Đọc truyện Bất Du, Không Thay Đổi – Chương 4
Trước khi phim bắt đầu chiều, cả hai đều không nghĩ sẽ có nhiều người tới xem, sau khi vào lại phát hiện rạp chiếu nho nhỏ suýt chút nữa hết ghế rồi. Nam nữ, đôi học sinh đang yêu, bóng ngưới thoắt sáng thoắt tối trước màn ảnh, giống như mấy con cá vàng trong bể thủy tinh, bơi lội, giao thoa, dần dần lắng lại. Hai người ngồi ở phía giữa hàng thứ sáu. Sát bên trái Cảnh Doãn là Khang Sùng, bên phải có một đôi vợ chồng trẻ mang theo con nhỏ, một nhà ba người, bé con trông chừng năm sáu tuổi. Trong lòng y ngổn ngang, bắt đắc dĩ thở dài.
Đèn phòng tắt ngụp, tạp âm, màu sắc đều ngừng lại, trong không khí trập trùng nhiệt độ cơ thể người và mùi bỏng ngô ngòn ngọt. Lúc y ngồi xuống, đụng phải tay Khang Sùng.
Khang Sùng tưởng y không nhìn rõ, muốn mình giúp nên theo bản năng lật ngược bàn tay, đỡ dưới lòng bàn tay Cảnh Doãn, ngón tay cong lên, hơi dùng lực, nắm vững y, “Từ từ thôi.”
Cảnh Doãn điếng người.
Thậm chí trong giây phút ấy khi y chưa kịp phản ứng, tay y đã kịp an ổn khựng lại trong lòng bàn tay to rộng hữu lực của đối phương.
Có lẽ vừa rồi xếp hàng lấy vé lỡ giờ, vì chạy cho kịp phần mở đầu nên tay Khang Sùng hơi ẩm mồ hôi, ấm nồng lâng lâng, chưa tới mức ướt đẫm, chỉ như cụm rêu mới được tưới một trận mưa thang thảng.
Y vờ vô tình té ngã một cái, thuận thế mang theo nỗi dè chừng không rõ cùng sự nhạy cảm giấu đầu hở đuôi thoát khỏi lòng bàn tay ấy, một tay mở ghế gập trong rạp, ngồi xuống.
Phim bắt đầu vừa đúng lúc.
Bé con bên cạnh phấn khích nhảy bắn người lên. Bị cha mẹ suỵt suỵt liên tục ghìm lại ngồi yên vị.
Cả hai đều ăn ý không nói gì.
Trong bóng tối, cánh tay Khang Sùng khoát trên tay vịn ghế cử động mấy cái, gập lại nắm chặt rồi thả lỏng đầy khắc chế.
Phụ đều đầu phim hiện ra, Cảnh Doãn liếm liếm đôi môi khô khốc, được một chốc, lại liếm liếm.
Y nghĩ, biết thế đã mua chút đồ uống lạnh rồi.
Cảm nhận về phim khá bình thường, miền cưỡng đạt mong đợi, không khó xem cũng không có bất ngờ gì, Cảnh Doãn nói vài chi tiết y thích, cơ mà phỏng chừng đêm nay ngủ xong sẽ quên sạch.
Khang Sùng vừa xuống lầu vừa dùng di động lướt Douban chấm điểm phim, tiện thể xem mấy cái bình luận mới nhất, quả nhiên khen chê không đồng nhất. Gã nói với Cảnh Doãn mấy câu cảm nhận gã thấy chính xác và đúng trọng tâm nhất, tiếp lời: “Cũng được, phim bỏng ngô thôi mà, đừng yêu cầu cao thế.”
Trên thang cuốn có hai cô gái cùng xem phim với bọn họ đang thảo luận, Cảnh Doãn chỉ nghe một tai, quay đầu nhắc tên kia chú ý dưới chân.
Trong đó có một cô gái bỗng nhiên quay người lại nhìn y, nhìn tóc y, khuôn mặt, cả cánh tay y đang đỡ bên hông Khang Sùng vội vàng rụt lại.
Cảnh Doãn để ý tới, nhưng không muốn chạm mắt với hai cô lắm. Khang Sùng cũng chú ý, gã nghiêng đầu nghĩ gì đó, mạnh mẽ kéo cánh tay Cảnh Doãn về, ỡm ờ ôm gã.
Cảnh Doãn bị chọc cười, chẳng biết cáu chỗ nào, cũng chẳng biết mình cười cái gì, y tận lực lảng tránh và xem nhẹ cái nhìn của người khác, nói: “Cậu có bệnh đấy hả.”
Nhưng thanh âm nói chuyện của y mềm lắm, hình như còn nhẹ hơn cả gió, thật sự chẳng nghe ra chút trách móc hay cười nhạo nào cả, Khang Sùng cũng cười, híp nửa mắt, hơi giương cằm lên, xen một câu nửa nghiêm túc nửa pha trò, ngữ điệu khéo léo khiến người ta muốn nghĩ thế nào cũng được, “Dạo này cậu không thân tôi nữa rồi.”
