Đọc truyện Bất Du, Không Thay Đổi – Chương 22
Uống nhiều rượu quá, khó tránh xả lũ ban đêm, tầm hơn ba giờ Cảnh Doãn tỉnh dậy, quần áo các thứ hãy còn bít cả người, nghẹt đến hít thở cũng khó. Đầu váng mắt hoa, y bò xuống giường đỡ tường đi nhà vệ sinh, lướt qua phòng bố mẹ nghe tiếng ngáy nhẹ đứt quãng quấy rung bầu yên tĩnh. Y khẽ khàng bật đèn nhà vệ sinh, sợ sáng híp mắt lại, khép hờ cửa.
Giải quyết hết áp lực bàng quang, y mơ mơ màng màng mò mẫm về, tu cốc nước mật ong giải nhiệt, qua nửa đêm lắng lại, đáy cốc ngọt sắt. Y nằm thẳng lên lần nữa, liếm liếm ngoài môi, hình như liếm thấy mùi sáp, lớp dưỡng mỏng tán trên môi là mùi bạc hà y dùng, man mát giảm nhiệt.
Cuối xuân đầu hạ thời kỳ giao mùa, môi y toàn bị nứt, Trần Mật Cam cứ tha thiết đề cử mua loại son dưỡng này, đúng thật đồ đẹp giá mềm, sử dụng thấy hiệu quả không tồi, chỉ có tí khuyết điểm là son đựng trong hộp đóng mở nắp, không phải dạng thỏi nên cần ngón tay giúp để tán cho đều.
Là Khang Sùng bôi hộ đấy nhỉ. Y nghĩ. Tưởng tượng cứ không tự giác bay bổng quá đà, đụng chạm suồng sã, chân tay không kìm được râm ran rấm rứt, rễ luồn càng sâu suy nghĩ càng tác quái, mặt nóng như thiêu đốt, vùi vào gối đầu, thở hắt một hơi nóng rực.
Tỉnh lại lần nữa trời đã sáng choang.
Tối qua quên kéo rèm, ánh nắng không gặp vật cản tản mạn chạy vào phòng, chiếu cho người ta chẳng còn chỗ nào trốn. Tiếng ve sầu từng làn dội lên ngày một cao không chịu dừng, y chẳng muốn mở mắt tẹo nào, mà đến lúc mắt mở ra rồi lại trợn trừng triệt để —— Có một người đàn ông ngồi bên giường.
Khang Sùng thấy người ta hoảng hốt thế, vội đưa tay vuốt vuốt vỗ về từ mày cong đến sau gáy, thấp giọng cười: “Tôi đây, là tôi mà.”
Gã đổi chính trang thành áo tay lỡ, quần dài tới mắt cá chân, màu trầm, cổ tay đeo đồng hồ bạc, ăn mặc thoải mái tùy ý. Hôm nay được nghỉ, không phải đi làm. Cảnh Doãn nằm bất động, đầu tóc rối bù, ánh mắt sáng loang, chẳng biết để đâu, hơn nửa vòng eo lộ ra ngoài chọc người chú ý, vạt áo lúc ngủ cuộn lên tận ngực, giờ muốn vuốt xuống cũng không ổn, chỉ đành kéo cái chăn theo thói quen kẹp giữa hai chân lên che kín đầu. Trước mặt bạn trai chính thức, đúng là chả biết làm gì mới phải.
Lúc trước chẳng để ý mấy thứ nhỏ nhặt, giờ đột nhiên phóng đại hết cỡ không xem nhẹ nổi. Y ngập ngừng nói: “… Sao anh qua đây.”
Khang Sùng vẫn cứ cười khanh khách, trông tâm tình tốt lắm, duỗi tay ra đóng chặt cửa.
“Mẹ chúng mình gọi tôi qua ăn sáng.”
“Thế anh…”
Khang Sùng đào vào chăn, chộp được người ta giữa đống chăn bùng nhùng mềm ấm, hàng phục, môi hôn cổ người ta, lồng ngực, xương sườn, rốn, ngậm mút vành tai vừa mềm vừa nóng.
“Khai vị trước đã.”
Nguyễn Nghiên gói hoành thánh, làm hai loại dầu ớt đỏ và sốt đậu phộng cho cả nhà chọn. Làm tương là sở trường của bà, công đoạn cũng không khó, chẳng qua phí thời gian. Bà lớn tuổi, ngủ không nhiều, thường sáng sớm sáu giờ đã tỉnh, ra ngoài thể dục một lúc, trên đường về tiện ghé chợ sáng mua rau dưa tươi. Về đến nhà là Cảnh Việt Động dậy, vợ chồng già tám chuyện vài câu, mở TV, bên xem chương trình dưỡng sinh hoặc phim bộ chiếu lại gì đấy, bên gói hoành thánh, một công đôi việc cực kỳ lão luyện.
“Hôm nay đến trường à?”
Bà hỏi Cảnh Việt Đông, tãi lớp vỏ ra lòng bàn tay, thêm chút thịt bằm, gấp hai góc đối diện trên dưới làm một, chập hai góc trái phải lên nhau, nhấm nước, nhấn chặt, từng cái từng cái gói nhanh như bay.
