Đọc truyện Bắt Được Anh Rồi Nhé – Chương 17
Macy không sao thở nổi. Cô cố mở mắt chỉ để đón ánh sáng trắng chói lòa ùa vào. Ký ức loáng qua. Một khẩu súng. Xe phía sau tông sầm tới. Người bị ném ngược vào ghế. Đầu đập mạnh vào vô lăng. Xe lao ra giữa ngã tư. Xóc nảy dữ dội, rồi xoay vòng vòng. Và rồi… một chiếc quan tài ư?
Một chiếc quan tài? Ôi Chúa ơi! Vậy đây có phải ánh sáng trắng ấy không? Như là, ánh sáng trắng của thiên đường ấy? Hay như, thế là hết rồi ấy? Nếu đúng như thế, tại sao ánh sáng này lại không đẹp đẽ như thường được mô tả? Tại sao cô không thích bước vào quầng sáng ấy chút nào vậy? Hay cô có muốn bước vào không?
Không hề!
Cô mở miệng muốn hét lên và ngụm lấy một miệng đầy chất bột trắng. Tâm ảnh mù mờ của cô đang từ từ vén lên. Và cô nhìn thấy… không phải con đường dẫn đến kiếp sau, mà chỉ là túi khí an toàn đáng ghét trong xe hơi. Cô ngả người ra sau, thở hổn hển, đúng lúc ấy cô nhìn thấy màu đỏ. Màu đỏ loang lổ đầy túi khí trắng. Màu đỏ, như là máu.
Mắt cô mờ đi. Những đốm mù màu bắt đầu lờn vờn như đom đóm bay qua trước mắt. Cô nhớ có chiếc xe đâm vào xe cô. Chắc thể nào cũng có người bị thương!
Cô mở cửa xe. Cánh cửa có kẹt lên phản đối nhưng rồi vẫn tuân lời. Cô đưa một chân ra ngoài cửa xe và chân cô rơi “thịch” xuống đường. Lại thêm nhiều đốm mù màu hơn nữa.
“Macy,” có tiếng người gọi tên cô. Cô vặn người đưa nốt chân kia ra khỏi xe. Dù đang tối tăm mặt mũi, cô vẫn thấy Baldwin chúi người tránh chiếc quan tài đang trên đà lăn nhanh để đến bên cô. Vậy là đúng rồi, đấy thật là một chiếc quan tài. Trời ạ, trông anh thật… hấp dẫn? May mà cô chưa chết bởi nếu không cô sẽ hối tiếc vì chưa bao giờ… Chưa bao giờ làm sao? Chưa bao giờ được thấy anh không mặc quần áo ư? Cùng anh làm cái trò khỉ trần truồng ấy ư? Thôi đúng rồi, rõ là đầu óc cô có vấn đề sau vụ đụng xe mất rồi.
Cô nghe tiếng cửa xe bật mở. Một người đàn ông bước ra khỏi chiếc Honda móp méo. Ông ta trông có vẻ vô sự. Không máu me gì cả. Cô nhớ đến những vết máu trên túi khí trong xe mình rồi thì có thứ gì đó âm ấm nhỏ giọt từ trán. Cô đứng thẳng người lên để cảm thấy thêm nhiều máu chảy xuống. Đầu gối cô mềm nhũn và…
Cô thấy người mình nhẹ bỗng và có ai đó lôi cô lại gần. Là Baldwin ư? À mà bây giờ cô có thể gọi anh là Jake được rồi. Má cô tìm thấy khuôn ngực mạnh mẽ của anh là một chiếc gối hoàn hảo. Những đốm đen một lần nữa lại rộ lên trong mắt cô. Cô hít một hơi thật sâu. “Jake ơi, anh… thơm quá.” Vừa dứt lời, cả thế giới quanh cô biến thành màu đen kịt.
****************
Billy không dám động đậy cho đến khi cửa hậu nhà cụ Perry đóng lại. Thế là cậu chạy băng qua sân về phía cửa sổ phòng ngủ của mình.
