Bạn đang đọc Bắt Được Trượng Phu Như Ý ( H+ ) – Chương 14
Đến nửa đêm,bọn họ cùng nằm ở trên giường,cùng đắp chăn bông,hắn ôm nàng, nàng tựa ở trước ngực hắn,hai người đều mệt chết đi nhưng không ai ngủ được.
“Ta làm sao có thể rời đi nàng ?” Nghĩ đến lời nàng nói, hắn đi rồi nàng sẽ thương tâm,Cưu Minh Dạ trong bóng đêm mở miệng đầu tiên,“Cho tới bây giờ đều chỉ có nàng đùa giỡn,ta làm sao có thể rời khỏi nàng.”
“Chàng không phải sẽ lập tức đi tiền tuyến,tuy nói hiện tại chiến sự vững vàng nhưng nhìn qua triều đình vẫn như cũ không có ý rút binh,không thấy được chàng, ta sẽ nhớ chàng,nếu đã như vậy không bằng không có lúc đầu,ta sẽ dần dần quên ngươi……” Thẩm Lạc Hà vuốt cơ ngực trơn nhẵn của hắn, nói ra băn khoăn chính mình.
Không nghĩ tới nàng nói như vậy,Cưu Minh Dạ có phản ứng thật lớn,nghiêng đầu kỳ quái liếc nàng một cái,“Ai nói ta muốn đi tiền tuyến ?”
“Sao? Là chàng chính miệng đáp ứng Thương Thủy Dao, lúc ấy ta còn ở đây!”
Cưu Minh Dạ trở mình xem thường, cực kỳ bất đắc dĩ thở dài,“Tiểu ngu ngốc ,ta chỉ ứng phó thôi !”
“Cái gì,là giả sao?”
“Bằng không thì là gì! Chẳng lẽ ta thật sự không nói một tiếng rời đi?”
“Nhưng mà không phải ngươi thu dọn hành lý.”
Cái này,Cưu Minh Dạ thở dài,“Lạc Hà, ta thu thập hành lý, là vì sớm có thể đưa Thương Thủy Dao đi!”
“Rời đi?” Nàng càng hồ đồ .
“Sau đó nàng và Thương Thủy Dao lửa nóng!”
Nàng vỗ hắn một cái,“Ta nào có cùng hắn lửa nóng, là chàng giận dỗi với ta!”
“Đúng đúng đúng, là ta không đúng, không nên cho nàng cơ hội đi ra bên ngoài,đêm đó ở kinh thành nàng rõ ràng rất nhiệt tình với ta,nhưng trong nháy mắt lại thay đổi biến thành Thẩm Lạc Hà lãnh đạm,ta đương nhiên sẽ bất an,vốn nghĩ đến chính mình có hy vọng,cuối cùng bất quá là tự mình đa tình!”
Nói xong lại giống như lỗi của nàng,Thẩm Lạc Hà không phục,ngậm miệng không nói, bị hắn dụ dỗ một hồi mới không tình nguyện nhỏ giọng nói:“Rốt cuộc là ai tự mình đa tình,chàng quan tâm ta đương nhiên ta biết,nhưng chàng nghĩ ta muốn lãnh đạm với nàng sao? Chàng rõ ràng không tính có kết quả với ta, lại biểu hiện giống như ta phụ chàng, bảo ta phải làm sao bây giờ?”
“Ta không muốn có kết quả với chàng?”
“Buổi tối hôm đó! Ta vô tình nghe được chàng nói chuyện với đệ đệ của mình!Chàng cũng đừng phủ nhận!” Thật ra nàng cũng không muốn nhớ đến chuyện đêm đó,giờ nghĩ lại trong lòng như có gai,Cưu Minh Dạ ôm nàng là bị nàng bức !
Cưu Minh Dạ cố sức suy nghĩ nửa ngày, mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
“Xem ra chàng đã quên!” Nàng lên án,“Chàng không biết đối với ta như thế nào cũng chưa từng muốn cưới ta làm vợ!”
“Trời,những lời đó là ta nói với Bạch Tú, hắn và ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau cho nên biết rõ tính cách của ta, đương nhiên có thể hiểu được lời ta nói, ta không phải không muốn lấy nàng,mà là căn bản không muốn cưới vợ!” Hắn gật đầu hít vào một hơi, giống như hạ quyết định gì đó kéo nàng sang một bên,ở trong đêm đen mặt đối mặt nhìn lẫn nhau.
