Bạn đang đọc Bắt Được Thỏ Con Rồi FULL – Chương 11: – Hình Phạt
Tôi vẩy nước đang nhỏ tong tỏng trên người mình ra đầy sàn, Quốc Bảo thấy động thái này của tôi lập tức né ra.
Né cũng phải thôi, nước giặt khăn lau bảng hôi rình rình, dính vào người mùi ám kinh lên được.
Cậu ta dám dùng thứ này dội lên người tôi?
Mẹ kiếp! Mặc dù tôi dọn chuồng gà mùi còn kinh hơn, nhưng đấy là tôi tình nguyện làm, còn cái này..
Cái này là bị người ta chơi khăm!
Tiếng nước ào ào đổ xuống giữa hành lang thanh vắng tập trung sự chú ý của rất nhiều người.
Nhưng tôi chẳng quan tâm điều đó, thứ có trong mắt tôi lúc này chỉ còn duy nhất thân hình cao lớn của kẻ đáng chết trước mắt.
Tôi gườm gườm nhìn cậu ta, Quốc Bảo thấy tôi tức long sòng sọc thì vui lắm, gập người cười khà khà.
Nhân lúc cậu ta không chú ý, tôi lao tới dùng thước đập tứ tung vào tay chân cậu ta, cũng không quên dùng bàn tay sũng nước của mình áp sát vuốt hết lên mặt, lên tay, lên áo sơ mi trắng của cậu ta.
Bẩn thì cùng bẩn! Chơi sạch một mình hèn vừa thôi!
“Điên! Làm trò gì đấy?” Quốc Bảo né mãi nhưng bị tôi như đỉa dính vào người không chạy đi được.
Căn bản do cậu ta mải cười nên mới không tránh thoát, nếu là Bảo bình thường chắc tôi có mơ cũng không nắm nổi nửa ngón tay của cậu ta mất! “Đồ bẩn thỉu kinh tởm này, biến ra ngay!”
“Đồ thần kinh! Dám đổ nước lên người tôi à?” Tôi gắt gỏng, vẫn cố bôi nước sang cậu ta cho hòa, giáo viên tiếng Anh nghe động đã chạy ra xem, học sinh trong lớp cũng nhao nhao nhìn qua cửa sổ “Đừng tưởng con gái dễ bắt nạt! Khốn kiếp!”
“Ôi trời! Dừng lại! Hai em mau dừng lạii…”
*
Sau màn vật lộn kinh điển ngoài hành lang, tôi và Quốc Bảo được triệu hồi lên văn phòng, gặp riêng giáo viên chủ nhiệm.
Cậu ta thì ngon rồi, nhà có điều kiện, ới một tiếng là có người mang quần áo qua ngay.
Nhưng tôi thì khác, ngoài bộ đồ sũng nước trên người chẳng có gì mà thay cả.
Dịu mượn giúp tôi được một bộ đồng phục thể dục cũ hôi rình của ai đó, nhưng mùi ấy còn gớm hơn mùi nước giặt khăn lau bảng nên tôi thà hong khô người còn hơn.
Vậy là sau quá trình vắt nước, lúc tôi ở văn phòng người chỉ còn mùi, không còn nhỏ giọt nữa.
Quốc Bảo nhìn tôi bằng ánh mắt không vui lắm, tôi cũng nhìn cậu ta bằng sự đối địch hết cỡ.
Lúc tôi đến thầy vẫn đang dạy dỗ cậu ta, lời thầy nói tôi nghe bập bõm: “Bố mẹ em đã ra quyết định rồi, em đồng ý phải thực thi chứ! Không bùng học, không phá lớp, không trêu trọc các bạn! Hết năm nay là được ra nước ngoài du học rồi, em kiên trì một chút không được à? Tháng 10 rồi, còn có mấy tháng nữa đâu chứ?”
“Em vẫn đang kiên trì!” Cậu ta hất tay, ra đây là lí do hôm nay cậu ta ngoan ngoãn ngủ trên lớp.
Ra ngoài du học..
Sướng thật đấy, chỉ cần làm mấy việc đơn giản kia mà đã được một suất du học.
Nếu đổi lại dành cho tôi thì..
“Thầy nói ít thôi, xử lý bạn kia kìa!”
“Đồ điên!” Tôi buột miệng, nhưng nghĩ đến thầy giáo còn ngồi đó nên sửa lại “Đồ vô duyên! Tự dưng bạn ấy đổ ập nước lên người em, thầy phải đòi lại công bằng cho em!”
“Nhưng em cũng đâu có vừa?” Lông mày thầy nhăn nhúm lại, khóe môi run rẩy “Còn nhào lên đánh lại người ta nữa, em xem, 1m5 mà đòi đánh 1m8? Em nghĩ gì thế? Không biết tự giữ an toàn à?”
“Bạn ấy coi thường người khác quá mức!”
“Này, tôi chưa bao giờ coi thường đằng ấy nhé!” Quốc Bảo nói không ngượng miệng “Tôi chỉ coi đằng ấy như đồ chơi thôi!”
“Bắt nạt con gái không biết xấu hổ!”