Cầu trời cho cửa đừng khóa.
Cậu đu đưa người lên cửa trong lúc bày tay chảy máu của cậu đang đau rát. Khi nâng được cánh cửa lên, Billy như cất được gánh nặng. Cậu trèo qua bậc cửa sổ và ngã vào trong, người đập mạnh vào chiếc tủ gương.
Chết tiệt.
Billy lồm cồm đứng dậy. Tim cậu nện thình thịch khi cậu đứng im nghe ngóng, sợ có người lao thẳng vào phòng. Tuy nhiên, tai Billy không nghe thấy gì ngoài không gian tĩnh mịch trong căn nhà vắng lặng. Cậu đến bên giường nhưng cố tình đi chậm để tận hưởng mùi thơm quen thuộc trong ngôi nhà thời thơ ấu: mùi nhang thơm bà hay dùng khi tập yoga. Mùi thức ăn bữa điểm tâm của mẹ vương lại, hai lát thịt xông khói và một quả trứng mỗi sáng. Cậu dám cá là chiếc chảo bằng gang nhỏ sáng bóng vẫn còn đặt trên mặt lò, vì sau khi dùng xong, mẹ cậu thường chùi rửa sạch sẽ và để sẵn trên đó. Sau ngần ấy năm trời, những mùi vị này đã ngấm vào mọi ngóc ngách của ngôi nhà.
Hít thêm hơi nữa, Billy nhận ra mùi phấn rôm em bé mẹ mình sử dụng khi tắm. Chúa ơi, cậu nhớ những con người này biết bao. Cậu bước đến cửa phòng, đẩy cửa kẹt mở và hít căng lồng ngực mùi vị của gia đình.
Bếp gas thỉnh thoảng xì nhẹ, hệ thống nước nóng đôi lúc khẽ ken két. Thế rồi chiếc đồng hồ quả lắc to đùng đứng trong góc nhà điểm chuông nhắc cậu phải nhanh chân lên. Billy nhích lại giường mình, quỳ xuống và luồn tay vào giữa nệm và mặt trên của tấm lò xo trên giường. Những ngón tay cậu chạm vào cạnh của một tấm thẻ căn cước.
Có thế chứ.
Billy đứng dậy. Rồi cậu quay ngoắt người lại khi nghe tiếng cửa trước kẹt mở. Chết rồi! Billy quỳ thụp xuống và chăm chú nhìn ra cửa sổ.
“Cảm ơn cậu đã giúp nhé,” tiếng mẹ cậu từ phòng ngoài vọng vào. “Xếp dỡ thực phẩm chẳng thể nào là một hạng mục trong bảng chi tiết công việc của cậu đâu nhỉ.”
“Đôi lúc cô phải ngạc nhiên khi biết được một số việc mà cục điều tra liên bang giao cho chúng cháu đấy,” một giọng nam đáp lại.
Cục điều tra liên bang ư? Đầu óc Billy cuống cuồng nghĩ cách thoát.
“Để tôi đi pha cho cậu ly trà nhé,” mẹ cậu mời mọc.
“Được trà thì tuyệt quá rồi.”
Mắt Billy nhìn xoáy vào cánh cửa phòng ngủ mở hé. Cậu thấy có người vừa đi ngang trước cửa. Billy vội vã nằm dán lưng xuống đất, cố rúc vào gầm giường.
Thiên địa thánh thần ơi. Cậu thì đang kẹt ở trong nhà trong khi mẹ mình lại đang ân cần tiếp đãi một thằng cha FBI khỉ gió.
****************
Jake đến bệnh viện chỉ mấy phút sau khi xe cứu thương dừng bánh. Người ta nhìn thấy máu trên người anh và nghĩ là anh bị thương, nhưng anh kịp trấn an mọi người là mình không hề hấn gì. Nhân viên của bệnh viện định ngăn không cho anh vào nhưng anh phớt lờ tất. Anh đi phom phom vào khu cấp cứu, ngó vào tất cả các phòng cho đến khi anh tìm thấy Macy. Cô mệt mỏi nằm trên giường và máu vẫn tiếp tục chảy xuống mặt. Anh định vào thẳng chỗ cô nhưng một cô y tá đã kịp ngăn lại.