Nàng chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng mơ hồ trong mắt hắn, hắn nói:“Ta sớm nói qua,ta là người từ nhỏ đã không thích chờ đợi hay chạy đến nơi đông vui, ngay cả chính mình ngày mai muốn làm cái gì cũng không biết,làm sao ta dám nghĩ đến chuyện lấy vợ sinh con, cho nên ta mới hoang mang! Bởi vì từ khi gặp nàng, cùng nàng tiếp xúc, ta phát hiện chính mình không muốn chạy lung tung,ta nhiều khi đến cả chính mình cũng không hiểu nổi,không rõ là ta tự thay đổi hay là từ khi có nàng mới thay đổi”
Bởi vì Cưu Bạch Tú biết tính cách hắn, tự nhiên hiểu được hắn “hoang mang” vì bản thân đang thay đổi mà không phải hoang mang nàng,mặt Thẩm Lạc Hà đỏ ửng, may mắn đối phương nhìn không thấy.
“Ta rất sợ mình chỉ là nhất thời ý loạn tình mê mà ra quyết định,sau này tat hay đổi không muốn cưới vợ chẳng phải sẽ làm trễ nãi người ta hay sao? Vì cưới vợ mà làm trái ý nguyện của mình, mọi người cũng giống nhau không vui.”
“Vậy cuối cùng, chàng có kết luận sao?” Cho dù biết hắn nhìn không thấy nàng,nàng vẫn lén liếc nhìn hắn.
Nàng có thể cảm giác được hắn nở nụ cười,“Còn có thể có kết luận gì, nghe được ngươi một mình trở về nơi thị phi kia, ta sợ tới mất hồn,còn lo lắng đuổi theo đến đây, ngươi nói ta còn kết luận gì nha?”
“Chàng…… Chàng rõ ràng nói với đệ đệ mình, ta không phải cô nương tốt…… Ta……”
“Nàng vốn không phải là cô nương tốt!” Hắn vuốt mái tóc ten, một tay kéo nàng ôm vào trong ngực, ở bên tai nàng thở dài nói:“Nàng cô nương hay vọng động, lỗ mãng lại bạo lực cùng sống chung với một đám nam nhân,bắt nam nhân làm tân lang của nàng, lại mạnh mẽ chiếm lấy thân thể nam nhân, sau đó còn ý đồ quăng hắn, càng miễn bàn nói đến vũ đao lộng kiếm .”
“Vậy chàng……”
“Nhưng ta chính là thích cô nương hư như nàng, cho nên ta sợ người khác nói nàng tốt,các cô nương đều thích nghe người ta khen mình tốt, có người khen nàng tốt, có lẽ lòng của nàng sẽ chạy, cho nên ta chỉ có thể giữ chặt nàng”
Hắn ôm nàng,“Nhưng Bạch Tú luôn ở trước mặt ta khen chàng tốt, hắn là người tốt,chàng cũng là người tốt,vậy thì có chuyện gì đâu?”
Kết quả,hắn là sợ Bạch Tú coi trọng nàng sao?
Nàng quay về ôm hắn,đồng dạng thở dài:“Chàng có phải là nghĩ quá nhiều không?”
“Đối với nàng, nghĩ như thế không tính là nhiều, ai bảo nàng hay thích làm theo ý mình, cho dù ta nghĩ nhiều hơn nửa cũng không biết ngươi làm thế nào !”
“Ta? Ta là nghĩ như thế nào nha…… Ta nghĩ,Thái Hợp trấn này là nhà của ta, ta từ nhỏ cùng cha đi khắp nơi, chưa từng có một gia đình, trước kia không quan trọng hơn, ta sẽ bắt nó biến thành nơi thuộc về chúng ta,trừ lần đó ra, ta cái gì cũng không suy nghĩ.”
“Ta đây thì sao? Cũng không suy nghĩ sao?”
“Không muốn,đã không cần suy nghĩ.” Nàng ôm lấy hắn,“Bởi vì ta đã có được chàng nha……”
“Lấy được rồi không suy nghĩ? Chàng thật đúng là người xấu……”
Hắn nở nụ cười,“Nói như vậy,nàng không đuổi ta đi ?”
“Ưm? Đó là hai việc khác nhau.”
“Gì?”
“Chàng đáp ứng Thương Thủy Dao làm sao có thể nói không giữ lời,chàng muốn hắn đuổi theo chàng cả đời sao?”
“A? Vậy theo ý của nàng phải…..” Không thể nào, không thể nào, không thể nào!
