Đọc truyện Bất Diệt Thánh Linh – Chương 446: Thiên Cung tái hiện
“Oanh!”
“Rầm rầm rầm —— “
Lôi đình cuồng nộ, điện vũ cuồng xà.
Người của Thánh Địa được 【 Thái Hoàng Chung 】 bảo vệ , trở nên sừng sững bất động. Phù văn cổ xưa chớp diệt, ở mặt ngoài của 【 Thái Hoàng Chung 】 chậm rãi lưu chuyển, thần bí huyền diệu lạ thường.
Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt, không thấy chút sợ hãi, bọn hắn biết mình không giúp được gì, lại như cũ bảo vệ quanh Khương Thừa Tổ phòng ngừa những chuyện ngoài ý phát sinh.
. . .
Chỉ chốc lát sau, lôi bạo tụ tập càng thêm mãnh liệt.
Mọi người cảm thấy áp lực tăng thêm, 【 Thái Hoàng Chung 】 bắt đầu khẽ run lên.
“Mọi người đừng nên giữ sức nữa, nếu không cho dù ta không sống được, các ngươi cũng sẽ phải mai táng tại nơi này.”
Khương Thừa Tổ lạnh lùng mở miệng, giọng điệu lộ ra tâm thế siêu thoát.
“Hừ!”
Tiêu Dật Long trong lòng cũng nghiêm túc hơn, một con【 Sư Lang 】 vượt giới xuất hiện, hộ phía trước người của hắn, tức giận gầm thét.
Tiếp theo Nam Cung Tầm cũng triệu hồi tiên linh 【 Cuồng Sa Độc Giác Thú 】 của mình, cả người nó bao phủ bởi lân giáp màu vàng, đầu mọc một sừng, hai mắt đỏ ngầu, nhìn qua thật là uy phong lẫm lẫm.
Tô Vô Kế cùng Nguyễn Tâm Oánh tu vi tương đối kém hơn, cũng không triệu hồi tiên linh, mà đem ra một tấm phù lệnh, bên trên ẩn chứa từng đạo phù văn phức tạp, làm cho người ta hoa mắt.
Đây là 【 Thần Thông Phù Lệnh 】, là Tâm Ma Đại Tôn dùng đại thần thông luyện chế mà thành, trong đó phong ấn một đạo tiên thuật thần thông, chỉ cần đem luyện hóa sẽ dễ dàng sử dụng, vừa rồi hai người thi triển thần thông chính là thông qua 【 Thần Thông Phù Lệnh 】.
Dĩ nhiên, vật này dù sao cũng là mượn lực lượng từ người ngoài, thần thông tất nhiên có hạn, dùng đi sẽ phải hao mòn, vì vậy không phải vạn bất đắc dĩ hai người cũng không muốn vận dụng đến nó.
Về phần Tâm Vô Lệ, lại không thấy nàng triệu hồi tiên linh, cũng không thấy thi triển những thủ đoạn khác, không biết nàng thật sự hết thủ đoạn rồi, hay là cố tình giấu diếm.
Nhưng Khương Thừa Tổ đám người rất ăn ý không đi dò hỏi, tựa như đã biết chuyện này.
“Ong ong ông!”
Có các loại thủ đoạn gia trì, 【 Thái Hoàng Chung 】 lập tức ổn định, mặt ngoài tản ra quang mang màu đồng nhàn nhạt.
. . .
————————————
Bên kia, Vân Phàm mấy người đồng thời gặp phải phiền toái lớn.
Bọn họ cũng không có nội tình như Thánh Địa, tùy tùy tiện tiện có thể lấy ra cực phẩm hồn bảo hoặc các loại thần thông.
Bởi vì lôi bạo tụ tập, lôi đình hội tụ càng nhiều trong hố, lôi quang còn sót lại không chỉ rơi vào trên người một mình Vân Phàm, còn bắt đầu hướng võ giả chung quanh lan tràn.
“Tư tư! ! !”
Lôi quang nhập thể, mọi người đầu tiên cảm giác toàn thân tê dại, sau đó truyền đến tiếng kêu đau đớn.
“Mọi người cố chịu đựng!”
Túc Không rống to một tiếng, giống như thể hồ quán đính, để cho mọi người thanh tĩnh không ít. Nhưng lôi đình gió lốc vô cùng vô tận, thanh tĩnh chỉ một chút ngắn ngủi, mọi người lần nữa lâm vào trong thống khổ giãy dụa, cảm giác một ngày tựa như một năm.
“Vân Phàm tông sư, bây giờ nên làm gì? !”
Túc Không cùng mấy vị đại tông sư ý chí cường đại, còn có thể chịu đựng một thời gian, những võ giả còn lại đã ngả nghiêng, nếu không phải bản năng nắm chặt binh khí sợ rằng đã bị gió lốc cuốn đi.
Mọi người đem tất cả hi vọng ký thác vào trên người của Vân Phàm, trên thực tế không ai biết Vân Phàm thừa nhận vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.
Vì không để cho võ giả chung quanh bị lôi đình trực tiếp đánh chết, Vân Phàm đem phần lớn lôi đình giữ chặt trong người, đối với thân thể của hắn tạo thành hủy hoại cực kỳ nghiêm trọng, chỉ là không để cho mọi người lo lắng, hắn cố nén thống khổ, yên lặng thừa nhận tất cả.
May mắn chính là, Tiểu Ngu lúc này chủ động từ trong phong linh không gian chạy ra, hướng về phía Vân Phàm thi triển Hồi Quang thần thông, trợ giúp cho hắn khôi phục.
