Đọc truyện Bất Diệt Thánh Linh – Chương 16: Đăng thiên chi môn
Tiên ma tranh giành, chư thiên đại loạn.
Trời giáng tai kiếp, vạn giới tan vỡ, thương khung phá diệt.
Nhưng mà, ở một nơi khác trong tinh hà, có một địa phương mà thiên đạo chưa từng chạm đến, có một thế giới bị chư thiên tiên ma quên lãng.
Nơi này rộng lớn vô ngần, tinh đấu đầy trời.
Nơi này yêu ma hoành hành, chiến loạn không dứt.
Trên phiến đại lục này, không chỉ có con người tồn tại, còn có các loại chủng tộc thiên phú dị bẩm, linh thú thiên kỳ bách quái, yêu ma tàn bạo khát máu, hoặc yếu ớt, hoặc cường đại, hoặc ngoan ngoãn, hoặc hung ác, hoặc thiện lương, hoặc tà ác.
Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn.
(Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn: vật đổi sao dời, kẻ thích ứng được thì sẽ sống.)
Vì ứng đối với hoàn cảnh ác liệt và những điều không biết, trải qua ngàn vạn năm , loài người trưởng thành từ trong chiến đấu, bằng vào tiên thuật cùng pháp quyết còn sót lại từ thời Viễn cổ, dần dần quật khởi trên đại lục. Kể từ đó, tiên đạo thịnh hành, cường giả san sát.
Chỉ tiếc, nhân lực dĩ nhiên có hạn , mạnh mẽ như tiên đạo chi sĩ, cũng không thoát khỏi sinh tử luân hồi, thiên tai nhân họa.
Muốn tìm kiếm lực lượng cực hạn, đánh vỡ trói buộc của sinh mệnh, tiên đạo cường giả lại đem sự chú ý tập trung vào thánh linh cổ lão cùng với yêu ma bất diệt.
Thánh linh vì sao có thể trường sinh bất tử?
Yêu ma vì sao có thể chết đi sống lại?
Rốt cuộc tiên đạo đến từ nơi nào?
Luân hồi sẽ đi về nơi đâu?
…
Ở bên trong quá trình tìm kiếm dài dòng này, cường giả tiên đạo phát hiện ra sự ảo diệu của thần hồn, đó là một loại lực lượng cường đại vô cùng, một loại lực lượng có thể siêu thoát cực hạn của sinh tử. Bọn họ lấy niệm làm lực, lấy hồn làm lao, đem linh thú cường đại phong ấn tại trong không gian tinh thần của mình, trở thành tiên linh của minh, cùng chung chiến đấu, cùng chung trưởng thành , theo đuổi lực lượng cường đại cùng sinh mệnh vĩnh hằng.
Đây chính là Thánh Linh đại lục.
Thánh linh là gì?
Thiên địa vạn vật, đều là sinh linh.
Siêu phàm nhập thánh, chính là thánh linh.
…
Tiên ngọa cửu trọng thượng, nhân tại vân trung hành.
Dục vấn trường sinh đạo, thụ hạ thính thiền minh.
…
Bốn câu nói ngắn gọn, được khắc ở trên tấm bia đá trước cửa thánh miếu, để cho từng người tiến vào thánh miếu đều có thể đọc được, dùng để thức tỉnh và khích lệ.
“Vù.”
“Ông ông ông “
Một luồng ánh sáng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đem trọn cả thánh miếu bao phủ bên trong.
Liền ngay sau đó, phiến đại môn thánh miếu cao cỡ ba người, trải qua một năm phong trần lại lần nữa mở ra.
Phượng Kiều Kiều đi tới trước thánh miếu, cung kính hướng thiên không ánh sáng thi lễ một hồi, sau đó quay sang nhìn mọi người trong quảng trường , mặt không chút thay đổi nói:
– Nơi đây chính là thánh miếu, tiếp dẫn thiên địa chi môn. Các ngươi muốn thức tỉnh thiên phú, tìm hiểu tiên đạo, như vậy các ngươi nhất định phải bước lên từ nơi này, bước vào đăng thiên chi môn.
