Đọc truyện Bắt Được Anh Rồi Nhé – Chương 20
Billy lái xe qua căn nhà mà Jamie bảo rất có thể tên Tanks đang ở đó. Trong nhà còn sáng đèn. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực vì khiếp hãi. Cậu đậu xe cách đấy một dãy nhà, rồi nương theo bóng tối mà đi bộ ngược về phía căn nhà. Có tiếng sấm rền xa xa vọng tới, và Billy cũng nghe thấy thiếng vọng lùng bùng bên trong mình. Cậu đi đến bên hông ngôi nhà mọc đầy những cụm hoa đỗ quyên nở rộ, và lom khom nhích đến gần khung cửa sổ.
Một bước.
Thêm hai bước nữa. Cố kìm nén cơn sợ hãi, cậu áp hai bàn tay lên cạnh dưới của cửa kính và đẩy lên một chút tạo khe hở đủ cho mình ghé mắt nhìn vào trong nhà.
Nhiều người. Billy đưa mắt nhìn một người đàn ông ngồi trên chiếc sofa màu nâu cũ. Hắn đang ngồi quay lưng lại, mặc áo thun xám và đội mũ lưỡi trai. Đó có phải là Tanks không nhỉ?
Người đàn ông thoải mái ngồi dựa hẳn người ra vươn cánh tay duỗi dài gác lên lưng ghế tựa, và Billy nhìn thấy những con rắn xăm trổ dọc cánh tay gã. Cậu thót tim. Chính là Tanks.
Billy nhìn chằm chằm vào tên sát nhân từng giết hụt chị mình bao lần. Vì quá tập trung vào Tanks nên cậu suýt chút nữa đã không nhìn thấy một cô gái tóc vàng đang đi về phía cửa sổ chỗ mình đang nhìn trộm. Khi bất thình lình ý thức được, cậu vội ngồi thụp xuống và nép sát vào tường nhà. Ở góc nhìn này, cậu có thể thấy cô gái tóc vàng mắt lờ đờ phê thuốc đang dí mũi vào cửa kính ngay trên đầu cậu. Sau đó có tiếng sấm nổ, chớp rạch ngang bầu trời và mùi mưa lan tỏa trong không gian ngày càng rõ. Billy không dám nhúc nhích, bụng cầu trời để cô gái đừng nhìn thấy mình.
“Trời đang dông.” Tiếng cô gái xuyên qua lớp cửa kính.
Billy rút khẩu súng giắt trong cạp quần jean. Đoạn kết rồi đây. Tối nay mọi chuyện sẽ kết thúc. Cậu sẽ giết Tanks. Bảo vệ cho Ellie và Macy. Thậm chí là giúp cho Jamie Clay nữa.
Billy không gặp khó khăn gì trong việc thuyết phục Jamie nói cho cậu biết sào huyệt hiện tại của Tanks. Cô ấy đã rất sợ. Bây giờ Billy cũng sợ không kém. Cậu lo thắt ruột gan và dù ngoài trời lạnh cóng, bàn tay nắm chặt khẩu súng của cậu vẫn rịn mồ hôi.
Khi vị máu tràn trong miệng, Billy mới nhận ra rằng răng mình vừa cắn ngập vào môi dưới. Em chớ có cắn môi nghe chưa. Macy ôi. Bây giờ chị cậu liệu đã khỏe chưa? Jake Baldwin đã thành thật với cậu không?
Mưa lất phất trên mặt Billy. Ánh sáng rọi nhiều hơn qua cửa sổ bên trên, cho cậu biết cô gái đã dời bước đi chỗ khác. Cố gắng không gây ra một tiếng động nhỏ, cậu chuyển sang bên phải cửa sổ và cẩn thận nâng cửa kính lên ngó vào nhà lần nữa.
Hai gã ngồi hai bên Tanks, cùng với khoảng chừng bốn người phụ nữ… đúng hơn là bốn cô choai choai. Hai cô gái trong số ấy mặt còn non choẹt dám là chưa đủ tuổi được lái xe nữa. Dù đứng mãi ngoài này, Billy vẫn ngửi thấy mùi cần sa. Một trong hai cô gái trẻ nhất đứng dậy đến bên Tanks. Khi cô gái chìa tay định lấy điếu thuốc phiện của gã, Tanks lắc đầu và chỉ vào lòng hắn. Rõ ràng thằng chó đểu này muốn trao đổi chứ không thể cho không.