Nửa đêm canh ba,rất nhiều người trong nhà họ Thẩm bị tiếng kêu thảm thiết của nam nhân truyền ra làm sợ tới mức bừng tỉnh lại, đó là tiếng kêu thảm thiết của một người nghĩ mình đã chạm đến hạnh phúc rồi lại vô tình bị đạp xuống.
Nam nhân nói không giữ lời nàng không thích,đáp ứng rồi phải làm được, nàng sẽ chờ hắn……
Thật sự phải đợi, thật sự phải đợi, thật sự phải đợi hắn nha!
Sau khi dùng xong bữa trưa hôm sau,Thẩm Lạc Hà và những người khác đưa Cưu Minh Dạ và Thương Thủy Giao đến cửa trấn.
Thương Thủy Dao rạng rỡ, mà Cưu Minh Dạ rất không chí khí cẩn thận mỗi bước đi, hắn không mệt,chỉ có ngựa mệt mỏi.
Thẩm Lạc Hà đứng trước đám người,không có một mình đi ra cáo biệt với hắn, nàng giống những người khác nhìn bọn họ phất tay,cười nói.
Nàng chờ hắn,hiện tại nàng cái gì cũng không sợ,nàng sẽ luôn ở tại trong trấn này, tại trong nhà này chờ hắn tới đón nàng,lấy nàng.
Dù sao ngoại trừ hắn bên ngoài không có nam nhân nào dám lấy nàng .
“Nghe nói kỹ nữ trong doanh cũng rất được……”
Thẳng đến bóng dáng bọn họ càng ngày càng xa, Thẩm Lạc Hà mới đưa hai tay hợp thành loa, cười lớn hướng phía trước hô.
Cách một hồi,trong làn bụi truyền đến hai chữ,chỉ là giọng nói kia mạng theo vô hạn ủy khuất.
“Người xấu……” Thanh âm kia nói.
Thẳng đến hai năm sau, câu nói “Người xấu” kia vẫn như cũ thường xuất hiện ở trong đầu Thẩm Lạc Hà,chỉ cần tưởng tượng đến, nàng đều đã nhịn không được cười ra.
Hai năm sau, Thái Hợp Trấn đã trở thành một nơi phồn hoa nhất kinh thành,những người đi qua nhiều dừng lại nơi này,bổ sung lương thực hoặc nghỉ ngơi một ngày.
Ngày này,Thẩm Lạc Hà cũng lui tới giống nhau,sớm rời giường,trải qua một lần nữa gieo trồng thì thấy Tiểu Tứ chuẩn bị đến Tư thục.
Hai ngày trước, những người vùng lân cận không dám đến Thái Hợp trấn ,Thẩm Lạc Hà tinh tường nhớ rõ,tất cả thay đổi từ khi mở trường tư thục,đó là nàng dùng thời gian hai tháng, mỗi ngày đi kinh thành nhờ cậy một lão tiên sinh rốt cuộc cũng đã mời được.
Hiện tại ngay cả vị lão tiên sinh kia cũng dọn vào Thái Hợp Trấn, từ khi có trường tư thục mọi người mới dần dần vào ở, cửa hàng cũng trước sau mở cửa, càng ngày càng nhiều người bên ngoài vào trấn nhỏ này.
Khi Thẩm Lạc Hà đi vào chợ nơi này đã ồn ào tiếng cười,nhìn qua là học sinh vào kinh, có người đưa người nhà đi thăm thân nhân, cũng có một ít vì đi thì mà phải xa nhà,hai năm nay mỗi ngày đều nhìn những người này,đại khái cũng biết được thân phận bọn họ.
“Lạc Hà, nghe nói chưa? Chúng ta đánh thắng trận !” Đại nương bán đồ ăn nhìn thấy nàng,vội vàng gọi nàng tới,“Nghe nói chúng ta đánh trận này cực hay, đánh cho thiên tử cực kỳ vui mừng,cô nói xem có phải là do Cưu thiếu gia đánh không?”
Thẩm Lạc Hà cười nói:“Đó là Thương tướng quân dẫn quân,tính cũng không đến lượt hắn !”
“Vậy thì không đúng,Thương tướng quân có thể một mình đánh hơn mười vạn người sao? Người ta là tướng quân chính là muốn có người hầu, sau đó chủ ý đều là người phía dưới đưa ra, ta phỏng chừng đây là công lao của Cưu gia,nghe nói đánh xong triều định triệt binh, Vậy Cưu thiếu gia có phải cũng trở về hay không?”
“Không biết, đó cũng đâu phải trường học đánh chuông tan liền về, làm sao nói trở về là trở về .” Thẩm Lạc Hà cười cười, tiếp tục đi về phía trước.
