Bát Gia Tái Thế

Chương 7: Thông Tin Trống 13 Năm


Bạn đang đọc Bát Gia Tái Thế – Chương 7: Thông Tin Trống 13 Năm


“Được rồi, đã hiểu”.

Diệp Khánh Ngôn là thư ký của Tống Thiên Vũ, làm việc trong một tập đoàn dược phẩm cho nên tất nhiên cô ấy cũng quen biết không ít người trong bệnh viện, rất nhanh đã có thể biết được chuyện của Trương Tử Hàm.

“Bệnh bạch cầu sao, thảo nào”.

Diệp Khánh Ngôn cuối cùng đã hiểu tại sao Trần Đức lại muốn có ngay cho bằng được một năm tiền lương, cô ấy cũng từng có một người em trai mắc căn bệnh này, nhưng chuyện khi đó rất khác, khi đó cô ấy còn trẻ, không có điều kiện chữa trị cho em trai, chỉ có thể bất lực nhìn em trai mình rời khỏi thế gian.

Cô ấy có thể hiểu rõ cảm giác cần tiền gấp của Trần Đức vào lúc này, chi phí phẫu thuật cùng chi phí hậu phẫu của căn bệnh bạch cầu đều là những khoảng tiền khổng lồ.

Cũng có thể nói, sáu trăm ngàn còn lâu mới đủ.

Nửa giờ sau Diệp Khánh Ngôn nhận được thông tin từ bộ công an, lí lịch cho thấy Trần Bát Hoang là trẻ mồ côi, lưu lạc xin ăn khắp nơi cho đến năm 13 tuổi.

Từ năm 13 tuổi đến năm 26 tuổi thì trong lý lịch của anh ta không thể tìm thấy thông tin được nữa.

Ngay cả bộ công an cũng không tra ra thông tin.

“13 năm, thời gian dài như vậy, anh ta đã đi đâu?”, Diệp Khánh Ngôn lúc này mới phát hiện người đàn ông đánh trống khua chiên trên thị trường nhân tài này hóa ra lại là một người có rất nhiều bí ẩn.

Suốt 13 năm không có thông tin, thật sự khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên.

Chỉ tìm ra một lý lịch để trống suốt 13 năm, nếu như giao lại cho Tống Thiên Vũ thì chỉ sợ chuyện này không xong.


Diệp Khánh Ngôn ở lại bệnh viện 308 đợi đến lúc hoàng hôn, cho tới khi biết rằng Trần Bát Hoang đã rời đi thông qua thông tin nội bộ thì cô ấy mới đi vào thăm Tử Hàm.

Có lẽ là do Trần Bát Hoang đã khiến cho cô ấy nhớ về quá khứ của mình, cho nên cô ấy mới nghĩ nếu đã đến đây rồi thì cũng nên vào thăm em gái của anh một chút.

Hơn nữa cô ấy còn muốn tìm hiểu về quá khứ của Trần Bát Hoang thông qua Tử Hàm.

Trong phòng VIP nơi Tử Hàm ở, cô bé là người duy nhất trong phòng, có hai y tá đang chơi trò chơi với cô bé, Diệp Khánh Ngôn từ cửa bước vào, hai y tá liền tự giác rời đi.

Hiển nhiên trước đó đã có người thông báo cho hai cô ấy rồi.

“Em chào chị xinh đẹp”.

Nhìn thấy Diệp Khánh Ngôn, đôi mắt to tròn màu ngọc bích của Tử Hàm lại chớp chớp hỏi cô ấy: “Chị xinh đẹp đến đây thăm Tử Hàm sao?”
“Đúng vậy”.

Nhìn thấy Tử Hàm đáng yêu, Diệp Khánh Ngôn cũng bất giác trở nên dịu dàng hơn bình thường, trong lòng không khỏi có chút thương hại, cô bé đáng yêu này đã khiến cho cô ấy nhớ về em trai của mình.

“Đây là quà của chị tặng em”.

Diệp Khánh Ngôn lấy ra một con búp bê rồi nói.

“Anh Bát Hoang nói không được nhận quà của người lạ”, Tử Hàm hiển nhiên rất thích, nhưng cô bé chỉ nhìn con búp bê một cái rồi liền lắc đầu.

“Chị không phải người lạ, chị là bạn của anh Bát Hoang”, Diệp Khánh Ngôn lại nói.

“Chị làm thế nào để chứng minh chị là bạn của anh ấy?”, Tử Hàm chớp chớp mắt hỏi.

“À…!anh ấy tên là Trần Đức, năm nay anh ấy hai mươi sáu tuổi, chị nói có đúng không?”
“Đúng”.

“Vậy thì em phải nhận quà của chị đó”.

“Em cảm ơn chị!”
Tử Hàm vui vẻ nhận quà, ôm con búp bê trong tay ngắm nghía, mặc dù cô bé rất hiểu chuyện nhưng dù sao thì vẫn chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, rất nhanh thì cô bé đã trở nên thân thiết với Diệp Khánh Ngôn hơn.