Cô gái có mái tóc đen, mặt xương xương khá xinh đẹp nếu không tô son đen ấy bò lên ngồi vào lòng Tanks. Hắn đưa cho cô điếu thuốc phiện và thò tay bóp mạnh ngực cô. Cô hất tay hắn ra. Tanks giật mẩu thuốc cần sa khỏi tay cô.
Billy không nghe được chúng điều qua tiếng lại với nhau những gì, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra nội dung câu chuyện. Cô gái đăm đăm nhìn mẩu thuốc như đang đấu tranh tư tưởng liệu có đáng cho tên cặn bã kia sờ mó để mình được phê thuốc hay không. Thế rồi, gục gà gục gặc, cô tự tay cởi nút áo của mình. Billy đọc thấy trong ánh mắt cô có cả sự hoang mang và nỗi sợ. Hai tên đàn ông còn lại trong phòng quay lại hau háu nhìn cô. Billy lắc đầu cố xua đi cảm giác ghê tởm.
Thế nhưng cứ nghĩ đến chuyện Ellie từng đứng gần tên sâu bọ này, cơn giận dữ lại gặm nhấm sâu hơn vào tâm hồn cậu. Thằng Tanks quả là đồ đốn mạt.
Vậy chứ mình là gì? Tiếng sấm đinh tai nhức óc như đặt dấu chấm hết cho câu hỏi ấy.
Tận sâu thẳm tâm hồn, Billy thất vọng và thầm ước giá mình là người đàng hoàng hơn để xứng với Ellie. Nhưng có còn quan trọng nữa không? Sau đêm nay, cậu sẽ phải tránh xa cô ấy. Xa hẳn.
Cậu ngồi thụp xuống và đấu tranh với cơn đau vừa nhói lên trong tim mình. “Tập trung nào,” cậu lẩm bẩm. Cậu phải tập trung vào việc quan trọng trước mắt: giết chết Tanks.
Dựa lưng lên mặt tường sơn bong tróc và trầy trụa, Billy nghĩ cách làm sao hạ gục tên Tanks nhưng không làm bị thương những người khác. Và nếu có thể cả cơ may mình còn sống trở về. Cậu không muốn chết, nhưng nếu đấy là cái giá phải đổi, cậu cũng cam lòng. Tuy nhiên cậu nhất định không muốn làm mấy cô gái trong nhà bị thương.
Một ánh chớp lóe lên rạch ngang bóng tối. “Nhìn kìa.” Tiếng con gái từ ngoài thềm vọng lại khiến Billy sợ quá nín thở. “Tao đã bảo sắp có mưa to mà lại,” một giọng nữ khác thêm vào.
Billy lui cui trốn sau bụi đỗ quyên. Đám hoa màu hồng phấn nở bung che trước mặt cậu. Thêm một ánh chớp chói lòa làm sáng lên nền trời xanh thẫm, và nỗi sợ hãi dâng lên chẹn ngang cổ cậu. Chỉ cần đôi trai gái kia ra sát mé thềm nhà thôi là thể nào họ cũng nhìn thấy cậu, Cậu thì lại đang cần yếu tố bất ngờ để thực hiện ý đồ. Tiếng mưa rơi lộp độp trên lá cây dường như đang hòa với nhịp tim cậu hồi hộp.
Có tiếng chuông điện thoại réo vang và một giọng đàn ông trả lời. “Gì đấy?”
Có phải Tanks vừa nói không nhỉ? Billy siết chặt khẩu súng. Thật chậm rãi, cậu đứng lên nhìn qua cửa sổ lần nữa. Cô bé tô son đen ngồi một mình trên sofa riết róng rít cần sa. Billy liếc về hướng dẫn ra thềm. Có thể đó là Tanks, nhưng cũng có thể chỉ là một trong hai tên đàn ông ban nãy.
Billy nhích lên. Tiếng bước chân lép nhép trên nền đất ướt được tiếng cơn dông lấn át. Gã cầm điện thoại vẫn nói tiếp. Billy vươn cổ lắng nghe, hy vọng mình nhận ra giọng tên Tanks. Nếu đúng là Tanks, cậu có thể ra tay và có lẽ là chuồn được đi trước khi người khác bắn trả. Sấm lại nổ vang trời.