“Sao anh không ra ngoài ngay cho?” cô y tá hỏi.
“Không sao đâu mà,” anh nghiến răng gằn giọng. “Tôi là bạn trai cô ấy.”
“Anh ấy không phải là người yêu của tôi đâu,” Macy lầm bầm.
Jake ngẩng phắt lên nhìn. Anh gạt cô y tá sang một bên rồi đi nhanh đến bên Macy. “Em không sao chứ?” Khi thấy cô ngất xỉu, Jake đã hoảng kinh. “Trong người em có đau ở đâu không?”
“Không,” cô đáp. Nghe như một lời nói dối.
Anh quẳng cho cô y tá một tia nhìn khó chịu. “Gọi bác sĩ vào đây ngay.”
Đây là lỗi của tôi đấy, chó thật! Chính anh đẩy cô vào giữa dòng xe đang trờ tới. Anh đã có lẽ là giết chết cô rồi, trong khi cứ nghĩ là mình đang định cứu cô cơ đấy.
“Cứ bình tĩnh đã nào,” cô y tá bảo. “Anh ra ngoài cho tôi còn làm phận sự chứ. Bác sĩ đến ngay bây giờ đấy.”
Máu của Macy vẫn chảy ròng ròng. Cảm giác tội lỗi lại trỗi dậy trong anh. Cô y tá khẽ chạm vào cánh tay anh nhắc nhở.
Jake giật phắt ví ra nhá phù hiệu cho cô y tá xem. “Tôi là cảnh sát.”
“Còn tôi là y tá đây. Anh ra ngoài ngay đi!” Cô y tá chỉ tay ra cửa.
Jake lùi một bước nhưng chẳng chịu đi ra. Cô y tá quát. “Ra ngay để tôi thay quần áo cho bệnh nhân.”
Chẳng lẽ cô ta tưởng anh ở đây chỉ vì muốn nhìn trộm con gái cởi trần? “Này cô ơi…”
“Nếu cứ tiếp tục tranh luận với anh, tôi sẽ không chăm sóc cô ấy được.” Câu nói ấy tát văng Jake ngược về khía cạnh logic.
Trấn tĩnh nào.
Jake cáu kỉnh bỏ ra ngoài hành lang. Mùi bệnh viện xộc vào mũi, vào miệng anh. Chút tự chủ nãy giờ kiểm soát mọi cảm xúc của anh giờ bắt đầu cạn kiệt. Đây là mùi của sự tuyệt vọng. Jake ghét bệnh viện. Bao ký ức theo nhay ùa về: ngồi bên một người chỉ còn da bọc xương khi người đó đã dành cả đời đứng trên bục trước hàng trăm giáo dân và thuyết giảng về lòng từ bi của Chúa. Nhìn bố mình phải đối mặt với cái chết đau đớn bẽ bàng. Lúc ấy, lòng từ bi của Chúa đi lạc tận nơi nào vậy?
Nỗi sợ hãi bó chặt lồng ngực anh. Những cảm xúc của quá khứ – nào cảm giác tuyệt vọng, nào sự miễn cưỡng chấp nhận người thân của mình sắp từ giã cõi đời – tất cả đang trộn lẫn vào hiện tại.
“Không được thế.” Anh hít thở thật sâu. Mẹ kiếp, anh phải bình tĩnh lại. Macy nhất định phải bình an vô sự.
Jake đi tới đi lui trong hành lang. Cuối cùng lại, khi đủ sức suy nghĩ, anh lấy điện thoại và bấn số của Donaldson. “Nói cho tớ nghe là cậu đã bắt được hắn rồi đi,” anh gầm lên.
“Chưa được. Chúng ta đã phát APB về chiếc xe. Nếu hắn vẫn còn quanh quẩn ở đây, thể nào ta cũng bắt được ngay thôi.”