Hủy hoại. . . Chữa trị. . .
Cứ như thế liên tục tuần hoàn, ngược lại làm cho thể chất cường độ tăng thêm không ít.
. . .
Lại qua một hồi, võ giả dần mất đi ý thức, chỉ có Vân Phàm cùng Túc Không và mấy vị võ đạo đại tông sư còn đang cố gắng kiên trì. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng trừ Vân Phàm ra tất cả những người còn lại sẽ chôn vùi ở nơi này.
“Nên làm gì bây giờ? Bây giờ nên làm gì?”
Vân Phàm nhíu chặt lông mày, mồ hôi trên trán khẽ tuôn ra liền bị lôi đình thiêu đốt hóa thành khói bụi.
Võ đạo ý chí có thể dẫn động thiên tương hay không?
Thập phương thần thai có thể trấn áp lôi đình hay không?
Ngay lúc Vân Phàm chuẩn bị buông tay đánh cược, một tòa Thiên Cung hư ảnh khổng lồ chợt ở đỉnh đầu của Vân Phàm hiển hóa, từ từ bay lên, tiến vào lôi vân trong bầu trời.
. . .
————————————
“Khương Thừa Tổ, còn không mau mau nghĩ biện pháp, chúng ta sắp chống đỡ không nổi nữa rồi!”
Tiêu Dật Long tức giận rống to, trong ánh mắt hiện lên vẻ yêu dị.
Khương Thừa Tổ chỉ lạnh lùng liếc Tiêu Dật Long một cái, không nhúc nhích chút nào, chẳng qua ánh mắt thâm trầm nhìn【 Thái Hoàng Chung 】trong bầu trời, khóe miệng lộ ra một nụ cười, tựa như đang giễu cợt, tựa như đang khinh thường.
【 Thái Hoàng Chung 】 vốn là hồn bảo hộ thân của Tâm Ma Đại Tôn, có thể công có thể thủ, diệu dụng vô cùng.
Khương Thừa Tổ không tin, Đại Càn Thánh chủ lại đem thánh bảo như thế đưa cho một tên đệ tử, trong đó tất nhiên có cấm chế của đối phương. Cho nên hắn cũng muốn mượn lực lượng của lôi đình đem cấm chế bên trong 【 Thái Hoàng Chung 】ma diệt, sau đó mới luyện hóa thành hồn bảo của mình.
Tiêu Dật Long tự nhiên không biết tính toán của Khương Thừa Tổ, cho là đối phương cố ý gây khó dễ cho bọn họ, không chịu ra sức toàn lực ứng phó.
Ngay cả Tâm Vô Lệ cũng không phát hiện ý nghĩ của Khương Thừa Tổ , chỉ có Tô Vô Kế như có suy đoán nhìn 【 Thái Hoàng Chung 】, nhưng cũng không nói thêm gì.
“A!”
“A —— “
Lôi đình xuyên thấu vòng bảo hộ của 【 Thái Hoàng Chung 】 , trực tiếp rơi vào trên người hai gã võ giả, đem họ hủy diệt hóa thành bụi phấn!
“Cẩn thận! ?”
Nam Cung Tầm kinh thanh nhắc nhở, tế ra hồn bảo bảo hộ trước mặt mình.
Hai gã nô bộc chết đi, Khương Thừa Tổ chẳng thèm để ý, chẳng qua quan sát【 Thái Hoàng Chung 】 trên bầu trời, chẳng lẽ đã đến giới hạn mà nó có thể thừa nhận ư.
Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch mấy võ giả cũng không ảnh hưởng, cuồng nhiệt trong mắt vẫn không giảm.
“Nhanh, sắp thành công rồi. . .”
Trong lúc Khương Thừa Tổ tràn đầy kỳ vọng, dị biến nổi lên. . . Thiên không lôi vân chợt cuồn cuộn, lôi đình cuồng bạo thu liễm, sau đó hướng bốn phương tám hướng tứ tán đi.
“Đây. . . Đây là chuyện gì xảy ra?”
Nam Cung Tầm cùng Tiêu Dật Long kinh ngạc nhìn bầu trời, hoàn toàn không biết làm sao, trong lòng không có hưng phấn.
“Là ai! ? Rốt cuộc là ai làm hỏng đại kế của ta! ?”
Khương Thừa Tổ trong lòng trào dâng tức giận, biến hóa đột nhiên xuất hiện làm hỏng toàn bộ suy tính của hắn.
“Đây. . . Đây là cái gì! ?”
Nguyễn Tâm Oánh thanh âm bỗng nhiên vang lên, dùng ngón tay chỉ nơi xa.
Mọi người theo ngón tay nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung xa xa, một tòa Thiên Cung hư ảnh chợt minh chợt diệt, làm cho người ta thấy không rõ chân thật.
“Làm sao có thể! ? Làm sao có thể. . . Thiên Cung hình chiếu làm sao có thể xuất hiện ở thế giới này! ?”
Một thanh âm bén nhọn kinh khủng vang lên ở trong đầu Tiêu Dật Long, Tiêu Dật Long vẻ mặt cũng ngây ra.
Khương Thừa Tổ sắc mặt giận dữ, lệ khí trên trán càng thêm tích tụ.
Mà Tâm Vô Lệ cùng Tô Vô Kế, Nguyễn Tâm Oánh mấy người thái độ cực kỳ phức tạp.