“Không.” Giọng tên đàn ông giờ đã được nghe thấy, nhưng Billy vẫn chưa thể phân biệt được đấy có phải giọng con mồi của mình không, nên câu phải nhích đến gần hơn.
Gã kia gắt gỏng. “Khốn kiếp! Ellie, mày nghe tao nói đây. Tao muốn mày tránh xa cái thằng Moore chết dẫm ấy và mày phải bỏ nó ngay lập tức.”
Ellie ư?
Ellie? Tiếng sấm rền vang chao đảo quanh cậu, len lỏi vào máu cậu. Billy bấu chặt lấy khẩu súng.
Có ánh sáng rọi vào cậu nhưng không phải ánh chớp. Một chiếc xe hơi vừa đỗ xịch ngay trước lối vào nhà. Như con thú hoang bị chiếu đèn vào mặt, Billy đứng chết lặng như trời trồng. Rồi kịp định thần, cậu nằm lăn ra đất, chĩa súng về phía chiếc xe. Tên lái xe có nhìn thấy cậu không nhỉ? Mùi đất ướt xộc vào mũi cậu, làm ướt sũng quần áo cậu, trong khi Billy lại nếm thấy vị máu.
“Chúng mày đã sẵn sàng cả chưa?” Tên lái xe gào lên, tiếp đến là có tiếng chân nhiều người rục rịch kéo ra thềm. Chúng đã không nhìn thấy Billy.
“Sẵn sàng rồi,” một tên đáp. “Lần này tụi mình sẽ làm cho đến nơi đến chốn.”
Billy thở hào hển trong lúc mưa ngày càng to. Bàn tay nắm chặt khẩu súng nới ra dần. Đúng lúc ấy Tanks và một tên nữa đi ngang qua, bò vào ghế sau xe. Billy phản ứng quá chậm nên không kịp nổ súng.
Những ngón tay Billy run rẩy trên cò súng. Cậu nghĩ đến việc vãi cả băng đạn về phía chiếc xe, nhưng cậu có được bao nhiêu cơ may bắn trúng Tanks trước khi mấy tên kia bắn trúng cậu cơ chứ? Nếu cậu chết, cậu sẽ không thể bảo vệ Macy và Ellie được nữa. Ellie à? Lúc nãy người yêu cậu vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy?
Chiếc Honda màu trắng lùi ra khỏi lối đi. “Chết tiệt!” Billy thầm rít lên. Đến khi chạy ra xe mình thì cậu sẽ chẳng thể nào bắt kịp bọn chúng. Nhưng cậu phải cố thử. Sau đó thì…
Sau đó thì cậu sẽ về nhà Andy để tìm hiểu xem liệu Ellie có… Liệu Ellie làm sao? Cậu sẽ phải hỏi ra tại sao Ellie nói chuyện với Tanks.
****
“Coi nào, cô gái Pizza của anh, để anh dìu em về giường nhé.” Có tiếng nói trìu mến thủ thỉ bên tai cô và não cô bắt đầu tải dữ liệu. Súng. Bệnh viện. Nhà của cô.
Và một anh chàng quyến rũ.
Cô nhớ ra. Họ cùng ăn. Cô rửa ráy trong phòng tắm trong lúc Jake đứng ngay ngoài cửa phòng khi cô… cô làm sao? Chết đuối trong bồn rửa chăng? Anh đảm nhận vai điều dưỡng kiêm người bảo vệ cho cô một cách hơi quá sốt sắng. Nghĩ đến chuyện này lại nhắc cho Macy nhớ đến câu hỏi Jake đã từ chối trả lời: trong quá khứ, anh đã từng chăm sóc ai?
“Em bước đi có được không? “
“Tất nhiên là được chứ.” Hồi tối, sau khi cô thay quần áo xong, anh và cô cùng ngồi ngoài sofa xem chương trình Tonight Show… rõ ràng đó cũng là lúc cô ngủ thiếp đi – đầu tựa vào vai anh! Và bây giờ, cô nhấc đầu rời khỏi chiếc gối nồng hương đàn ông ấm áp ấy.
Anh quấn tay mình vào cánh tay cô và đỡ cô đứng lên trước khi cô kịp lên tiếng phản đối. Nhưng cho dù cô có muốn thừa nhận hay không thì sự thật vẫn là vòng tay dìu đỡ của anh làm cô dễ chịu. Đã lâu lắm rồi cô mới cho phép người khác được chăm sóc mình.
