Đọc truyện Bất Diệt Thánh Linh – Chương 471: Nội chiến và nguy nan
“Ma La Tinh đại nhân, bên dưới thâm uyên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Vì sao đám sát yêu này lại công kích yếu đi vậy?”
Tiêu Dật Long tâm niệm vừa động, vội vàng hỏi thăm ma chủ trong cơ thể của mình.
Lúc này, một thanh âm âm lãnh vang lên trong đầu Tiêu Dật Long: “Đám sát yêu đê tiện này không có có trí khôn, căn bản không hỏi được điều gì, ta đoán chắc bị cái gì đó hấp dẫn rồi.”
Tiêu Dật Long không cam lòng nói: “Ma La Tinh đại nhân, vậy bây giờ nên làm gì! ? Tốc độ tu bổ phong ấn của Hoàng tộc càng lúc càng nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy, kế hoạch của chúng ta sớm muộn cũng sẽ thất bại trong gang tấc.”
“Không sao. . .”
Ma La Tinh lạnh lùng nói: “Bọn họ không chịu nổi lâu nữa đâu, bổn tôn sẽ truyền cho ngươi một tia ma sát bổn nguyên khí, ngươi tìm cơ hội đưa nó vào tế đàn, đến lúc đó hiệu quả của phong ấn sẽ tiêu giảm rất nhiều, trong thâm uyên sẽ xuất hiện yêu ma cường đại hơn nhiều, xem bọn hắn ngăn cản làm sao!”
“Tốt! Thật tốt quá!”
Tiêu Dật Long phấn chấn cực kỳ, nhưng vừa nghĩ tới Khương Thừa Tổ đám người, nội tâm lại trầm xuống: “Ma La Tinh đại nhân, mấy người của Thánh Địa nên làm sao bây giờ? Trước khi đến đây, Thánh chủ Tâm Ma Đại Tôn cho chúng ta mỗi người một cái thần thông phù lệnh, cho dù phong ấn bị phá, muốn giữ bọn họ lại cũng không dễ dàng đâu. Hơn nữa nghe nói Khương Thừa Tổ kia là khí vận chi tử, không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý hay không.”
“Khí vận chi tử! ? Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ “
Tiếng cười bén nhọn cuồng ngạo của Ma La Tinh quanh quẩn trong đầu Tiêu Dật Long, để cho sắc mặt đối phương trắng bệch: “Hay cho một cái khí vận chi tử, yên tâm đi, hắn giao cho bổn tôn trấn áp, mọi người ở nơi này không có một kẻ nào thoát được!”
“Ma La Tinh đại nhân, ngươi đã đồng ý đem hai vị Thánh nữ giao cho ta xử lý . . .”
Tiêu Dật Long tỏ rõ thái độ dâm ta, lại mang theo một tia thấp thỏm, sợ đối phương nuốt lời.
Ma La Tinh lại khinh thường nói: “Bổn tôn đã đồng ý tự nhiên sẽ không đổi ý đâu, không chỉ hai nữ tử này, chỉ cần có thể phá vỡ phong ấn, để cho bổn tôn thu được Cửu U bổn nguyên lực, khôi phục thực lực của đại ma, mỹ nữ trong thiên hạ sẽ mặc ta và ngươi hưởng thụ, kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ “
“Tạ ơn đại nhân! Tạ ơn đại nhân “
Tiêu Dật Long tinh thần đại chấn, trong lòng liên tục tạ ơn. Vừa nghĩ tới chính mình sau này ôm ấp tuyệt sắc trên thế gian, tay nắm thiên hạ quyền bính, huyết mạch của hắn nhất thời bành trướng.
Đứng bên cạnh Khương Thừa Tổ bỗng nhiên mở miệng nói: “Tiêu sư đệ làm sao lại hưng phấn như thế, mặt mày hớn hở đến vậy?”
“Ách!”
Tiêu Dật Long trong lòng giật mình, không ngờ Khương Thừa Tổ cảnh giác như thế, cho nên gượng cười nói: “Hiện tại thế công của yêu ma đã chậm lại, tốc độ tu bổ phong ấn đã tăng lên rất nhiều, tiểu đệ nhìn thấy việc này có hi vọng, tự nhiên vui mừng thôi.”
“Nga, thật sao?”
Khương Thừa Tổ nhìn đối phương một cái thật sâu, sau đó cười cười, không tiếp tục truy vấn nữa.
“Hừ!”
Tiêu Dật Long trong bụng hừ lạnh, đã coi Khương Thừa Tổ như người chết .
. . .
Ở giữa tế đàn, tốc độ tu bổ phong ấn dần dần tăng lên.
Không có thế công như thủy triều của yêu ma, người trong hoàng tộc ứng phó có chút dễ dàng, cho nên 【 Thanh Long Vương 】 Khương Ngọc Hành cũng gia nhập vào đội ngũ tu bổ phong ấn.
Muốn tu bổ thượng cổ phong ấn, tuyệt đối phải tốn công sức, cũng không phải chỉ đơn giản rót tử khí vào trong phong ấn.
Đầu tiên, tu bổ phong ấn nhất định phải do hậu duệ hoàng tộc đảm nhiệm, chỉ có hậu duệ hoàng tộc mới có thể vận chuyển quốc vận tử khí.
Tiếp theo, vận chuyển tử khí cực kỳ hao tổn tâm thần, hiện tại có Thanh Long Vương gia nhập, tu bổ thuận lợi rất nhiều, đã có gần một nửa số phù văn được tu bổ xong.