“Ngực lép thế kia mà cũng đòi làm con gái? Đằng ấy mới không biết xấu hổ ý!”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
“Loại học dốt!”
“Nhưng giỏi đầu thai!”
“…”
“DỪNG LẠI!” Thầy chủ nhiệm quát lớn cắt ngang cuộc đấu khẩu ngu ngốc của hai chúng tôi.
Tôi nhìn thầy một cái, rồi nhìn qua Quốc Bảo, tự dưng chân lý sáng bừng qua tim.
Giời ạ! Tự dưng đi đấu khẩu với một thằng ngu làm gì chứ? Nó sẽ đưa tôi xuống thấp ngang hàng với nó và hạ bệ tôi bằng kinh nghiệm của nó mất thôi! Dại dột quá!
“Các em muốn cãi đến bao giờ? Viết bản kiểm điểm, mai nộp, sau tiết 5 dọn dẹp lại lớp học mới được đi ăn trưa!”
“…”
“Cấm trốn! Tôi sẽ theo dõi các em thông qua màn hình camera, sau đó báo về gia đình..”
“Thầy đừng báo cho bố mẹ em, làm vệ sinh gì đó chỉ là chuyện nhỏ!” Quốc Bảo tự dưng thỏa hiệp ngoan ngoãn, có vẻ đi du học là chuyện cậu ta yêu thích từ lâu lắm rồi.
Đấy, có tí động lực phát trực ban cũng đồng ý làm ngay mới kinh! “Thỏa thuận thế nhé, bạn cùng bàn, VỀ!”
Cái thằng dở hơi này..
Tôi nhìn Quốc Bảo một cái đầy khinh thường rồi cũng trở về theo cậu ta.
Đúng lúc hai đứa ra khỏi phòng giáo viên thì bên kia đã trống đánh, tiết cuối kết thúc, học sinh ùa cả ra nhà ăn.
Tôi dừng bước nép ở một góc hành lang không thèm đi nữa, đằng nào cũng chưa được ăn, thà là giả bộ vẫn đang gặp giáo viên, chút nữa mọi người đi sạch rồi lên trực nhật sau.
Bình thường ở trường có nhân viên vệ sinh nên chúng tôi không phải mó chân mó tay vào mấy việc này bao giờ.
Từ đợt lên lớp 10 tới giờ tôi chỉ có quét nhà quét quán chứ chưa khi nào quét lớp cả.
Họa hoằn lắm mới có lần phải lau bảng, chứ bình thường đều là việc của mấy đứa bị thầy phạt do vi phạm.
“Đi nhanh lên!” Cậu ta thấy tôi nép vào một góc không đi nữa thì lập tức quay lại “Dừng làm gì! Tính chuồn hả?”
“…” Rỗi hơi!
Tôi quyết định bơ cậu ta, coi như không nghe thấy mấy lời vô nghĩa Quốc Bảo nói.
Nhưng người này không hiểu cấu trúc não theo phương thức nào, càng bị lơ đẹp càng cố gây sự chú ý.
Cậu ta sải bước ngược lại chỗ tôi, lôm côm cười cợt nhả vô cùng.
“Tránh ra, về bây giờ dọn để cả lũ trong lớp biết à?”
“Ờ, cũng đúng..” Cậu ta suy nghĩ chút rồi gật gù tỏ vẻ thấu hiểu lắm.
Xong xuôi cũng bắt chước tôi, đứng nép sau cái cột đợi mọi người đi khỏi.
Trời ạ!
Con cún hay gì đây? Thể hình to nhường kia mà muốn ẩn sau cột bé tẹo này? Tôi thật sự không hiểu nổi làm cách nào mà cậu ta có thể làm đại ca của cả lũ đầu gấu trường cấp II ngày xưa đấy.
Hay chúng nó tôn cậu ta làm đại ca chỉ để cậu ta chi tiền, chứ ngốc nhường này..
“Mau lên!” Đoàn người thưa hẳn, Quốc Bảo nôn nóng nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đi thật nhanh “Trực xong còn ăn trưa, đói chết rồi!”
Sức của cậu ta rất lớn nên dĩ nhiên tôi bị lôi đi xềnh xệch.
Người này đi phía trước, bước chân rất nhanh không thèm để ý đến việc tôi có theo kịp hay không một chút nào.
Băng qua đoạn hành lang dài trống trải, gió tháng 11 lùa qua những lọn tóc đen ngắn bay loạn của cậu ta.
Nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, bung tỏa thứ ánh sáng ấm áp dìu dịu.
Gương mặt Quốc Bảo nhìn từ góc độ này đẹp mê hồn, và chính vì sự tác động của gương mặt ấy, mà cái nắm tay thô bạo của cậu ta bỗng dưng làm cả người tôi nóng ran lên.
Gần đến cửa lớp, Quốc Bảo thình lình quay người lại, nụ cười trên môi gói trọn sự thanh xuân, cậu ta dịu dàng nói: “Há há há..
Bị vẻ đẹp trai của tôi mê hoặc rồi chứ gì? Đúng là đồ mê trai, còn làm bộ..
Há há..”.