Đọc truyện Bất Diệt Thánh Linh – Chương 479: Thâm uyên cự ma
Thấy đám người bị thương được Vân Phàm cứu, tất cả mọi người chung quanh đều ngây ra, chỉ có Khương Thừa Tổ hơi nhếch khóe miệng, tựa như đã sớm đoán trước được chuyện này.
“Khương Thừa Tổ, làm sao ngươi đoán được tiểu tặc kia sẽ cứu người?”
Tâm Vô Lệ âm thầm tò mò, thần niệm truyền âm hỏi thăm Khương Thừa Tổ.
Chỉ nghe Khương Thừa Tổ bộ dạng đương nhiên nói: “Vô Lệ sư tỷ chắc đã từng nghe một câu nói, địch nhân hiểu mình còn hơn cả chính mình sao. Vân Phàm người này bề ngoài nhìn như lạnh lùng, trên thực tế trong nóng ngoài lạnh, có tâm như xích tử, lại có hiệp khí. Người như vậy cực kỳ đơn giản trực tiếp, cũng rất khó dây dưa, không thể chứng kiến những chuyện bất công bất bình, tín niệm cương trực, vô hãi không sợ. . .”
“Tiểu tặc này thực sự tốt như ngươi nói ư?”
Tâm Vô Lệ vẻ mặt khinh thường, ý niệm lạnh như băng không mang theo chút tâm tình nói: “Cái gì xích tử hiệp khí , chẳng qua là lòng dạ đàn bà mà thôi, cuối cùng khó thành nghiệp lớn.”
Khương Thừa Tổ không phản bác, chẳng qua cười cười, tiếp tục phân tích nói: “Xích tử hiệp khí cũng tốt, lòng dạ đàn bà cũng được, đối phó với người như vậy, biện pháp tốt nhất chính là đặt hắn vào vị trí đạo đức chí cao, để cho đạo đức lương tâm đi ước thúc hắn, hành hạ hắn. . .”
Dừng một lát, Khương Thừa Tổ lại nói: “Hắn có lẽ không tin tưởng chúng ta, nhưng cũng không đại biểu là hắn không tin tất cả mọi người, tiên đạo đầu lĩnh cơ hồ chưa từng có xung đột chính diện với Vân Phàm, Vân Phàm đối với bọn họ tự nhiên cũng không có nhiều oán hận, hơn nữa hiện tại chính là thời khắc dùng người, chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, về công về tư, Vân Phàm cũng sẽ xuất thủ cứu người.”
“Cứu thì đã sao?”
Tâm Vô Lệ vẫn nghi ngờ không giải thích được, không rõ Khương Thừa Tổ muốn làm cái gì.
Nhưng Khương Thừa Tổ lắc đầu, cũng không nói rõ chuyện này.
Mà bên kia, Tô Vô Kế không lộ dấu vết lén nhìn Khương Thừa Tổ, lại nhìn một chút thân ảnh đơn độc đang bị yêu ma bao vây kia, trong lòng lặng lẽ thở dài, một người có tính cách quá mức đơn giản trực tiếp, nhất định sẽ bị người khác tính kế. Mặc dù hắn không biết nội dung cuộc trò chuyện giữa Khương Thừa Tổ cùng Tâm Vô Lệ, nhưng hắn mơ hồ đã đoán ra được thứ gì.
. . .
“Vân Phàm tông sư, ngươi. . . ngươi cứu bọn họ làm gì? Những người này không có một người nào tử tế đâu!”
“Đúng vậy đúng vậy! Vân Phàm tông sư, ban đầu thời điểm Túc Minh chủ cầu cứu bọn họ, hắn sao ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, hiện tại bị như vậy chính là nhân quả báo ứng.”
Chúng võ giả thấy Vân Phàm cứu mấy người bị thương, hơn nữa tạm thời an trí tu dưỡng trong đao trận, mọi người lộ vẻ không cam lòng, rối rít kêu la muốn đem mấy người bị thương ném ra khỏi đao trận.
Trừ Huyễn Cực tông Cù Xảo Xảo ra, người bị thương còn có Ngự Linh tông Chương Chu Bình, đại tán tu Kỳ Liên Sơn, hai vị Lão tổ Phong Thiên Tiếu cùng Vân Mạc Lý của Phong Vân thế gia.
Những người này tất cả đều thân nhuộm ma độc, nếu cứu trị không kịp, sẽ nhanh chóng biến thành ma nhân.
Vân Phàm không để ý đến các võ giả kêu la, lập tức để cho Tiểu Ngu thi triển Hồi Quang tiên thuật, giúp người bị thương trị liệu.
Thấy một đám võ giả oán trách không ngừng, Túc Không tức giận chợt quát lên: “Các ngươi đúng là một đám ngu ngốc, tất cả câm miệng cho lão phu, Vân Phàm tông sư làm việc, lúc nào đến phiên các ngươi chỉ chỏ? Nếu không hài lòng , hiện tại cút ngay đi cho lão phu, đừng làm mất mặt ở chỗ này .”
Túc Không dù sao cũng là võ đạo tông sư thế hệ trước, vô luận thực lực vẫn là thân phận cũng làm cho cả đám võ giả kính phục, tự nhiên không người nào dám phản bác.
“. . .”
Tỉnh táo suy nghĩ, không ít võ giả không khỏi xấu hổ cúi đầu, bọn họ đều được Vân Phàm cứu, lại có tư cách gì đi ngăn cản Vân Phàm cứu trợ người khác.