Ra khỏi rạp chiếu phim, hơi lạnh điều hòa cũng mất, gió đêm oi nồng quấn người, Cảnh Doãn giết một con muỗi đậu trên khuỷu tay hút máu, xoa xoa đầu ngón tay.
“Cậu còn muốn thân đến thế nào nữa?”
Khang Sùng cúi đầu châm thuốc, nghe thấy tiếng thì ngậm đầu mẩu, nâng mi lên nhìn y, nhếch nửa miệng như thanh niên giở trò xấu, tiếng nói không rõ: “Chạm một cái hay là dùng đầu lưỡi?”
Cảnh Doãn dò xét liếc gã một cái, xoay người đi tới cửa hàng tiện lợi gần đó mua kem ăn.
Đèn đường tỏa ánh sáng vàng cam nhàn nhạt. Hai người đứng cạnh nhau trên vỉa hè, một người hút thuốc, một người cắn kem.
Khang Sùng đung đưa bả vai xích lại gần Cảnh Doãn, làm bộ đứng đắn lướt vòng bạn bè, miệng ngậm khói trắng than thở: “Aiz, Cam tử với bạn trai con bé vẫn chưa chia tay à?”
“Ừ, họ gì ấy nhở, Phó?”
“Không phải lần trước cậu gặp rồi à?”
“Không nhớ.” Cảnh Doãn ngậm que kem trong miệng, đợi nó tự tan: “Tôi chỉ biết tên đó không được thôi.”
“Khéo thế. Tôi cũng thấy vậy.” Khang Sùng gõ tàn thuốc, ra vẻ thông thạo lý lẽ: “Con gái bé tí thì biết cái gì, chỉ có đàn ông mới biết loại đàn ông nào không đáng tin.”
“Dù gì cũng chẳng dài lâu được.”
“Đánh cược 5 xu tháng sau chia tay.”
“Khang Sùng sao cậu thất đức thế!”
“Chia tay tốt chứ sao, thằng kia vừa nhìn đã biết kinh nghiệm đầy mình, thay áo vô số, Cam tử nhà chúng ta chỉ là một trong số đó thôi.”
“Cam tử rất dễ gạt.” Cảnh Doãn ăn xong, học bộ dáng Khang Sùng, ngậm que kem ướt rượt: “Đối xử với nó tốt một tí nó sẽ tin ngày, đã nói bao lần rồi vẫn không chịu nghe.”
“Chơi với hai đứa mình ngần ấy năm vẫn chưa khôn ra được.” Khang sung nhún vai: “… Đằng trước cũng phẳng lì luôn.”
Cảnh Doãn khúc khích cười: “Cậu xong đời rồi, mai tôi chuyển phát nguyên văn câu này cho con bé.”
“Cậu cũng xong rồi, tôi sẽ không để cậu sống đến ngày mai đâu.”
Cảnh Doãn lấy que kem ném gã.
“Về nhà.”
Đến nhà, y vào tắm rửa, nước nóng ghê, dội hồng cả người, sấy tóc xong, lấy một cái ghế ra ban công đọc sách, “Swimming Home” của Deborah Levy. Đọc được mười trang đã thấy mỏi người, thế là về phòng nằm dài trên giường.
Nhà trên lầu có em nhỏ luyện đàn, đầu năm mới bắt đầu học, đến giữa năm đã đánh được mấy ca khúc giai điệu đơn giản, tiếng đàn lúc xa lúc vang, thường hay đảm nhiệm vai trò làm nhạc nền cho Cảnh Doãn lúc nghỉ ngơi buổi tối. Hôm nay cô bé đàn “Thời thơ ấu”, mỗi lần đến đoạn “Trên bảng đen, tiếng phấn viết của thầy giáo” đều bị kẹt hoặc đánh sai phải tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục, “Cứ kêu kin kít mãi không ngừng”, lặp lại đến bảy tám lần, đến tận khi lưu loát liền mạch.
Cảnh Doãn duỗi người trong đêm tháng sáu nhiều gió, giống như gốc cây đang từ từ lớn lên, nhắm mắt lại, thả người lâng lâng.
”Không một ai biết rằng tại sao,
Ông mặt trời cứ phải lặn xuống sường núi bên kia.
Chẳng ai biết liệu rằng,
Trong ngọn núi ấy có vị thần nào không.”
Y miễn cưỡng trở mình, vùi mặt vào gối đầu, cả người như trầm trong làn nước, giữa những cái vuốt ve cuốn theo ảo ảnh kiều diễm nào đó, như mơ như thật, y cũng chẳng muốn tỉnh lại.
Chạm một cái hay là dùng đầu lưỡi? Loại nào y cũng muốn thử.