“Khốn nạn thật! Tớ muốn bắt được thằng khốn này.”
“Tớ hiểu.” Im lặng. “Cô ấy sao rồi?”
“Cô ấy vẫn tỉnh. Bác sĩ vẫn chưa vào khám.” Giọng anh run lên vì giận. “Chờ chút.” Anh túm tay một ông mặc áo blouse trắng và chỉ vào phòng Macy. “Bệnh nhân trong phòng này cần được khám ngay. Cô ấy chảy nhiều máu đấy.”
“Tôi cũng đang trên đường vào đó đây,” tay bác sĩ trả lời với giọng bình thản. Nhưng khi ông ta bước vào phòng Macy và Jake đi theo, tay bác sĩ quay lại. “Anh hãy để tôi khám xong đã. Sau đó, tôi sẽ gặp riêng anh và nói rõ tình hình.”
Jake cố bình tĩnh quay trở ra và đổ nghiêng người vào bức tường bệnh viện. Cầu Chúa cho nàng được bình an, anh thầm khấn. Lát sau, chợt nhớ đến Donaldson, anh lại áp di động vào tai. “Cậu đã gọi lực lượng Phòng chống Bạo lực Gulf Coast chưa vậy?”
“Rồi. Chắc bây giờ đặc vụ James đang trên đường đến đó.”
“Vậy thì được.” Jake nhắm mắt lại. Thể nào James cũng cáu tiết lên với anh. Bố khỉ, chính anh cũng cáu tiết với mình. Lần thứ hai trong ngày, anh đã ở sát nách tên tù vượt ngục ấy mà vẫn để cho hắn chạy thoát.
“Ngoài Macy, còn ai bị thương nữa không?” Donaldson hỏi.
“Không.” Jake hít sâu không khí vào đầy hai lá phổi nhưng anh tránh không để không khí sặc mùi thuốc gây tê xộc vào miệng.
“Vậy thì tốt. Có đúng là xác chết nảy ra khỏi quan tài rồi văng ra giữa dải phân cách không hả cậu?”
“À, thực ra là cái xác vẫn trong quan tài, nhưng hôm nay đám đưa tin sẽ ở cả ngày ngoài đấy cho xem.”
Khi Jake nhìn lên, anh thấy đồn trưởng cùng đặc vụ James đang đi dọc hành lang. Chẳng người nào trông vui vẻ cả, nhưng cứ để cho bọn họ nhập bọn cùng anh tham gia vào câu lạc bộ cau có. Jake chỉ vui khi nào biết Macy sẽ bình anh vô sự. Anh bảo Donaldson. “Tớ phải đi đây. Cậu cứ tiếp tục lùng bắt hắn nhé.”
*****************
Billy ráng thở thật khẽ và đăm đăm nhìn lớp vải mỏng bọc khung lò xo của chiếc giường trước kia mình từng nằm. Cậu đang nghĩ xem mình có bao nhiêu cơ hội để chui được ra ngoài cửa sổ mà không bị ai nghe thấy.
Chuông điện thoại đổ hồi – nhưng không phải điện thoại bàn mà là điện thoại di động. Tay đặc vụ liên bang lên tiếng, “Thứ lỗi cháu nhé.”
“Billy nghe tiếng chân bước gần đến phòng ngủ mình hơn. Cậu hơi ngóc đầu lên thì thấy ống quần của bộ vest trên người đặc vụ FBI lướt qua cánh cửa hé mở. Lạy trời đừng để mẹ cậu chú ý đến cánh cửa phòng đang mở.”
“Ai cơ?” Giọng tay đặc vụ có vẻ hốt hoảng. “Tớ đang nói chuyện với mẹ cô ấy đây.” Anh ta ngừng lại. “Liệu cô ấy có qua khỏi không?”
Qua khỏi ư? Chẳng lẽ lại là Macy? Không! Tim Billy đập dồn dập trong lồng ngực.