Trên thực tế, hành động cứu người của Vân Phàm cũng không có phân đúng sai, cũng không liên quan ân oán, đơn giản là hắn hiểu được sinh mệnh đáng quý đến mức nào, cho nên hắn trong phạm vi khả năng của mình tận lực cứu chữa cho người khác.
Đó chính là Vân Phàm, là một Vân Phàm chân thực.
Chẳng bao giờ che giấu sự kiên định cùng yếu ớt trong nội tâm, cũng chẳng bao giờ thay đổi phương hướng và tín niệm.
. . .
Giữa tế đàn, người của hoàng tộc mặc dù đang tu bổ phong ấn, nhưng bọn họ nắm bắt rất rõ những chuyện đã xảy ra chung quanh.
Cùng ý nghĩ của võ giả bình thường tương tực, người của hoàng tộc phần lớn đều cho rằng Vân Phàm có lòng dạ đàn bà, thậm chí chút ngớ ngẩn, lại đi cứu thế lực đối địch với mình, đây rõ ràng là dẫn sói vào nhà. Nếu là bọn hắn, chỉ ước gì cường giả tiên đạo thế lực chết sạch mới đúng.
Mặc dù Khương Vô Tà cũng không đồng ý cứu người, nhưng hắn vẫn nguyện ý tin tưởng và ủng hộ Vân Phàm, bởi vì cùng người như vậy quen biết, sẽ yên tâm vô cùng, mặc dù không trở thành bằng hữu, cũng không cần lo lắng đối phương sẽ tính toán mình sau lưng.
“Được rồi, không cần nhìn phía ngoài, Vân Phàm huynh đệ tự có cách nghĩ của mình , chúng ta hiện tại chỉ cần tập trung tinh thần tu bổ phong ấn là đủ.”
Khương Vô Tà nhẹ nhàng mở miệng, cắt đứt suy nghĩ của mọi người.
. . .
Chống đỡ yêu ma, thay nhau đổi trận, tu bổ phong ấn. . . tất cả đều tiến hành đâu ra đấy .
“Hống hống hống —— “
Dưới thâm uyên lần nữa vang đến một trận điên cuồng gào thét, mang theo máu tanh cùng kinh khủng cực kỳ nồng đậm.
Chúng nhân tâm thần run rẩy, tâm tình càng thêm thấp thỏm.
“Rống!”
“Hống hống hống —— “
Theo thanh âm gầm thét càng ngày càng dày đặc, cả tòa tế đàn bắt đầu kịch liệt lay động .
Gần! Càng gần!
Khí tức kinh khủng dần dần tiến tới gần, vô luận là Vân Phàm vẫn là Khương Thừa Tổ đám người, đều cảm thấy áp lực đè nặng lên lồng ngực, làm bọn họ vô cùng khó thở.
“Oanh!”
Một thân ảnh khổng lồ từ trong vết nứt thâm uyên lao ra, sau đó nặng nề đáp xuống tế đàn.
Đây là một cự nhân hình người, cao mười trượng, hai mắt như hố sâu, đỉnh đầu có hai sừng, toàn thân do tinh thạch đen nhánh tạo thành, lóe ra quang mang tà mị, tán lộ ra khí tức tà ác kinh khủng .
“Đây. . . Đây là yêu ma gì vậy! ?”
Trong đao trận, không ít võ giả run run lui bước, trong lòng tràn ngập kinh hãi.
Thấy một con quái vật to lớn như thế, cho dù Túc Không cùng các võ đạo đại tông sư tay nắm thần binh, giờ phút này cũng cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, sâu trong nội tâm đã dâng lên ý niệm không thể chiến thắng.
“Hống hống hống!”
Yêu ma khổng lồ phát ra gầm thét như dã thú, sau đó trong miệng vang lên tiếng nói của loài người: “Bổn vương, rốt cục đã thoát khỏi phong ấn, hảo hảo. . . Các ngươi đều sẽ trở thành huyết thực của Bổn vương! Hống hống hống rống —— “
Trong tiếng gào thét kích động , yêu ma khổng lồ hất ra một đám yêu ma cản trước mặt mình, hướng về phía Vân Phàm vọt tới.
“Yêu quái! Chân chính yêu quái! Lại còn có thể nói tiếng người!”
Vô luận tiên đạo tu sĩ hay võ giả, cơ hồ cũng bị yêu ma trước mắt dọa cho sợ hãi choáng váng. Đối phương không những có lực lượng cường đại, hơn nữa còn có thể nói tiếng người, trí tuệ nhanh nhạy.
“Mọi người cẩn thận, đó là cự linh ma ở sâu trong thâm uyên!”
Vẫn là Khương Thừa Tổ đầu tiên nói ra lai lịch của yêu ma: “Trong truyền thuyết, nó ra đời trong địa phương hoàn cảnh ác liệt nhất thâm uyên, thích tranh cường háo thắng, vì chiến đấu mà tồn tại, toàn thân cứng rắn vô cùng, đừng nói hồn bảo bình thường, cho dù là cực phẩm hồn bảo công kích tinh khiết, sợ rằng cũng không cách nào thương tổn đến nó, cơ hồ hoàn mỹ vô khuyết.”
Nghe thấy Khương Thừa Tổ giảng giải, những người vốn còn ý định thử tranh đấu một phen cũng nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ này.