“Anh Bát Hoang trước kia chính là một quân nhân xuất sắc giống như anh trai Trương Phàm của em vậy, anh Trương Phàm đang phải thực hiện một nhiệm vụ bí mật cho nên không thể quay lại, vì vậy mới gửi em cho anh Bát Hoang chăm sóc…”
Thông qua sự dẫn dắt từ từ, Diệp Khánh Ngôn cuối cùng cũng đã biết được thân thế của cô bé Trương Tử Hàm, hơn nữa còn biết được rằng Trần Bát Hoang trước kia là một quân nhân, dù vậy cô ấy vẫn không thể biết được thêm thông tin của anh nữa.

Tuy nhiên, có chút manh mối này cũng đủ rồi, phần còn lại cô ấy có thể từ từ điều tra.

“Cũng không còn sớm nữa, chị phải về nhà rồi.

Tử Hàm, em phải ngoan ngoãn nghe lời biết không, lần sau chị lại đến thăm em nhé”, Diệp Khánh Ngôn gãi gãi chóp mũi của Tử Hàm, sự yêu thích của cô ấy dành cho Tử Hàm là xuất phát từ trái tim.


“Vâng ạ, chị đi chậm thôi!”, Tử Hàm gật đầu nói.

“Trước khi đi thì chị còn có một việc nữa xin Tử Hàm giúp đỡ”.

Tử Hàm tinh quái nói: “Chị không muốn em nói với anh Bát Hoang chuyện chị đã đến đây thăm em đúng không?”
Diệp Khánh Ngôn hơi kinh ngạc, sự thông minh của Tử Hàm nằm ngoài dự đoán của cô ấy: “Đúng vậy, chính là chuyện này”.

“Em sẽ không nói cho anh Bát Hoang biết”, Tử Hàm đã sớm nhìn ra Diệp Khánh Ngôn không muốn Trần Bát Hoang biết chuyện này, nếu không thì cô ấy cũng sẽ không đợi anh đi rồi mới xuất hiện.

“Chị ơi, chúng ta ngoéo tay!”
Diệp Khánh Ngôn mỉm cười ngoéo tay thề với Tử Hàm, cuối cùng cô ấy mới chào những người trong bệnh viện và yêu cầu họ chăm sóc tốt cho Tử Hàm trước khi rời đi.

Phố đã sáng đèn.

Buổi tối chín giờ ở thành phố Tần, từng ánh đèn đỏ đã bắt đầu lập lòe, màu sắc diễm lệ hệt như một người phụ nữ mặc nội y tình thú vào lúc chạng vạng mơ màng, trên người còn phủ thêm một lớp vải satyn quyến rũ đến mê hồn.

Tại quán bar Thiên Tuyết, đi cùng với tiếng nhạc heavy metal là đủ mọi thể loại phụ nữ đang lắc lư cơ thể theo nhịp nhạc đinh tai nhức óc ở trung tâm sàn nhảy.

Tóc tai của ai cũng rũ rượi, mùi rượu và chất kích thích trong không khí không ngừng bốc lên theo thời gian.

Nơi này ngư long hỗn tạp, có thành phần tri thức đô thị mà cũng có thành phần dân đen ngõ hẻm, trong góc khuất, mấy đôi tình nhân đang hôn nhau điên cuồng, còn làm một số chuyện đỏ mặt trong tiết tấu của âm nhạc đang xập xình liên hồi.

Trần Đức đang uống rượu ở quầy bar, hai mắt không ngừng liếc qua liếc lại chiêm ngưỡng những cặp đùi và những dáng người cong cong khác nhau, không ai biết được anh đang nghĩ gì.

Không lâu sau, có một người phục vụ bước đến chỗ của anh.

“Anh Bát Hoang, bà chủ đang đợi anh ở tầng 3, bảo anh lên thẳng trên đó.

Ở đây ồn ào quá.


Cô ấy muốn nói chuyện riêng với anh”, nhân viên phục vụ nhiệt tình nói.

Tuy nhiên, trong mắt của nhân viên phục vụ đã lộ ra sự khó hiểu không thể che giấu được.

Chủ quán bar Thiên Tuyết, Hạ Thiên Tuyết, tuy là một đóa hoa ở nơi hỗn tạp này nhưng hầu như không bao giờ dành thời gian ở riêng với đàn ông.

Tuy nhiên, người đàn ông trước mặt này lại là một ngoại lệ.

Lâu lâu anh mới đến đây, nhưng lần nào cũng được mời lên tầng 3.

Mà tầng 3 lại chính là phòng riêng của Hạ Thiên Tuyết.

“Được rồi”.

Trần Đức nhẹ gật đầu rồi rời khỏi quầy bar, đi thẳng lên tầng 3 bằng thang máy, lấy ra thẻ phòng mà Hạ Thiên Tuyết đã đưa cho anh ta từ lâu, chậm rãi mở cửa.

“Tiểu tặc, dám xông vào nhà dân!”
Anh vừa mới đóng cửa lại thì đã nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó lại có một luồng gió thơm xộc vào mũi của anh, rồi có người từ phía sau nắm lấy tay anh đẩy anh vào tường.

Tuy nhiên, Trần Đức chỉ cần làm một động tác nhỏ thì đã có thể thoát khỏi trói buộc một cách dễ dàng, sau đó anh quay lại định tóm lấy người phụ nữ, rất dễ dàng phản đòn.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.