Cảnh Việt Đông vệ sinh cá nhân xong, đứng trước gương đeo caravat, mái tóc ngắn muối tiêu, đôi mắt sáng trong có thần, cạo râu, gấp khăn tay, cẩn thận tỉ mỉ: “Ừ, hai tư sáu còn gì, chiều tôi ngồi xe đưa đón về.”
Ông là một trong những giáo sư khoa Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc có lai lịch nhất thành Táp, đến tuổi về hưu được mời ở lại trường tiếp tục dạy học, mỗi tuần chỉ ba tiết. Học sinh đều yêu quý, không nỡ xa ông, ông cũng thích giao lưu với lớp trẻ; không màng chút tiền lương cỏn con, quan trọng là thích thú.
“Thế tôi làm cơm chiều cho ông nhé.”
“Ừ, ừ.”
Sáng nay thằng nhỏ nhà ông Khang đến cọ cơm, Nguyễn Nghiên chuẩn bị phong phú hơn chút, làm thêm súp chua cay, rau trộn tam ti, đều là rau mát giải ngấy. Hoành thánh sắp chín, bà cao giọng gọi: “Hai đứa đừng có lề mề nữa! Cảnh Doãn dậy tắm rửa đi! Xong còn ăn sáng! Mau lên!”
Lời vừa dứt, Cảnh Doãn đã ầm một tiếng mở cửa phòng, trông chả khác gì bị người đuổi, đầu cúi thấp, thở dốc hồng hộc, cuống quit kéo áo xuống, cởi thắt lưng, lộ mép quần lót, điệu bộ bộp chộp chả giống bình thường tí nào, chẳng nói chẳng rằng đã lao đầu vọt vào phòng tắm khóa trái cửa, chưa kịp để Cảnh Việt Đông nhìn rõ vệt loang lổ nhoáng qua trước ngực rốt cục là gì.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Không đợi ông bố kịp sắp xếp lại suy nghĩ, Khang Sùng đã ung dung thoải mái đi ra, thần thanh khí sảng bảo: “Dì ơi, dì có quần áo muốn giặt không? Chút nữa con đưa Cảnh Doãn đến chỗ làm, sau đó rẽ qua ngân hàng giải quyết chút việc rồi đi tiệm giặt là lấy tây trang, nếu có đưa con mang hộ cho.”
“Có có có, tốt quá rồi.”
Gã dọn cơm giúp Nguyễn Nghiên, múc canh, tự nhiên như ở nhà mình, theo bà lấy hai cái áo khoác, lại qua phòng ngủ Cảnh Doãn tháo vỏ ga gối có hơi rượu, cất hết vào túi xách tay rồi để vào chỗ dễ thấy trên ghế salon, để lúc đi đỡ quên. Bấy giờ cửa phòng tắm mới mở, thân ảnh Cảnh Doãn ăn mặc chỉnh tề xuất hiện, dựa bồn rửa đánh răng, lấy máy sấy hong khô tóc, xịt kem chống nắng. Chải truốt đâu ra đấy mới ra bàn ăn ngồi xuống, một thân quẩn quanh mùi thanh sạch thuần khiết, na ná cây trúc hay họ xương rồng gì đó. Hợp em ấy lắm.
Y múc một thìa tương vừng rưới lên hoành thánh, lột trứng luộc nước trà bỏ vào bát Khang Sùng, móng tay cái mong mỏng, hồng nhạt khỏe mạnh. Khóe mắt cũng phiêm phiếm, ấn hồng đậm hơn còn nằm dưới lớp áo che dấu kìa, rải rác trước ngực và lõm thượng vị, khom lưng sợ là lộ mất.
Lần đầu tiên lúc ăn cơm mà cả hai không biết nói chuyện thế nào.
Vì có Khang Sùng đưa nên hôm nay Cảnh Doãn rời nhà muộn hơn thường ngày chút, đường chẳng phải xa, lái xe lâu nhất mười phút là đến. Tới ngoài cửa lớn nhà xuất bản, Khang Sùng dừng xe bên đường, hỏi: “Tối muốn tôi đến đón em không?”
“Khồng cần đâu, phiền anh lắm.” Cảnh Doãn cởi dây an toàn, “Anh xong việc thì về nhà nghỉ ngơi đi, chiều ngủ một giấc, hút thuốc ít thôi. Chú dì chắc cũng sắp về rồi.”
Khang Sùng nhất thời không lên tiếng, mãi mới bảo: “Ừ, giữa trưa mười hai giờ hạ cánh, sáng gọi tôi rồi.”
“Ừ.” Cảnh Doãn mở cửa xe, chống một chân xuống đất, gió nóng quấn đến, y nói: “Em đi đây.”
Chân kia của y cũng chạm đất, mà thân trên vẫn không di chuyển, ngoẹo người dựa vào ghế, hình như còn lời muốn nói, hoặc chăng là đợi Khang Sùng níu, lưng hơi cong xuống, mặt trời phả luồng nhiệt nóng rực lên thái dương y, y cúi đầu thật sâu, sờ sờ gáy.
Khang Sùng nhìn khuôn mặt người ta từ gương chiếu hậu, lặt lèo mãi cuối cùng mắt cũng chạm mắt, ngữ khí ôn hòa kiên định.
“Nếu đã là bạn trai rồi, phiền tôi chút cũng có sao đâu.”