“Tốt lắm. Ta chắc là Tanks chứ?” Im lặng. “Thật à? Ôi ôi, tớ không muốn ở địa vụ của Baldwin khi James sửa gáy cậu ta đâu.” Lại im lặng. “Ừ, để tớ báo ngay với cô ấy.”
Billy siết chặt nắm đấm khi một cơn hoảng loạn cào xé ngực mình.
“Thưa cô…” Chàng đặc vụ ngập ngừng. “Cuộc gọi vừa nãy là về con gái cô. Cô ấy vừa gặp tai nạn.”
Cái bụng trống rỗng của Billy đau quặn.
“Con bé có sao không? Mà nó gặp tai nạn gì thế?” Giọng mẹ Billy đã bắt đầu rơm rớm nước mắt.
“Tai nạn xe hơi cô ạ. Cháu nghe nói tình hình sức khỏe cô ấy đã ổn định rồi. Cô ấy được mang vào bệnh viện Memorial.”
Billy nhắm mắt hình dung ra Macy đang ngồi đối diện với mình trong tù. Thật thông minh, thật căng tràn sức sống. Giờ thì chị đang nằm trong bệnh viện, đau đớn. Chị có thể sẽ chết.
Tao sẽ giết mày, Tanks ạ. Tao sẽ giết mày, và tao sẽ rất sung sướng được ra tay làm việc ấy.
Mấy phút sau, cậu nghe tiếng cửa chính khép lại. Billy vội bò ra khỏi gầm giường. Cậu lồng lộn đi lại trong phòng ngủ một vòng. Hai vòng. Cậu muốn biết tình hình sức khỏe của Macy. Nhưng bằng cách nào đây?
****************
“Cậu không sao chứ?” Vừa thấy vết máu trên áo Jake, James và đồn trưởng cùng đồng thanh.
Jake vội trấn an hai người rằng anh không sao và rằng trong xe anh còn áo sơ mi sạch. Gần như ngay sau đó, trò khiển trách bắt đầu.
“Đáng lẽ cậu phải đuổi theo hắn chứ!”
“Tôi làm việc cần phải làm. Macy đã bị thương.” Jake dán mắt vào cửa phòng bệnh của Macy và chờ bác sĩ bước ra. Đầu óc anh vụt nhớ lại lúc họng súng ló ra ngoài cửa kính xe. Việc húc vào đuôi xe của Macy và đẩy xe cô ra giữa ngã tư đường là lựa chọn duy nhất của anh lúc đó. Phải không nhỉ?
“Cậu đã quá thân thiết với cô ta mất rồi. Tôi sẽ không cho cậu tiếp tục điều tra vụ này nữa,” đồn trưởng bảo.
Jake nhìn ông ta. “Tôi đâu có chính thức được giao vụ này đâu.”
Đồn trưởng lắc đầu. “Thế à, nếu cậu chính thức tham gia, tôi sẽ cho cậu nghỉ ngay.”
“Nếu mà tôi có tham gia, thì tự tôi sẽ loại tôi ra ngay,” Jake nói thật. Việc chăm sóc bảo vệ cho Macy đã trở thành việc cá nhân anh. Anh hết nhìn đồn trưởng lại quay sang James. “Đối với tôi, không còn gì vui hơn là được thấy tên Tanks phải quay lại nhà tù. Tôi sẽ đóng góp sức mình để đảm bảo điều ấy. Nhưng Macy Tucker là ưu tiên hàng đầu của tôi. Nếu tôi phải tạm thời nghỉ để…”
Đồn trưởng cắt ngang, “Cậu nói tôi mới nhớ, thế thì giờ này cậu đang làm gì ở đây thế?”
“Đang giờ nghỉ trưa mà.”
Đặc vụ James vuốt mặt “Lẽ ra chúng tôi phải cho người theo sát Macy 24/7. Từ sau vụ Mimms… Thôi, từ nay cho đến khi phá xong án, lúc nào cũng sẽ có người bảo vệ cô ấy.”