Phải! Bởi vì mày không muốn biến thành giống như mẹ. Chính xác, đó cũng chính là lý do khiến cô nhất thiết phải dứt khỏi vòng tay anh. Dựa dẫm vào người khác có thể sẽ trở thành thói nghiện khó cai đối với những người mang bản tính phụ thuộc tương hỗ. Dù Macy ước cô có thể chối bỏ điều này, nhưng cô đã phải trả giá đắt mới hiểu một chân lý rằng cô thật quá giống mẹ mình.
Bàn tay anh ôm ngang người Macy khi anh dìu cô đi xuống hành lang. Macy lách người bước ra khỏi vòng tay Jake.
“Cái chăn anh đắp tối qua vẫn ở… ngoài sofa đấy.”
Anh vượt lên đi trước cô vào phòng ngủ và lật sẵn chăn trên giường trước khi ra hiệu cho cô bước vào.
Macy nhẹ nhàng chui vào chăn. Khi tấm vỏ chăn bằng cotton mát lạnh phủ lên bàn chân trần của cô, Macy mới nhớ suốt tuần qua, cô chưa được một giấc ngủ ngon. Tất nhiên, cô có nhiều lý do chính đáng: Billy đang trên đường trốn tránh cảnh sát, tên sát nhân dọa hãm hiếp cô nữa…
Cô nhìn bốn bức tường sơn lót trắng toát bởi Jake đã quyết tâm xóa hết những dòng chữ bỉ ổi. Cô còn nợ anh tiền. Ngày mai cô sẽ phải đi làm, khi đòi xong tiền bảo hiểm bồi thường và thuê lấy một chiếc xe. Tạ ơn Chúa là trước đây cô đã không hủy hợp đồng bảo hiểm toàn diện.
“Của em đây.” Jake đưa cô ly nước và dốc túi lấy ra hai viên thuốc.
Cô ngồi lên cho thuốc vào miệng. “Nếu anh nhận được tin Billy, anh sẽ gọi em dậy chứ?”
“Mình đã thỏa thuận với nhau rồi mà,” Anh cầm ly rỗng từ tay cô. “Nếu em không hành động gì dại dột, thì anh sẽ nói hết những gì anh biết cho em.”
Cô tựa lưng lên đống gối và nhớ lại những thông tin cô ghi chép được từ túi hồ sơ của anh. Phải, họ đã cùng thỏa thuận rồi. Giờ cô chỉ việc nghĩ cách làm những việc cần làm mà không phải hành động dại dột.
“Ngủ ngon nhé,” cô nhìn lên khuôn mặt anh đang âu yếm nhìn xuống cô. Cô đã thật ước cho mình không mến anh nhiều đến thế. “Cảm ơn anh đã cứu mạng em.”
“Đừng khách sáo.” Anh quay lưng bước đi, khiến đôi chút cảm giác cô đơn dâng tràn trong ngực cô. Nhưng thay vì đi ra cửa, Jake lại vòng sang mé giường bên kia.
Cô chớp mắt, chống một khuỷu tay nâng vai lên và chăm chú nhìn anh. Anh cho tay vào sục sạo mọi túi quần jean và lấy ra những thứ có trong đó đặt lên bàn thấp cạnh giường. Chùm chìa khóa của anh kêu lanh canh khi chạm vào chân đèn ngủ. Mấy đồng xu lẻ lấp lánh trên mặt gỗ sáng bóng. Một tờ giấy gấp gọn chồng lên nắm tiền lẻ. Xong xuôi anh vỗ vỗ các túi xem còn sót gì không.
Kế đến là khẩu súng ngắn. Tuy anh rất nhẹ tay nhưng báng súng kim loại vẫn chạm mặt bàn gỗ kèm theo tiếng “cạch” nho nhỏ. Bàn ngủ cạnh giường của cô, trong phòng ngủ của cô, cùng những món đồ trong túi và khẩu súng của anh, như thể…
Anh cởi nút áo sơ mi và vắt lên bàn trang điểm. Bàn trang điểm của cô. Áo của anh.
Macy chớp mắt. Anh chàng này trông càng hấp dẫn bội phần khi không mặc áo. Ánh sáng vàng dịu từ đèn ngủ phô diễn toàn bộ làn da ấm áp, hãy-tỏa-vào-tôi của anh. Ngực anh, với lớp lông đen nhẹ phủ, trông lại càng cuồn cuộn hơn khi không có lớp áo bó căng bên ngoài.
