Bạn đang đọc Bát Gia Tái Thế – Chương 20: Hậu Di Chứng Phát Tác
“Chị dâu, tối nay tôi cũng không thể tìm được chỗ ở ngay, chị gọi điện thử xem, chỉ cần có tiền, người như anh ta chắc chắn sẽ đồng ý ngày kia quay lại, như vậy tôi cũng có thể ở thêm hai ngày để đi tìm chỗ khác”, Trần Đức thuyết phục: “Coi như giúp tôi một lần đi, được không?”
“Haiz, thôi được rồi, để tôi thử xem”.
Dù sao Diêm Thanh Nhã cũng là một người phụ nữ tốt bụng, cô ta biết bây giờ bảo Trần Đức đi luôn thì đêm nay anh sẽ phải ngủ đầu đường, vì thế bèn lấy điện thoại, đi ra ngoài gọi điện.
Không lâu sau Diêm Thanh Nhã quay lại, khuôn mặt hơi tái, hiển nhiên cuộc trò chuyện này không mấy vui vẻ.
“Bát Hoang à, tôi nói với anh ta rồi, anh ta đồng ý ngày kia quay lại, hai ngày nay cậu cứ ở đây đi, tìm được nhà rồi hãy chuyển đi”, Diêm Thanh Nhã nói.
“Cảm ơn chị dâu, chị không cần chuẩn bị tiền vội đâu, đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện với anh ta”.
Chuyện này nếu đã để Trần Đức biết, vậy anh sẽ giải quyết.
Anh đã gặp quá nhiều loại người kiểu này, Diêm Thanh Nhã suy nghĩ vẫn quá đơn giản, với tính của tên kia, bây giờ cầm tiền, sau này hết tiền tiêu chắc chắn sẽ lại quay về tìm chị.
Diêm Thanh Nhã muốn nói gì đó nhưng Trần Đức đã nói tiếp: “Chị dâu, tôi biết nhà của chị là do bố mẹ chị để lại, chị cũng không nỡ bán đúng không?”
“Trần Bát Hoang này không có bản lĩnh gì khác, nhưng đối phó với côn đồ cắc ké thì cũng khá có kinh nghiệm.
Còn nước còn tát, chị cứ thử đi, nếu tôi không khuyên được anh ta thì chị bán cũng chưa muộn, đúng không?”
“Vậy… Haiz, được rồi… cảm ơn cậu nhé Bát Hoang”.
Cuối cùng Diêm Thanh Nhã vẫn đồng ý, ngôi nhà này là tài sản duy nhất bố mẹ để lại, chưa đến lúc bất đắc dĩ, cô sẽ không bán.
Tất nhiên cô cũng không quá hy vọng Trần Đức có thể thuyết phục được người đàn ông kia, như Trần Đức nói, còn nước còn tát, cứ thử xem sao.
Chàng trai trước mặt đã sống ở đây ba tháng, thường xuyên giúp chị mấy việc trong nhà như sửa điện nước, đồ đạc, thân hình khoẻ mạnh, vẻ ngoài cũng khá đẹp trai.
Thành thật mà nói, ngay từ lần đầu gặp Trần Đức, trong lòng Diêm Thanh Nhã đã nảy sinh cảm giác tin tưởng, đó cũng là lý do vì sao cô kể cho Trần Đức nhiều như vậy.
Trong sâu thẳm trái tim, cô vẫn hy vọng Trần Đức có thể thuyết phục được người đàn ông kia.
Trời đã khuya, sau khi nói xong chuyện chính, Diêm Thanh Nhã rời đi, Trần Đức cũng không giữ cô ta lại.
Tối nay hậu di chứng sẽ phát tác, thời gian này anh không muốn bị người khác quấy rầy.
Màn đêm buông xuống, Trần Đức ăn một vài thứ, đóng rèm cửa lại rồi về phòng, yên lặng chờ hậu di chứng phát tác.
Kim giờ chầm chậm quay.
Không bao lâu đã tới mười một giờ đêm.
Lúc này trên mặt Trần Đức cũng dần trở nên hồng hào khác thường.
Khi sự bất thường này xuất hiện, anh lập tức đứng dậy, lôi từ dưới giường ra một cuốn sách cũ ố vàng rồi mở ra.
Trên sách dày đặc những chữ cổ, còn có một số hình ảnh đi kèm.
Trong ảnh là một hình người đơn giản, có rất nhiều điểm được ký hiệu trên hình người ấy, có lẽ đó là những huyệt đạo của cơ thể người.
Cuốn sách này có tên là Âm Dương Kinh, là cuốn sách do Sửu gia truyền lại cho Trần Đức.
Sửu gia nói đây là cuốn sách ông vô tình có được sau một lần nghiên cứu, ông phát hiện trong đó viết về một loại phương pháp tu hành khí công.
Tiếc là kinh mạch trong người Sửu gia đã loạn hết từ lâu nên không thể luyện tập, vì thế ông đã giao nó cho Trần Đức.
Sau này Trần Đức phát hiện mỗi lần hậu di chứng phát tác, chỉ cần vận khí công thì đau đớn sẽ giảm đi rất nhiều, vả lại anh biết càng nhiều nội dung trong Âm Dương Kinh thì cơn đau của mỗi lần hậu di chứng phát tác sẽ càng ít, sức mạnh của anh sẽ càng tăng.
Anh tin sau khi tu luyện được hết nội dung trong Âm Dương Kinh thì hậu di chứng của anh cũng sẽ biến mất hoàn toàn.
Vì vậy ba năm nay, Trần Đức chưa bao giờ từ bỏ việc tu luyện Âm Dương Kinh.
Bây giờ chỉ còn lại chín trang cuối cùng.
Một khi luyện được hết tất cả phương pháp trong sách, có lẽ hậu di chứng sẽ không còn xuất hiện nữa.
Lần theo nội dung của Âm Dương Kinh, Trần Đức cảm thấy trong cơ thể có một dòng nước ấm chạy qua, dòng nước ấm ấy chính là ‘khí’, loại khí này có thể làm dịu cơn đau của hậu di chứng.
Tiếc là hậu di chứng thực sự quá mạnh, một khi nó phát tác, dù là Trần Đức cũng khó cầm cự, chưa đầy năm phút mà gân xanh trên trán anh đã nổi lên, lông mày nhảy dựng, cắn răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy.
Năm đó dù trúng đạn, Trần Đức cũng không lộ ra dáng vẻ đau đớn thế này, có thể thấy lúc này anh đang phải chịu cơn đau thế nào.
Giờ phút này tứ chi bách hải trong người anh, vô số kinh mạch như bị hàng nghìn con côn trùng đồng thời cắn xe, nội tạng như bị ngọn lửa thiêu đốt, cuồn cuộn nóng rực.
Da anh đỏ bừng, mồ hôi thấm ướt áo, loáng thoáng có thể thấy từng đường kinh mạch đáng sợ dưới lớp quần áo lồi lên gồ ghề như sơn nham.
“A!”
Cuối cùng Trần Đức không nhịn được mà kêu ra tiếng, anh lăn từ trên giường xuống, lăn qua lộn lại, vẻ mặt đau đớn tột độ..