Bát Gia Tái Thế

Chương 28: Chỉ Biết Né Tránh


Bạn đang đọc Bát Gia Tái Thế – Chương 28: Chỉ Biết Né Tránh


Trần Đức cũng bước lên sân đấu, hai người bọn họ đứng cạnh nhau không khỏi khiến cho người ta phải so sánh, cảm thấy Trần Đức trông tồi tàn hơn rất nhiều.

Trên người anh đang mặc một bộ quần áo rẻ tiền, biểu hiện thì lờ đờ trông rất không chuyên nghiệp.

“Anh Vương cố lên!”
“Anh Vương hãy dạy cho anh ta một bài học nhớ đời đi!”
Ngay khi hai người bước lên sân đấu thì bên dưới đã vang lên rất nhiều thanh âm kích động, các thành viên của câu lạc bộ võ thuật đều đang hăng máu gào lớn, đặc biệt là những người đã từng bị Trần Đức dạy cho một bài học thì lại càng gào lớn hơn những người khác, bọn họ rất muốn nhìn thấy Vương Hạo Minh thay bọn họ đánh chết Trần Đức.

Tiền Bình cũng có mặt trong đám đông, thậm chí trên tay còn chuẩn bị sẵn điện thoại di động để quay lại những cảnh tượng đáng xấu hổ tiếp theo của Trần Đức.

“Cái tên này đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi nên mới dám thách thức Vương Hạo Minh”.

“Còn không phải sao, chính mắt tôi đã từng nhìn thất Vương Hạo Minh chặt đứt một thân cây chỉ bằng một chưởng, sức mạnh của anh ta khủng khiếp đến mức nào chứ, cả cái học viện này làm gì có ai là đối thủ của anh ta đâu”.

“Cái tên sinh viên chuyển trường này có lẽ trước đây đã quen với việc vênh váo ở trường cũ, cho nên chuyển tới đây sinh thói bê con không sợ hổ cũng là chuyện bình thường”.

Trong đám đông vang lên rất nhiều tiếng xì xào bàn tán, chỉ có Lâm Dao đang chăm chú theo dõi tình hình trên sân đấu, cô là người duy nhất tin rằng Trần Đức có thể đánh bại Vương Hạo Minh.

Tống Ngữ Yên cũng đang theo dõi, cô ấy thì hi vọng Trần Đức sẽ bị đánh bầm dập mặt mũi sau đó xấu hổ mà nghỉ học, cô ấy sẽ bồi thường cho Trần Đức một khoản tiền để cho anh rời đi, như vậy thì cũng không tính là hủy hôn ước.


Tô An Khê thì khác hai người bạn của mình, cô ả không thích Trần Đức một chút nào, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Đức có thể thắng, cô ả đang đắc ý chờ xem Trần Đức sẽ bị đánh thê thảm như thế nào.

“Anh bạn, tôi tên là Vương Hạo Minh”, Vương Hạo Minh nắm quyền thủ thế rồi nói với Trần Đức.

“Trần Đức, tự Bát Hoang”.

Trần Đức thấy rằng Vương Hạo Minh cũng không tệ, mặc dù anh ta là chủ tịch câu lạc bộ võ thuật nhưng anh ta không hề kiêu ngạo như Tôn Nhạc Dương, thái độ làm người vẫn khá khiêm tốn.

Theo quy tắc thì cả hai phải báo danh cho nhau biết, sau đó Vương Hạo Minh sẽ chọn ngẫu nhiên một thành viên của câu lạc bộ võ thuật làm trọng tài.

“Chờ một chút”.

Đột nhiên, Trần Đức nói.

“Sao, anh muốn nhận thua à? Bây giờ chịu nhận thua vẫn còn kịp”, Vương Hạo Minh hỏi, sau đó ở bên dưới ngay lập tức vang lên tiếng la ó.

Ai cũng cho rằng Trần Đức sẽ tự nhận thua.


