Bất Diệt Thánh Linh

Chương 495: Vương giả trọng thương


Đọc truyện Bất Diệt Thánh Linh – Chương 495: Vương giả trọng thương

Tội nghiệt! Tội nghiệt! Tội nghiệt!

Thạch quan dần dần mở ra, một cỗ sát khí cuồn cuộn lao tới tận trời. . .

Tử vong! Máu tanh! Kinh khủng! Oán ác!

Vô số cảm xúc tiêu cực ngưng tụ chung một chỗ, tựa như dâng lên ngàn vạn năm độc sát, lan tỏa ăn mòn không gian chung quanh.

Vừa đụng chạm sát khí, cự chưởng thần thông của Tâm Ma Đại Tôn trực tiếp tan ra, ngay cả hư ảnh của hắn cũng có chút rung động giật mình, hiển nhiên bị đả kích không nhỏ.

Tâm Ma Đại Tôn cũng không tức giận, ngược lại lộ ra một tia tiếc nuối: “Táng Hồn quan sao, thì ra ngươi đã có thể mở ra đuiwhc một phần rồi, đáng tiếc ngươi không thể mở ra hoàn toàn, nếu không thật sự là phiền toái không nhỏ.”

“. . .”

Bí Định Thiên cau mày, cả người sát khí trầm trầm, cơ hồ thừa nhận đến mức cực hạn.

“Ông trời có đức hiếu sinh, nhưng bọn ngươi không biết thiên ý, không biết số trời, ngang bướng cố chấp. . .”

Tâm Ma Đại Tôn khí thế chợt biến chuyển, thái độ vốn dĩ ôn hòa nhất thời biến thành băng sương lãnh nhược!

Sương tuyết bao phủ khắp trời, Tranh Hoàng điện chung quanh như bị đóng băng.

Hàn lãnh! Thâm u!

Vô luận tiên sĩ hay võ giả, vô luận đại năng hay tông sư, giờ khắc này phảng phất rơi vào trong vực sâu vạn trượng, thậm chí so với thâm uyên còn lạnh lẽo hơn, xâm nhập tới thẳng linh hồn.

Cảm giác được thân thể cùng linh hồn đang đông cứng lại, không ít tu sĩ trong mắt nồng nặc sợ hãi. . . Không có chuyện gì đáng sợ hơn là dần dần chết đi? Kể cả Túc Không võ đạo đại tông sư, cũng cảm thấy tuyệt vọng.


. . .

“Lão bất tử , các ngươi bên đó tình huống như thế nào?”

Đậu Xuất bỗng nhiên mở miệng, hướng về phía truyền âm loa trong tay hỏi.

Khương Công Vọng trong lúc kích chiến khẽ tránh ra trả lời một câu, trong ngôn ngữ nhiều vài phần mệt nhọc: “Ma đạo dư nghiệt quả nhiên có chuẩn bị, mục tiêu của bọn họ chính là Tổ Linh điện, dân chúng bị oán niệm ăn mòn tâm thần lao tới điên cuồng công kích, hiện tại chúng ta chỉ có dựa vào tổ linh đại trận ngăn cản, nhưng cũng kiên trì không được bao lâu. . . Các ngươi bên đó sao rồi?”

“Tâm Ma Đại Tôn tự mình xuất thủ, đã sắp không ngăn cản được nữa . Lão bất tử , xem ra chúng ta rất khó vượt qua kiếp nạn này .”

“Cơ nghiệp vạn năm của Đại Càn lại hủy hoại chỉ trong chốc lát, lão phu không cam lòng a!”

“Không cam lòng thì có thể làm sao, nếu như long hồn không mất, bây giờ còn có thể liều mạng, hiện tại long hồn bị Tâm Ma Đại Tôn chế trụ, luyện hóa long hồn chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”

“. . .”

“Lão bất tử , chúng ta quen nhau đã bao lâu rồi?”

Nghe được câu hỏi của Đậu Xuất, Khương Công Vọng hơi giật mình, đáy lòng sinh ra cảm giác không ổn.

“Lão già ngươi hỏi chuyện này làm cái gì? Tựa như hơn ba trăm năm sao! Ban đầu tương giao là người không quan trọng, không ngờ sau này lại thành đứng đầu một phương, đáng tiếc. . .”

Khương Công Vọng suy nghĩ xa xăm, nếu không phải hiện tại đang trong tuyệt cảnh, sợ là hắn đã muốn nâng chén cảm thán.

“Đúng vậy! Chúng ta quen biết cũng đã trăm năm . . .”

Đậu Xuất không khỏi cảm khái nói: “Năm đó hai ta đối đầu với nhau, một cái tu tiên, một người luyện võ, gặp mặt liền động thủ, không đánh nhau một trận thì cả người không thoải mái. . . Đáng tiếc cuối cùng không nên đi vẫn phải đi, nên lưu lại vẫn chưa lưu lại.”


“Lão sâu, ngươi. . .”

“Trăm năm quen biết, cuối cùng có ngày này, chẳng qua là lần này từ biệt, ta và ngươi không còn ngày gặp lại . Vừa vào tu tiên đạo, trọn đời khó có thể quay đầu, lão bất tử , hi vọng ngươi có thể cầu được trường sinh đại đạo, tiêu dao tự tại!”

Đậu Xuất thanh âm hơi trầm xuống, lộ ra bi ý nồng đậm, không đợi Khương Công Vọng trả lời, hắn đã bóp nát truyền âm loa.

