mắt, ánh mắt chú mục vào người Tôn Ngạo Dạ, tuyệt không để ý tới số 7 vừa lỉnh ra khỏi phòng. – nếu như ta hấp thụ ngươi, ta có lên được tầng ác quỷ không đây.
Tới lúc này, Tôn Ngạo Dạ mới cười khẩy, hắn khinh bỉ nhìn con quỷ sai như nhìn vết bẩn dính dưới đáy giày:
– Bằng vào ngươi?
Con quỷ sai không đáp lời, cười khùng khục, rồi nó đứng thẳng dậy chứ chẳng ngồi xổm như cóc nữa, khi đứng dậy, vẻ ngoài của nó bớt đi sự gầy guộc lại thêm một chút đáng thương. Lúc này, gương mặt nó mất hẳn vẻ độc ác kinh tởm, biến thành vẻ ngơ ngẩn đánh yêu của một bé gái 6 tuổi, nhưng Tôn Ngạo Dạ cũng chẳng hề nhíu mày hay thương cảm dù chỉ một chút, ngược lại, hắn còn cẩn thận thủ thế hơn cả.
Con quỷ sai mỉm cười, nhẹ nhàng và ngây thơ, và sẽ rất tuyệt nếu nụ cười ấy kéo dài thêm một chút, ấy vậy mà chỉ giây sau, từ khóe miệng nó, máu đen trào ra, trào ra càng lúc càng nhiều.
Con quỷ sai há miệng, máu đen theo đó cũng chảy ra, tí tách rơi xuống nền đất, nó vẫn nở nụ cười, nụ cười nhuốm đầy máu đen khiến gương mặt càng có vẻ quái dị đánh khinh, và nếu phải cho điểm, Tôn Ngạo Dạ tuyệt không do dự cho nó điểm 0 về sự sáng tạo.
Điển hình của ngu ngốc, hừ!
Những vết máu đen rơi trên sàn bỗng sôi lên ùng ục, chúng nối lại với nhau, mỗi lúc một nhanh, chẳng mấy chôc kéo lại thành một sợi xích kim loại màu đen dài chừng vài mét.
– Ngươi rất cẩn thận, lại không manh động tấn công ta. – Con quỷ sai, lúc này chẳng còn vẻ điên loạn nữa. Nó bình thản nhặt sợi xích lên, kéo giãn vũ khí của mình để kiểm tra độ chắc chắn. Nhìn nó và Tôn Ngạo Dạ lúc này thật khiến người ta liên tưởng tới hai người bạn lâu năm không gặp đang đối ẩm. – Hẳn ngươi cũng biết chút thuật dụng binh, ta rất muốn biết gia phụ ngươi là ai.
Dù vẫn thủ thế, nhưng Tôn Ngạo Dạ cũng chẳng hề có chút vẻ khinh miệt khiêu khích như ban nãy, hắn nương theo lời con quỷ sai, đáp:
– Ngươi biết cách dùng ẩn thuật, lại không kém khoản mưu kế, tuyệt chẳng phải kẻ mới chết gần đây. Tu luyện cũng rất giỏi, sắp tới ngày đại thành rồi chăng?
Con quỷ sai không đáp, nó nhìn Tôn Ngạo Dạ suy tính, hắn cũng chẳng hề manh động, lẳng lặng quan sát lại nó.
Thật ra cả đoạn đối đáp vừa nãy, đều là thăm dò trí lực cũng như năng lực tư duy của đối phương, bạn phải hiểu trong giới linh hồn càng có khả năng tư duy chứng tỏ đối phương càng mạnh mẽ.
Rồi, như vũ bão, con quỷ sai vung sợi roi xích về phía Tôn Ngạo Dạ, vốn dĩ nơi này không hề đủ không gian để thực hiện một cuộc đại chiến quy mô lớn như thế, nên hắn chỉ đành quay người né đường roi và lùi ra phía cửa.
Khi ra hành lang, không khí xung quanh đã thông thoáng hơn.
Con quỷ sai theo sát sau Tôn Ngạo Dạ, nó du dương nói, giọng điệu biến đổi từ giọng một đứa trẻ 6 tuổi thành giọng một phụ nữ trưởng thành:
– Chàng trai xinh đẹp ~ mau lại đây với chị nào
Đoạn, khi thấy hắn, nó vung ngọn roi xoáy tròn, sợi xích sắt theo hình xoáy tỏa ra khói xám hắc ám vô chừng. Tôn Ngạo Dạ biết nếu hắn trúng đòn này, năm phần công lực tu hành bấy lâu sẽ bị rút sạch, đồng thời cũng tuyệt đi cả cơ hội chiến thắng.
Hắn cười, nụ cười phấn khích chưa từng có.
Địch thủ mạnh như thế, cũng phải hơn 50 năm hắn chưa từng gặp, hỏi hắn có thể không phấn khích ư?
oOo
Tôi ư? Lúc này tất nhiên là tôi chẳng biết gì về cuộc chiến khổ ải ở lâu đài 219 kia, việc tôi đang làm chả qua là ngồi mát ăn bát vàng tung hô cổ vũ, tiện đà giải trí tinh thần luôn một thể.
– Vâng! Tuyển thủ Hàm Uyên đã đột phá một bước nhảy cực cực cao, nhìn xem, ồ, cô ấy đã bơi được trên không, vâng, dáng bơi ếch rất chuyên nghiệp, quả là một bước tiến lớn trong sự nghiệp bay lượn của cô ấy. Chỉ tiếc vẫn còn cách mục tiêu hai mét, liệu cô ấy làm được không? Ôi không, cô ấy đã mất đà…
Mãi sau này khi tôi kể cho Tôn Ngạo Dạ nghe, hắn chỉ đành câm nín nhìn tôi theo kiểu hết cách, sau đó lại nhíu mày xoa trán rồi kéo tôi đi khuất khỏi chỗ đông người để tiện đà dạy dỗ một trận. Khụ khụ, nội dung của cuộc dạy dỗ thì rất khát máu và hạn chế trẻ nhỏ, tuyệt đối không thể nhắc tới ở đây được.
Đại khái, hắn muốn tôi không bao giờ được chơi đùa như thế trong những lúc trọng đại như này mà thôi.
Bạn biết không, tôi cũng rất thích chơi trò mèo vờn chuột đấy.