Rốn của anh, vết lõm xinh xắn nhất cô từng thấy, nằm chính giữa phần cơ bụng săn chắc. Chiếc quần jean ôm khít bờ eo nhỏ, và một đường lông ngoằn ngoèo biến mất xuống dưới cạp quần. Đường mòn dẫn đến kho báu – chẳng phải người ta đã gọi tên nó là thế sao? Bởi nó dẫn đến…
Anh cởi khuy quần jean. Kế đến, ngón cái và ngón trỏ của bàn tay anh nắm lấy khóa quần, chuẩn bị mở dây kéo và xổ tung kho báu bên trong.
Cô vụt ngẩng lên và bắt gặp Jake đang dán mắt vào cô. “Hừm, anh định làm gì vậy?”
“Anh có mặc quần đùi lót,” anh bảo. Nụ cười ngạo nghễ của anh chứng minh anh đã nhận thấy niềm tán thưởng của cô.
Macy nhăn mặt cố xua mọi vẻ chấp thuận. “Thôi được, đúng là em có cho rằng anh thuộc kiểu mấy chàng thích mặc quần lót trắng, nhưng anh cũng không cần phải chứng minh em sai đâu.” Cô ngồi hẳn dậy. “Giờ thì trả lời câu hỏi đầu tiên của em đi. Anh định làm gì thế?”
Vừa hất đôi giày dưới chân, anh vừa trả lời. “Chuẩn bị đi ngủ.”
Cô chỉ tay ra cửa. “Này cậu bé to xác, sofa ngoài kia cơ mà.”
Anh nhặt tờ giấy gấp nhỏ trên bàn và đưa cho cô. “Y lệnh của bác sĩ đây. Anh phải gọi em dậy theo đúng giờ, một tiếng một lần, và phải canh chừng em cẩn thận. Nếu ngủ ngoài sofa, anh sẽ không làm đúng như họ dặn được đâu.”
Anh cởi khóa quần. Chiếc quần jean rơi xuống để lộ chiếc quần đùi lót sọc trắng xanh chật căng cuốn lấy ánh mắt cô. Ơn trời là quần đó có nút cài cẩn thận vì cái thứ bên trong có vẻ đã háo hức sẵn sàng được bung ra ngoài mà chơi đùa thỏa thích.
Macy vội nhìn lên ngay. Jake vừa lật chăn phủ trên nệm vừa bảo. “Thiệt tình em phải thay gối mới thôi.”
Cô ráng sức chống chọi với cơn rạo rực. “Thứ em cần là anh biến khỏi giường em kìa.”
“Đấy là vấn đề miễn tranh luận.” Anh với tay tắt đèn. Bóng tối càng làm gia tăng thêm sự riêng tư gần gụi. “Một tiếng nữa anh sẽ gọi em dậy.”
“Em sẽ không…”
“Sẽ chẳng xảy ra chuyện gì đâu mà. Em cứ coi anh như bác sĩ của em thôi.”
“Nhưng bác sĩ của em sẽ không lột hết quần áo, chỉ mặc mỗi quần lót hiệu Skivvies và chui lên giường nằm cạnh em.”
“Được thôi.” Giọng anh rõ là đang trêu đùa. “Vậy anh là bác sĩ ăn mặc bảnh bao hơn bác sĩ thường nhé, nhưng anh không tính thêm phí gì hết nhé.” Anh thở dài. “Bây giờ em chợp mắt đi và đừng đả động gì đến đề tài sex nữa kẻo không lại làm anh hứng chí đấy.”
“Em có động đến… Em sẽ không nằm ngủ cạnh anh khi chỉ có bộ quần áo mỏng mặc nhà ngăn cách giữa em và… và chiến hữu của anh đâu.”
Anh bật cười thành tiếng. “Cậu nhóc cũng có thể trở thành chiến hữu của em nữa mà.” Anh lăn sang nằm nghiêng đối diện với cô và chống khuỷu tay lên. “Sẽ không xảy ra gì đâu, Cô gái Pizza ạ. Anh hứa đấy.”
Cô chớp mắt vì chưa quen nhìn trong bóng tối mờ mờ.
