Bất Diệt Thánh Linh

Chương 481: Phản bội


Đọc truyện Bất Diệt Thánh Linh – Chương 481: Phản bội

Giữa không trung, ánh sáng giao thoa làm dâng lên trận trận ba động.

Bốn tôn tượng ngọc lớn cỡ lòng bàn tay, dần dần biến ảo trở thành bốn tôn hư ảnh khổng lồ, quanh quẩn trên tế đàn, tựa như thần linh thủ hộ nhất phương, bảo vệ cho con dân của mình.

Bốn tôn hư ảnh này chính là tứ tượng thần thú trấn áp tứ phương tứ cực trong truyền thuyết từ thời viễn cổ. . . Đại biểu tây cực 【 Thanh Long 】, đại biểu đông cực 【 Bạch Hổ 】, đại biểu bắc cực 【 Chu Tước 】, đại biểu nam cực 【 Huyền Vũ 】.

Mà tên của tứ phương cổ thành chính là đến từ đây, ngụ ý trấn áp tất cả hỗn loạn, Đại Càn giang sơn tứ phương vĩnh viễn vững chắc.

. . .

“Rống!”

“Lê-eeee-eezz~! —— “

Tứ tượng thần thú lao lên, làm cho nét u ám trên tế đàn tan biến.

Bị tứ tượng thần thú áp chế, tất cả yêu ma tựa như bại lộ thân hình ở dưới quang minh, thân thể co rụt run rẩy, theo bản năng cảm giác được khí tức tử vong kinh khủng, ngay cả nét điên cuồng trong mắt cự linh ma cũng tùy theo thu liễm rất nhiều, ngược lại lộ ra nôn nóng và bất an, hướng về phía bầu trời tứ tượng thần thú gào thét, nơi nào còn có tâm tình đuổi giết Vân Phàm.

Nhìn thấy cảnh tượng như thế, võ đạo nhất phương hoan hô ủng hộ, tràn đầy vui mừng.

“Hừ! Hoàng tộc quả nhiên thật là thủ đoạn, còn ẩn giấu một tòa đại trận như vậy, thật là giả dối!”

“Con bà nó hoàng tộc, nếu có thể thi triển trận pháp này sớm hơn, chúng ta cũng không phải chết nhiều người như vậy!”

“Nói không thể nói như thế, trận pháp cường đại như vậy tiêu hao khẳng định không nhỏ, không tới thời khắc sinh tử, hoàng tộc làm sao có thể chịu buông ra.”

“Vẫn là Đại Càn Thái tử kia hiểu chuyện, còn biết bày trận cứu người, nếu không. . . Hừ!”


Nghe mọi người nghị luận, Túc Không tức giận nói: “Được rồi được rồi, mọi người đừng đứng đó dài dòng , chúng ta nhanh chóng đi tiếp ứng cho Vân Phàm tông sư đi.”

“Đúng đúng, Vân Phàm tông sư bị thương không nhẹ, mọi người nhanh nhanh đi hỗ trợ!”

Chúng võ giả vội vàng thức tỉnh, lúc này mới nhớ ra Vân Phàm còn ở bên ngoài.

Nhưng ngay khi Túc Không cùng các võ giả muốn đi tiếp ứng Vân Phàm, không ngờ Vân Phàm chẳng những không chịu thoát thân, ngược lại thừa cơ hội yêu ma bị tứ tượng thần thú áp chế, lần nữa xông về phía cự linh ma.

Yêu ma này mạnh vượt xa địch nhân trong dĩ vãng mà Vân Phàm gặp được, hắn phải nhân cơ hội này đem nó giải quyết, nếu không hậu hoạn vô cùng.

“Vân Phàm tông sư! ?”

Chúng võ giả quá sợ hãi, căn bản không còn kịp khuyên can, mọi người tất cả đều giật mình đứng im tại chỗ.