Tay bác sĩ ra khỏi phòng bệnh của Macy, Jake quay ngoắt sang hỏi. “Cô ấy sao rồi?”
“Cô ấy bị một vết rách dài và đầu bị chấn động mạnh. Tôi sắp chỉ định cho cô ấp chụp X-quang. Sẽ phải khâu mấy mũi đấy. Tôi muốn giữ cô ấy ở lại bệnh viện qua đêm, nhưng…”
“Bác sĩ cứ giữ cô ấy lại đi,” Jake cắt ngang.
“Cô ấy không chịu.” Bác sĩ nhíu mày. “Mà thôi, trừ khi kết quả X-quang có chỉ ra điều gì, bằng không cô ấy sẽ về nhà. Ai chịu trách nhiệm chăm sóc cô ấy thế?”
“Là tôi.” Jake nhanh nhảu.
“Anh là chồng cô ấy à?”
“Bạn trai.”
“Anh ta không phải là bạn trai cô ta đâu,” cô y tá đi ngang qua nói chêm vào.
Jake cau có. Cô y tá cau có. Bác sĩ cũng cau có hỏi, “Thế cô ấy có người thân không?”
“Chết thật. Tôi quên chưa gọi cho họ.” Jake rút điện thoại ra.
“Tôi đã cho người báo cho bà mẹ rồi.” đặc vụ James cất lời. Anh ta nhìn Jake lạ lẫm, chắc có lẽ tại anh vừa tự nhận là người yêu Macy. Đồn trưởng của Jake cũng nhìn anh như thế.
Bác sĩ liếc lại nói với Jake. “Tôi sẽ bảo y tá giải thích cho anh những điều cần lưu ý khi chăm sóc người bệnh. Anh cần phải để ý sát sao cô ấy.”
“Chúng tôi có thể nói chuyện với cô ấy được không?” Đặc vụ James chìa tấm phù hiệu ra.
Bác sĩ nhướn mày. “Chỉ một hoặc hai phút thôi. Mấy phút nữa tôi sẽ quay lại khâu vết thương cho cô ấy.”
Jake, theo sau là hai người đàn ông, bước vào phòng bệnh của Macy. Cô vội ngồi lên.
“Em sao rồi, Macy?” Jake hỏi.
Sắc mặt cô đã hồng hào hơn nhưng Macy có vẻ không vui khi thấy anh. Jake không thể trách cô được.
“Đầu tôi đau, còn ngoài ra không có vấn đề gì.”
“Cô có thể kể cho chúng tôi nghe câu chuyện xảy ra được không?” đồn trưởng hỏi.
Jake cầm tay cô. “Nếu giờ em chưa muốn kể…”
Macy nhìn viên đồn trưởng. “Tôi đang trên đường về nhà. Tôi dừng xe trước đèn đỏ. Tôi nhìn thấy khẩu súng, rồi…”
“Rồi anh lái xe húc vào sau xe em, Jake thú nhận, hy vọng làm thế sẽ giúp vơi đi cảm giác tội lỗi đang dâng đầy trong ngực. “Anh đã nhìn thấy khẩu súng. Hành động đó là việc đầu tiên anh nghĩ đến.” Sự căng thẳng rùng rùng khắp người anh.
“Chính cậu gây tai nạn à?” đồn trưởng la lối. “Chúa ơi! Ba xe hơi và một xe đám ma bẹp dúm… lại còn cái quan tài nữa chứ! Nếu cánh nhà báo mà biết được chuyện này thì…”
“Anh chỉ nghĩ đến việc cứu em thôi.” Jake chăm chú nhìn Macy. Anh không quan tâm quái gì đến việc đồn trưởng nghĩ sao. Macy là người anh làm bị thương.
Macy nhìn qua đồn trưởng. “Có thể anh Jake có đụng xe vào tôi, nhưng chính tôi quyết định vượt đèn đỏ. Hoặc khẩu súng hoặc chiếc Honda trắng. Tôi đã chọn chiếc Honda.”