“Không phải, tôi nhìn cước bộ của cậu thì có vẻ như cậu đang luyện Taekwondo, tôi chỉ muốn nói rằng tôi không biết đánh theo kiểu của Taekwondo”, Trần Đức nói: “Để cho công bằng thì tôi nghĩ cậu nên dạy trước cho tôi vài chiêu, thế nào?”
“Gì?”
Đám sinh viên bên dưới đều nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.

Bây giờ Trần Đức đang muốn học vài chiêu Taekwondo sau đó lại dùng Taekwondo khiêu chiến người đã luyện Taekwondo nhiều năm như Vương Hạo Minh sao? Cái tên này bị điên rồi à?
“Không bắt buộc nhất định phải dùng lối đánh của Taekwondo, anh muốn đánh kiểu gì cũng được”, Vương Hạo Minh tràn đầy tự tin nói, cho dù Trần Đức có tung ra quyền cước gì thì anh ta cũng không sợ.

“Không, cậu vẫn phải dạy cho tôi vài chiêu trước”, Trần Đức lắc đầu, nghiêm túc nói: “Nếu như tôi dùng môn võ mà tôi thành thạo thì chỉ sợ sẽ lỡ tay giết chết người”.

Vẻ mặt của Trần Đức rất nghiêm túc, anh đang nói thật, khi di chứng phát tác mỗi ba tháng một lần thì “khí” xuất hiện trong quá trình tu luyện Âm Dương Kinh bên trong cơ thể anh sẽ trở nên rối loạn, không thể kiểm soát được.

Ví dụ như đêm qua anh chỉ định dạy cho thuộc hạ của Phì Tứ một bài học, không ngờ lại đánh bọn chúng đến mức hôn mê, có tên còn bị gãy nát xương cốt.

Nhưng bọn chúng dù sao cũng chỉ là người bình thường, cho nên ngay trừ trước khi ra tay thì Trần Đức đã có thể kiểm soát được phần lớn lực đạo của mình.

Vương Hạo Minh thì khác, anh ta là cao thủ đai đỏ Taekwondo, rất khó để khống chế được lực đạo của bản thân khi phải đấu với một cao thủ như anh ta.

Trần Đức nói rất nghiêm túc, nhưng các sinh viên đứng xem đều bật cười chế giễu.


“Ha ha, cái quái gì vậy”.

“Anh ta sợ bản thân không khống chế được sẽ đánh chết anh Vương sao, anh ta nghĩ mình là cái thá gì chứ”.

“Tớ đã từng gặp nhiều người không biết trời cao đất dày nhưng chưa từng gặp ai không biết trời cao đất dày như anh ta”, Tô An Khê cũng nở nụ cười chế giễu nói, sự khinh bỉ trong ánh mắt không thể nào giấu diếm được.

“Hừm, phải để anh ta bị Vương Hạo Minh đánh một trận thì anh ta mới biết mặt”, Tống Ngữ Yên cao ngạo nói, nhưng không biết tại sao trong lòng của cô ấy cũng cảm thấy có chút lo lắng, cô ấy tự an ủi mình rằng chắc có lẽ là vì giữa hai người còn có hôn ước với nhau cho nên cô ấy mới cảm thấy như vậy.

“Dao Dao”, Tống Ngữ Yên huơ huơ tay trước mặt Lâm Dao đang nhìn chăm chú vào Trần Đức rồi hỏi: “Cậu đang nhìn Vương Hạo Minh hay nhìn Trần Đức vậy?”
“Tớ nhìn cả hai, cậu nói xem anh ấy có thắng không?”, Lâm Dao hỏi Tống Ngữ Yên.

“Ai mà biết được, anh ta kiêu ngạo như vậy, nói không chừng còn là cao thủ võ lâm ẩn thân”, Tống Ngữ Yên còn chưa kịp đáp thì đã bị Tô An Khê giễu cợt nói xen vào.