Cùng lúc đó, tứ phương Thành chủ cũng động, trực tiếp hóa thành tứ đạo lưu quang xông về phía cự linh ma.

. . .

Tứ tượng tứ tuyệt chi trận cũng không phải một tòa trận pháp đơn giản, mà là một lĩnh vực đặc thù, có thể trấn áp hỗn loạn trong tứ phương tứ cực, có thể gia trì sức mạnh của tứ tượng thần thú.

Vì vậy, ở bên trong tòa trận pháp này, tứ phương Thành chủ có lực lượng cường đại tuyệt đối, có thể tự do khống chế thiên địa lực lượng, cảnh giới có thể so với tiên đạo đại năng cùng võ đạo vương giả.

Mượn trận pháp gia trì, bốn người quét ngang, yêu ma yên diệt, rất nhanh đã đến trước mặt của cự linh ma.

“Hống hống hống!”

Rống giận động thiên, đinh tai nhức óc.


Cự linh ma giống như bị khiêu khích, cuồng ý trong mắt hiển lộ, lại càng lộ ra sự điên cuồng.

Chỉ bất quá, bị tứ tượng thần thú áp chế, lực lượng của nó bị hạn chế, khó có thể tạo thành thương tổn đối với Vân Phàm và tứ phương Thành chủ.

Năm người một ma cứ như vậy giao tranh với nhau, riêng mình giằng co, không ai làm gì được đối phương.

. . .

Bên kia, người của Thánh Địa cùng lãnh tụ tiên đạo thế lực đang đại phát thần uy.

Yêu ma suy yếu dưới công kích của Khương Thừa Tổ đám người , cả một đám lớn tiêu vong, thế như cắt cỏ, nhẹ nhàng đơn giản, không một chút áp lực nào.

Tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong nháy mắt, chính là do【 Tứ Tượng Tứ Tuyệt Trận 】 xuất hiện, mới có thể hoàn thành nghịch chuyển kinh thiên.

“Chuyện này thật thuận lợi, xem ra Tứ Tượng Tứ Tuyệt trận này là thủ đoạn cuối cùng của hoàng tộc rồi!”

Khương Thừa Tổ tiện tay tiêu diệt một đám yêu ma, có thâm ý nhìn về phía tế đàn giữa không trung, khóe miệng lộ ra vẻ lãnh ngạo.

Nguyễn Tâm Oánh cũng không có ý tốt nói: “Vân Phàm tiểu tặc kia thật sự là cố chấp, có tứ tượng thần thú hư ảnh trấn áp yêu ma, hắn có thể nghỉ ngơi một lát, ổn định thương thế của mình. . . Không ngờ hắn còn muốn giết chết thâm uyên cự ma, quả thực không tự lượng sức mình.”

Khương Thừa Tổ cũng chỉ nhàn nhạt cười nói: “Cũng không thể nói thế được, Khương mỗ cũng cảm thấy Vân Phàm người này rất có chủ ý, cự linh ma cường đại như thế, nếu không thừa dịp nó suy yếu mà tiêu diệt, chờ đại trận biến mất, sợ rằng khó đối phó hơn.”

“Phải, Khương sư đệ nói có lý.”

Mấy người đang bàn tán, trong tràng lại nổi lên biến hóa.


. . .

“Rống! Rống! Rống!”

Lại là từng tiếng rống giận của cự linh ma, so với vừa rồi càng thêm điên cuồng.

Thì ra Vân Phàm thừa cơ hội nó sơ hở, liên tục thi triển ba lần thần thông Hồi Quang, trực tiếp phế bỏ một cánh tay của cự linh ma, cự linh ma làm sao có thể không điên cuồng được chứ.

Nhưng mọi người không thể ngờ tới, cự linh ma há mồm khẽ hấp, hàng trăm hàng ngàn yêu ma bị nó hút vào trong miệng, cắn nuốt tất cả, ngay sau đó cánh tay của nó lại lần nữa mộc ra, nhìn qua cùng lúc trước không hề khác biệt.