Đang chào hỏi người làm ăn Hổ Lục nhìn thấy Thẩm Lạc Hà, cũng chạy đến kéo nàng sang một bên,“Thủ lĩnh! Nghe nói trong kinh thành phái đến một người!”
“ƯM, nói là hôm nay đến.”
Thái Hợp Trấn ngày càng trở nên phồn hoa, thật ứng với câu Thương Thủy Dao từng nói,“Nơi này cần người cai quản ”.
Không hiểu tại sao Triều đình lại chút ý đến cái trấn nhỏ này, nói là phải phái Huyện lão gia đến quản lý một chút, nha môn trấn bọn họ không phải để bài trí.
“Biết tới đây là người nào sao?”
“Tới khi đến sẽ biết? Như thế nào, ngươi không thích người mới đến sao?” Nàng cười hỏi.
“Chúng ta cực khổ hai năm,bây giờ lại bị huyện lão gia gì đó quản,ta không muốn bị hắn ta quản!”
“Vậy cậu muốn quản?”
“Còn thủ lĩnh gì nửa, bắt đầu lại từ đầu thôi!”
Thẩm Lạc Hà cười ha ha,nếu bắt nàng làm mã tặc một lần nửa nàng cũng không làm! Thấy nàng cười,Hổ Lục cũng ngây ngô nở nụ cười.
Bất quá huyện lão gia mới tới là ai ,dáng vẻ thế nào?
Lòng hiếu kỳ dâng lên mọi người đều đi theo cổ kiệu,nghĩ muốn một đường theo tới nha môn để xem huyện lão gia là ai,mà lão gia này cũng không phiền,phía sau cổ kiệu một đám người dài đi theo, nhìn qua hơi có chút buồn cười.
Khi cỗ kiệu đi qua bên người Thẩm Lạc Hà,nàng củng tò mò nhìn qua, ai ngờ vừa nhìn thế nhưng cổ kiệu ngừng lại.
Kiệu của huyện lão gia dừng ở trên đường lớn,như vậy còn thể thống gì ? Thẩm Lạc Hà đang nghĩ ngợi,màn kiệu được vén lên,bước ra là một nam tử trẻ tuổi một thân quan phục.
Trên đường nhỏ phát ra tiếng kinh hô,những người đó hai năm trước cũng ở Thái Hợp trấn, mà nhiều hơn chính là nhìn tân quan gia xuống kiệu,đi đến trước mặt vị cô nương kia,trên mặt đầy nụ cười.
Đợi quan gia đi đến trước mặt nàng,nàng từ dưới nhìn lên đánh giá hắn cuối cùng nhìn hắn mỉm cười.
“Chàng đến cũng không nói.” Nàng nhìn hắn, nở nụ cười.
“Có ý gì ?”
“Quan này làm sao có thể làm ?” Nàng lại hỏi.
“Bọn họ thiếu ta.” Hắn nói:“Nhà của nàng chính là nhà của ta, lòng của nàng ở tại nơi này,ta cũng sẽ làm tất cả để có nàng, cho nên liền đòi chức quan này,chẳng qua có chút phiền toái.”
“Làm sao phiền toái?”
“Nàng sau này muốn ở đâu? Hay là muốn vào phủ của ta?”
“A…… Đây thật sự là một vấn đề, ta còn nghĩ phòng ở .”
“Vậy chờ sau khi nàng gả cho ta mới tiếp tục nghĩ đi!” Hắn nâng vai của nàng lên, diện mạo cùng hai năm trước một chút biến hóa cũng không có,“Lạc Hà, ta rất nhớ nàng,đã để nàng đợi lâu,ta đã trở về.”
Thẩm Lạc Hà cho mình là không có nước mắt,chuyện vui như vậy tại sao phải rơi nước mắt ?Nhưng tầm mắt của nàng mơ hồ,nếu không phải hắn thân quan phục đi đến,nàng cho là mình đã nằm mơ!
Nàng nhào vào trong ngực hắn, thuận tiện hung hăng cho hắn một quyền,“Hỗn đản! Muốn lấy ta trước hết phải cầu hôn,tự nhiên lại xuất hiện,thì tính sao !”
Trên đường yên tĩnh giằng co hai giây,sau đó vang lên vô số người tiếng hoan hô,có người phát ra từ nội tâm, có người đi theo vô giúp vui.
Nhưng chuyện đó có quan hệ gì, tất cả mọi người hạnh phúc không phải đã đủ sao?
HOÀN