Mấy người mê võ thuật bên dưới không biết Tôn Nhạc Dương và Trần Đức có mâu thuẫn từ trước, ngay từ đầu còn có chút thương hại Trần Đức, dù sao thì thể trạng của anh và Vương Hạo Minh cũng không cùng đẳng cấp, Vương Hạo Minh cao hơn mét tám, nặng hơn tám mươi ký, đánh với anh ta thì Trần Đức chắc chắn sẽ gặp bất lợi.

Hơn nữa Vương Hạo Minh còn là cao thủ đai đỏ, mà Trần Đức thì chẳng là gì cả, con người ta trời sinh đã có tấm lòng cảm thông cho kẻ yếu.

Tuy nhiên Trần Đức lại kiêu ngạo đến mức khiến lòng thông cảm dành cho kẻ yếu thế của khán giả biến mất, thay vào đó còn khiến cho bọn họ cảm thấy anh là một kẻ không biết trời cao đất dày.

“Trần Bát Hoang, anh còn điên cuồng hơn cả tưởng tượng của tôi, cho dù hôm nay anh có khả năng đánh chết tôi thì tôi cũng không bắt anh phải chịu bất cứ trách nhiệm nào!”
“Chú ý!”
Trên sân đấu, Vương Hạo Minh nở nụ cười chế giễu, anh ta thực sự không tin rằng Trần Đức có thể gây ra bất cứ nguy hiểm nào cho mình.


Ngay sau đó, trước khi trọng tài tuyên bố bắt đầu thì anh ta đã bày ra tư thế khai cuộc trong Taekwondo rồi tung quyền về phía Trần Đức.

Trần Đức dễ dàng né tránh một quyền này mà nét mặt của anh vẫn bình tĩnh như trước, Vương Hạo Minh dù cảm thấy hơi bất ngờ nhưng ngay sau đó lại tiếp tục tung ra thêm mấy đường quyền.

Đấm thẳng, đá sườn, đá cao, phi thân đá, tất cả các đòn đánh đều đã được anh ta tung ra.

Trần Đức chỉ liên tục né đòn chứ không hề ra tay, nét mặt của anh vẫn bình lặng như mặt nước không gợn sóng, lúc này anh mới phát hiện ra cái tên nhóc này chẳng mạnh bao nhiêu, còn thua xa mấy vệ sĩ hôm trước anh gặp ở thị trường nhân tài.

Kẻ mạnh hơn tên nhóc này ở thế giới ngoài kia không biết có tận bao nhiêu người.

Đừng nói đến thế giới ngoài kia, ngay cả trong học viện này thì chắc chắn cũng có không ít mạnh hơn Vương Hạo Minh.

Sau khi mấy chiêu liên tiếp của mình bị đối phương dễ dàng tránh được thì Vương Hạo Minh cũng cảm thấy có chút nóng nảy, anh ta quát lên: “Anh chỉ biết né tránh thôi hay sao? Với chút thực lực này của anh mà cũng dám thách thức câu lạc bộ võ thuật?”
Trần Đức lại rút lui, lúc này anh đã đứng sát ngoài rìa của sân đấu.

“Theo quy tắc thì nếu như anh rơi xuống đài xem như anh đã thua”, Vương Hạo Minh dường như đã nắm chắc thắng lợi, anh ta lại phi thân đá về phía trước, một cước này sử dụng lực đạo càng mạnh hơn trước, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, vô cùng uy lực, nếu như người bình thường bị đá trúng một cước này thì nhất định sẽ hôn mê bất tỉnh.

Trần Đức vừa định thần lại thì đã thấy Vương Hạo Minh đá tới, anh cũng không nương tay nữa, ngay lập tức nâng tay tóm lấy đùi phải của Vương Hạo Minh, đồng thời chân của anh cũng đã đá ra một cước hướng về phía chân trụ của Vương Hạo Minh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.