Jake nhớ lại khoảnh khắc xe anh tông mạnh vào đuôi xe cô. Tác động của lực đẩy. Anh đã nghe tiếng bánh xe cô ma sát với mặt đường nhựa.Rõ ràng Macy không chủ đích phóng lên. Cô đang nói dối để bảo vệ anh.
“Không, tôi…” Điện thoại di động của anh reo lên. Khi rút điện thoại từ túi quần, anh hy vọng Donaldson gọi về báo tin vui. “Có phải cậu bắt được thằng khốn ấy rồi không?”
“Chị tôi ra sao rồi?”
Giọng nói làm tất cả mọi người cảnh giác. Jake đưa mắt nhìn đặc vụ James. Anh này trợn mắt như đang đặt câu hỏi. Jake gật đầu. James vội rút di động và thoăn thoắt bấm số.
“Sao cậu hỏi thế?” Jake vừa hỏi vừa nhìn Macy. Rõ ràng là anh đang nói chuyện với Billy, cô rúm người sâu hơn xuống giường và nhắm chặt mắt.
Đặc vụ James bước hẳn ra cửa, nhưng Jake vẫn nghe tiếng anh ta và nghĩ ra chắc Macy cũng nghe thấy. “Moore đang gọi cho Baldwin. Dò ngay vị trí của hắn cho tôi!”
Đường dây điện thoại của Jake rọt rẹt, anh nhìn theo Macy ngồi nhỏm dậy nghe ngóng.
“Anh biết tôi nói thế là thế nào, chết tiệt!” Billy gắt, sóng rọt rẹt, và rồi: “Chị ấy có sao không?”
“Cô ấy ổn,” Jake đáp.
Macy túm chặt tay anh. Anh nhìn thấy câu hỏi trong mắt cô cũng giống như câu hỏi đang quay cuồng trong đầu mình. Làm sao Billy lại biết tin về Macy? Bên truyền hình chưa kịp phát tin cơ mà. Phải chăng Billy cũng có mặt ở hiện trường vụ tai nạn xe hơi ban nãy?
Khi không thấy Billy nói gì, Jake hỏi: “Cậu có muốn nói chuyện với chị ấy không này?”
“Tôi đã bảo anh phải bảo vệ chị tôi cơ mà.”
“Tôi đang cố. Billy này, nếu cậu ra đầu thú, có lẽ…”
“Em muốn nói chuyện với nó!” Mắt Macy đã chan chứa nước.
Billy nói tiếp, “A, vậy thì anh đang làm việc dở như hạch. Hắn,” đường dây lại rọt rẹt, “là hắn đúng không?”
“Tôi đang mất sóng rồi này Billy.” Jake mắt không rời Macy nhưng tâm trí vẫn tập trung vào cuộc nói chuyện. “Cậu đang ở đâu?” Đường dây tắt ngúm. Jake thõng tay cầm điện thoại xuống.
“Nó ở đâu thế?” Macy hỏi.
“Phải người mà tôi đang nghĩ là ai đấy không?” đồn trưởng tiếp.
Jake nhấn nút gọi lại để xem Billy vừa dùng số máy nào. Đặc vụ James xồng xộc trở vào, điện thoại vẫn kề tai. Anh ta giật cổ tay Jake để nhìn màn hình nhỏ trên điện thoại của anh.
“Chó chết!” James gắt lên. “Hắn đang ở nhà bà ngoại hắn.”
“Nó ở nhà Ngoại ư?” Macy hất tung tấm chăn vắt ngang qua chân.
Đặc vụ James bấm số lia lịa trên điện thoại của anh ta trước khi đưa lên tai nghe. “Billy Moore đang ở chỗ các cậu đấy.” Tiếng quát tháo của James càng dữ dội hơn. “Trong nhà đấy. Vào bắt hắn đi. Làm ngay đi!”
“Em nằm xuống.” Jake giằng tấm chăn ngang người Macy.
Cô vung chân khỏi giường và đứng dậy. “Không. Em đi với anh.”