Khuôn ngực anh gần đến nỗi cô có thể thấy hơi ấm từ người anh tỏa sang cô. “Em sẽ không quan hệ với anh đâu,” Macy buột miệng. Cô không thể ân ái với anh được. Và ơn trời vì cô nói thật lòng, vì đây là mấy ngày kiêng kị trong tháng.
“Em nói phải. Hôm nay mình sẽ không quan hệ. Thôi ngủ đi em.”
“Ngày mai cũng không được luôn.” Cũng phải hai ba ngày nữa cô mới có thể nghĩ đến việc này, và mong là, nếu được Chúa ủng hộ – mà van xin Người hãy ủng hộ con – đến lúc đó cô sẽ lấy lại được ý chí để tìm đường thoát khỏi bến mê.
Anh phì cười. “Đồng ý, vậy ta sẽ khai hỏa vào thứ Hai hoặc thứ Ba vậy.”
“Ừm, để kiểm qua lịch khi-nào-tôi-sẽ-ngủ-cùng-anh trong đầu em xem nào.” Cô dí ngón tay vào thái dương. “Chẳng ngày nào cả. Thứ Ba cũng không được.”
Anh không nhúc nhích. Anh chỉ nằm yên như thế, trông hấp dẫn đến mê hồn, nhưng ít nhất anh đã thôi không cười nữa. “Chắc chắn hắn đã làm em tổn thương, đúng không Macy.”
Cô biết anh muốn nói đến Tom nhưng bây giờ đến lượt cô cần im lặng. Cô nằm vật xuống gối, lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Elvis leo lên giường nhưng rồi nhảy ngay xuống.
“Chết rồi. Em quên chưa cho nó ăn.” cô lầm bầm.
Thấy cô định ngồi dậy, anh vội nắm tay nàng. “Anh cho Elvis ăn rồi.”
“Anh cho mèo của em ăn rồi ư?” Mà sao tay anh dịu dàng quá thế?
“Ừ, lúc anh đang nấu bữa ấy.”
Elvis đúng dưới sàn gừ gừ. Macy nhắm mắt lại.
Jake siết nhẹ mấy ngón tay Macy. “Có chuyện gì thế?”
Macy cười khẽ. “Elvis cáu vì anh nằm bên phần giường của nó đấy.”
“Không, anh muốn hỏi về chồng cũ của em cơ. Ngoài việc lén lút dan díu với người khác, Tom còn làm gì em nữa?”
Chẳng lẽ lén lút gạt tình còn chưa đủ sao? Nhưng tận sâu thẳm tâm hồn, cô biết Tom còn nhiều lỗi lầm khác. Tội ngoại tình của Tom không chỉ làm sút giảm lòng tin của cô với cả thế giới đàn ông; nó còn làm cô thiếu tự tin vào chính mình. Tình trạng ấy đã minh chứng rằng cô giống với mẹ mình biết bao.
Con mèo lên tiếng meo meo. Macy vẫn mở mắt nhưng cô vẫn chỉ nhìn trần nhà. “Elvis đòi chỗ của nó đấy.”
“Thôi nào. Kể với anh đi em.”
Cô quay sang nhìn anh và rút tay về. “Có nhiều chuyện không nên nhắc đến làm gì.” Và phòng trường hợp anh không nhớ mình từng nó câu ấy, Macy nói thêm, “Anh nên hiểu cho. Anh mới là người thích giữ lấy bí mật cho riêng mình đấy.”
“Bí mật gì chứ?” Anh ngạc nhiên.
“Hồi nãy em đã hỏi anh về người anh đã chăm sóc ấy, nhớ không? Và anh trả lời là Có nhiều chuyện không nên nhắc đến làm gì. “
“Chuyện ấy thì có liên quan gì đến chuyện chúng mình ân ái?”
“Chẳng liên quan gì cả.”
“Vậy em nhắc đến làm gì nào? Mình đang đi nói đến nguyên do tại sao em không muốn gần gũi anh cơ mà.”
Anh làm đầu óc cô rối tinh lên. “Em chỉ muốn nói rằng, với một người không muốn chia sẻ chuyện của mình, đừng có hòng mơ người khác chia sẻ cùng người đó.” Cô ngưng lại. “Về phần mình, em không có nghĩa vụ phải giải thích tại sao em không làm chuyện ấy với anh đâu.”
“Nếu thế anh không phải người duy nhất giữ bí mật cho riêng mình ấy nhỉ.” Anh ngả người ra giường.