Thấy tình hình này, tất cả mọi người chung quanh đều vô cùng phấn chấn.
“Ong ong ông ~~~ “
Trong lúc đột nhiên, tế đàn rung lên kịch liệt, phù văn tu bổ phong ấn lần nữa ảm đạm xuống, hơn nữa tứ cực trụ phảng phất bị thứ gì đó ăn mòn, hắc khí quấn lấy chung quanh, tản ra khí tức hủ hủ kinh khủng.
“Đây. . . Đây là chuyện gì xảy ra! ?”
“Không tốt! Phong ấn ký hiệu vì sao lại ảm đạm như vậy!”
“Không được rồi, mọi người mau nhìn kìa, bốn phương cực trụ đã bị hắc khí ăn mòn . . .”
“Xong rồi, lần này xong đời!”
. . .
Chung quanh liên tục vang lên tiếng kêu sợ hãi , không ít người trên mặt lộ tuyệt vọng điên cuồng.
Đặc biệt là mấy vị đầu lĩnh các tiên đạo thế lực, bọn họ vốn dĩ là bá chủ một phương, hưởng thụ vô thượng vinh quang, được vạn người kính ngưỡng, thọ nguyên lâu dài. Nhưng bây giờ lại bị giam cầm trong địa phương đáng chết này, chờ đợi vô cùng vô tận yêu ma cắn nuốt, trọn đời không thể siêu sinh, làm sao bọn hắn có thể cam tâm cho được.
Cho nên thế nhân thường nói, người sống càng lâu càng sợ chết .
“Mọi người đừng sợ, lúc trước đã hy sinh nhiều người như vậy, nếu như hiện tại bỏ cuộc, toàn bộ cố gắng đều tan thành mây khói!”
Khương Liệt lớn tiếng hô hào, hi vọng mọi người có thể tỉnh táo, nào ngờ người trong tiên đạo không những không nghe, ngược lại chửi bới hoàng tộc, cho rằng ban đầu bị hoàng tộc lừa gạt, mới có thể đi tới thâm uyên.
“Người của Hoàng tộc, nhanh nhanh cho chúng ta biết phương pháp rời đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.”
Một bóng người vọt tới giữa tế đàn, tiện tay chế trụ hai vị vương tử còn sống.
Người động thủ chính là một trong lục đại tiên tông, Thiên Linh tông Tông chủ Đậu Thiên Sơn.
Không ai ngờ tới, Đậu Thiên Sơn sẽ ở thời khắc mấu chốt giở trò, người của hoàng tộc căn bản không kịp phản ứng.
“Ở. . . Dừng tay! Ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản hay sao!”
Nhị vương tử cùng Tam vương tử sợ hãi vô cùng, theo bản năng buông lời đe dọa uy hiếp, nhưng lại quên mất đối phương chính là một trong những lãnh tụ của lục đại tiên tông, căn bản không sợ hãi hoàng tộc.
“Láo xược!”
“Lớn mật!”
【 Huyền Vũ Vương 】 nhanh chóng cùng hai vị cung phụng xông về phíaĐậu Thiên Sơn, thậm chí ngay cả yêu ma phụ cận cũng không để ý.
“Đủ rồi! Không muốn chết thì dừng tay đi!”
Cổ Dịch đột nhiên hét lớn, thần niệm cường đại đem song phương tách ra.
“Vô Lệ Thánh nữ! Vô Lệ Thánh nữ cứu ta a!”
Nhị vương tử Khương Nguyên Trì rất rõ ràng, lúc này chỉ có Thánh Địa mới có thể cứu hắn , cho nên mở miệng cầu cứu.
Thấy bộ dáng Nhị vương tử như thế, tứ phương Thành chủ cùng hai vị cung phụng sắc mặt cực kỳ khó coi. Đường đường hoàng tộc vương tử, thái tử hậu tuyển, lại run rẩy cầu khẩn người của Thánh Địa , quả thực là đánh mất tôn nghiêm của hoàng tộc .
Khương Thừa Tổ thấy thế cười cười, sau đó nhìn về phía Tâm Vô Lệ. Nếu người khác cầu xin Tâm Vô Lệ cứu mạng, hắn tự nhiên không muốn làm thay.
Cổ Dịch đám người cũng đưa mắt nhìn sang Tâm Vô Lệ mấy người, hiện tại tình hình như thế, chỉ có Thánh Địa mới có thể xử lý.
“Trước tiên hãy thả người ra .”
Tâm Vô Lệ giọng nói rất nhẹ, nhưng lộ ra tư thái tuyệt đối không thể kháng cự.
Đậu Thiên Sơn không dám trái lời, liền đem hai gã vương tử trả lại hoàng tộc, sau đó lui về vị trí cũ, tiếp tục chống đỡ yêu ma xâm nhập.
Tiếp theo, Tâm Vô Lệ hướng về phía người của hoàng tộc nói: “Đây là cơ hội cuối cùng, không cần biết các ngươi dùng phương pháp gì, phải đem phong ấn tu bổ thành không, nếu không chúng ta sẽ dẫn người rời khỏi nơi này!”
Dứt lời, Tâm Vô Lệ không hề để ý tới người của hoàng tộc, chuyên tâm phòng thủ một phương.
Khương Liệt đám người cực kỳ uất ức nhưng lại chẳng thể làm gì.
Đang lúc này, một tiếng thét kinh hãi từ võ đạo nhất phương truyền đến, mang theo sợ hãi vô cùng .