“Nhân sinh trên đời, cuối cùng cũng phải chết, chỉ có tiếc nuối là không thể nhìn thấy võ đạo quật khởi!”

Tiếng nói vừa dứt, Đậu Xuất sải bước bước ra, võ đạo ý chí chợt bộc phát!

Theo Đậu Xuất ý chí dâng lên, làn tóc bạc dần dần biến thành đen, gương mặt già nua dần dần khôi phục tuổi trẻ, làn da căng tràn, cả người như trở lại trạng thái mạnh nhất khi còn trẻ.

Hồi quang phản chiếu!

Mọi người trong đầu đồng thời hiện lên ý niệm, không khỏi cảm thấy tiếc thương.

Tiên đạo cầu trường sinh, võ đạo tranh phút chốc, mặc dù mạnh mẽ như võ đạo vương giả, đối mặt với sinh mệnh khô kiệt, giờ phút này cũng đã không thể làm gì.

“Tâm Ma Đại Tôn, để cho lão phu tới xem xem ngươi mạnh đến cỡ nào!”

Đậu Xuất tiếng nói mạnh mẽ như chuông đồng, hắn trong trạng thái mạnh mẽ nhất giống như một quả cầu lửa thật lớn, huyết khí dâng trào, xông thẳng lên trời, mà trạng thái đóng băng chung quanh bị nhiệt huyết của Đậu Xuất hòa tan.

“Oành!”

Đậu Xuất hai chân mạnh mẽ đạp một cái, giống như mũi tên rời cung xông về hư ảnh trên bầu trời.


“Rầm rầm rầm —— “

Khí lãng kích động, ảo ảnh trọng điệp .

Phía trên kích đấu không ngừng, phía dưới người của Thánh Địa lập tức hướng Tranh Hoàng điện phát động công kích.

Thần thông tung hoành, thần binh xen khẽ, tiên linh khiêu vũ, hồn bảo cuồng loạn.

. . .

Chỉ một lát sau, Thiển Y bị dồn đến góc, đã không có đường lui.

Mà chiến đấu trên không trung cũng có kết quả, thân ảnh Đậu Xuất rơi xuống, cả người đầy máu, mặt mũi nhanh chóng già yếu, so với lúc trước càng thêm già nua, toàn thân tản ra tử khí.

“Đậu lão tiền bối! ?”

“Vũ Vương đại nhân —— “

Túc Không cùng các võ giả vội ùa tiến lên, đem Đậu Xuất vây quanh.

“Cấm Tiên Cốc vốn không nên tồn tại, võ đạo cũng nhất định sẽ suy vong, đây chính là thiên ý.”

Tâm Ma Đại Tôn giọng nói bình thản, tựa như đang nói ra sự thật.

Võ đạo mọi người trợn mắt nhìn lên, khó có thể tiếp nhận, có người bi thương khóc, có người thậm chí chửi ầm lên.

Đối mặt với cuồng nộ của võ giả, Tâm Ma Đại Tôn không hề đổi sắc sử dụng thần thông, tựa như muốn giết chết đám võ giả này!

“Ong ong ông!”

Mặt đất run rẩy, không gian vặn vẹo .


Trong lúc Túc Không đám người yên lặng chờ chết, một đạo thân ảnh từ trong phế tích của Tranh Hoàng điện bay ra!

“Oanh!”

Một quyền vung tới, cự chưởng oanh tán, tỏa ra một trận bụi mù.

Một thân ảnh chậm rãi rơi xuống đất, quanh thân có màn sáng bao phủ, làm cho người ta nhìn rõ sự thật.

Nhưng nhìn thân ảnh trong màn sáng, Túc Không cùng các võ giả cảm thấy tinh thần đại chấn!

Là Vân Phàm. . . Là Vân Phàm tông sư, hắn cuối cùng từ động thiên bí cảnh ra được rồi!

“Chuyện này là thế nào?”

Vân Phàm nhìn phế tích chung quanh , trong lòng bất an mãnh liệt. Dõi mắt nhìn khắp nơi, oán khí nồng đậm, ánh lửa nổi lên bốn phía, khắp nơi đều là máu và thi thể, mùi máu tanh kích thích thần kinh của Vân Phàm.

Vừa nhìn Thiển Y cùng Túc Không đám người bị Thánh Địa vây quanh, không cần nghĩ cũng biết chuyện này thế nào.

“Vân Phàm tiểu tặc, không ngờ ngươi có thể đi ra ngoài! ? Nhưng cho dù ngươi có thể ra ngoài, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết!”

Tâm Vô Lệ oán niệm sâu đậm, nhất phương ngọc ấn ném tới Vân Phàm.

“Cút ngay!”

Vân Phàm cách không một quyền đánh ra, sát khí tịch quyển, uy thế ngập trời, đem Tâm Vô Lệ đánh bay ra ngoài, nặng nề té ngã vào phế tích.

Thấy cảnh này, Thánh Địa tâm thần căng thẳng , không tự chủ cảnh giác Vân Phàm.

Chẳng qua Vân Phàm không để ý đến người của Thánh Địa, ngược lại đi tới trước mặt Đậu Xuất, một đạo Hồi Quang thần thông rơi vào trên người đối phương. 

Tiếc nuối chính là Hồi Quang thần thông cũng không thể vãn hồi sinh mệnh cho Đậu Xuất , chỉ có thể trơ mắt nhìn khí tức của hắn dần biến mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.