Chứng kiến cảnh này, tu sĩ chung quanh cơ hồ kinh sững sờ tại chỗ. . . yêu ma mạnh mẽ hung hãn như thế, lại còn có tính chất giống huyết yêu, có thân thể bất tử bất diệt, vậy phải đánh thế nào! ?

“Vây khốn nó!”

Khương Liệt lập tức phản ứng, kết hợp lực lượng của tứ tượng thần thú đem nó vây khốn.

Vân Phàm từ bên cạnh phối hợp tác chiến, dần dần thăm dò, muốn tìm được nhược điểm của cự linh ma.

. . .

————————————

Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt lại năm ngày trôi đi, cách ngày mà động thiên bí cảnh đóng lại còn không tới nửa tháng.

Tứ tượng tứ tuyệt chi trận cũng dần suy yếu, yêu ma lực lượng bắt đầu khôi phục, mà cự linh ma vẫn không ngã xuống, làm cho thế cục lần nữa lâm vào khốn cảnh.

Duy nhất làm cho người ta cảm thấy mừng rỡ chính là, phong ấn trên tế đàn đã tu bổ vô cùng thuận lợi, ký hiệu đã thắp sáng hơn chín thành. Hơn nữa, hắc sát bao phủ trên tứ cực trụ đã biến mất toàn bộ, hiệu quả của phong ấn khôi phục như lúc ban đầu, trừ đại lượng sát yêu ra, không còn yêu ma cường đại khác xuất hiện.

“Hỏng bét, đại trận sắp không ổn rồi!”


Một tiếng kinh la vang lên, Khương Liệt cùng tứ phương Thành chủ vội vàng lui về phía sau.

Chỉ thấy tứ tượng hư ảnh trong bầu trời dần dần biến mất, bốn tôn tượng ngọc cũng mất đi quang thải, rơi xuống trên mặt đất vỡ thành mảnh nhỏ.

“Chỉ còn thiếu chút nữa, mọi người nhất định phải tập trung!”

Khương Vô Tà vội vàng hô to, toàn thân cao thấp đã thấm ướt mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.

Cự ma linh tựa như nhận ra điều gì, điên cuồng hét lên sau đó hướng giữa tế đàn phóng đi.

Lấy thân thể cùng lực lượng của cự ma linh, đao trận đối với nó căn bản không có nửa điểm tác dụng, một khi đao trận bị phá vỡ, vô cùng vô tận yêu ma phóng về phía tế đàn, hậu quả sẽ cực kỳ thảm thiết.

Vân Phàm thấy thế, cắn chặt răng, kéo thân thể vết thương chồng chất một lần nữa xông về phía ma linh, cũng lấy thần thông Hồi Quang hấp dẫn sự cừu hận của đối phương.

“Phốc xuy!”

“Rầm rầm rầm —— “

Cự linh ma cùng Vân Phàm kích đấu, song phương giao chiến khó phân thắng bại.

Mà giữa tế đàn, đột nhiên có một mảnh cường quang vạn trượng, đem yêu ma chung quanh quét sạch, chỉ có cự linh ma bình yên vô sự.

. . .

“Tốt! Đã thành công rồi, phong ấn đã tu bổ hoàn thành! Ha ha ha —— “

Trong hoàng tộc truyền đến tiếng hoan hô cười to, tâm tình căng thẳng nhiều ngày cũng tan biến.

Trong lúc mọi người đang vui sướng, đao trận đột nhiên truyền đến trận trận nổ vang, hẳn là Phong gia Lão tổ Phong Thiên Tiếu dùng bí thuật phá hủy một món cực phẩm hồn bảo, đem đao trận nổ tung ra một đạo khuyết khẩu.

Ngay sau đó, Khương Thừa Tổ đám người xông vào trong đao trận, chạy thẳng tới kim đỉnh giữa tế đàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.