Dừng lại một lát, Phượng Kiều Kiều tiếng nói bỗng nhiên chuyển đổi:
– Chẳng qua là làm bất cứ chuyện gì cũng có đôi chút nguy hiểm , huống chi là bước lên đăng thiên chi môn. Cho nên, vì bảo đảm an toàn tính mạng cho các ngươi, mỗi người tiến vào thánh miếu, đều có thể đến chỗ của ta nhận lấy một cái ngọc phù cứu mạng, khi các ngươi cảm giác mình sắp không chịu đựng nổi, không cần miễn cưỡng, chỉ cần bóp nát ngọc phù, sẽ có thể bình yên thoát khốn. Dĩ nhiên, đồng dạng người bóp nát ngọc phù, sẽ mất đi tư cách tu tiên.
Phượng Kiều Kiều đem chuyện này nói rất rõ ràng, mọi người tự nhiên cũng hiểu rõ ràng.
Có người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có người nội tâm khẩn trương thấp thỏm, có người thì biểu hiện hưng phấn không thôi.
Vân Phàm không có tâm tình phức tạp giống như mọi người, hắn lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh. Tín niệm của hắn chính là sự kiên trì của bản thân hắn, hắn đã tới đây, đã từng cố gắng, như vậy cuối cùng không cần biết thành công hay thất bại, hắn cũng có thể đối mặt một cách thản nhiên, không cần khẩn trương hay lo lắng gì cả.
…
– Được rồi, tất cả vào đi thôi.
Phượng Kiều Kiều khẽ phất tay, từng đạo ngọc phù bay ra như mưa rơi, rơi vào trong tay của mọi người.
Vân Phàm đồng dạng lấy được một ngọc phù màu xanh, nhìn qua bình thường, tựa như không có nửa điểm đặc biệt. Chẳng qua hắn biết, tiên đạo thủ đoạn cũng không phải chính mình có thể hiểu được , vì vậy hắn cũng không suy nghĩ nhiều, đi thẳng tới đại môn của thánh miếu.
Nhìn bóng lưng Vân Phàm rời đi, khóe miệng Phượng Kiều Kiều cùng Thương Hoa Thần nổi lên một tia cười lạnh không dễ phát giác.
Mà tại bên kia tòa tháp, cũng đang có một đôi mắt yên lặng chú ý Vân Phàm, mặc dù đôi mắt này không có chút thần thái nào.
…
“Vù Vù “
Vừa bước chân vào trong thánh miếu, Vân Phàm đột nhiên cảm giác không gian chung quanh rung động , ngay sau đó cả người xuất hiện tại trong một cái thông đạo.
Đây là một lối đi nhỏ hẹp, không có chút ánh sáng hay chỉ dẫn nào.
Bởi vì tầm mắt bị ngăn trở, Vân Phàm theo bản năng ngồi xổm người xuống, toàn bộ tinh thần đề phòng. Hắn biết hiện tại không thấy gì, dứt khoát nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng hoàn cảnh chung quanh.
Đại môn phía sau đã bị quan bế, hai bên là vách tường lạnh như băng, dưới chân là mặt đất bằng phẳng . Như vậy, biện pháp duy nhất trong lúc này chính là tiến lên phía trước.
…
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng Vân Phàm cũng ra khỏi chỗ này, đứng ở trong hư không.
Trong hư không không có phương hướng, càng không cảm giác được trọng lực.
Đang lúc Vân Phàm hết đường xoay xở, một tấm bia đá cao bằng hai người từ trong hư không phủ xuống, dựng đứng trước mặt của Vân Phàm.
– Thông thiên chi lộ, nhất bộ nhất lượng.
Trên tấm bia đá khắc tám chữ to vô cùng hùng hậu, từng chữ giống như cự thạch, nặng nề đánh vào trong tâm thần của Vân Phàm.
Khí thế, tráng lệ, huyền diệu, thần dị.
Tâm thần Vân Phàm đắm chìm, lâm vào trạng thái không rõ.
“Lách tách.”
Một bước bước ra, không gian lưu chuyển.
Vân Phàm phảng phất đặt mình trong thiên địa, toàn bộ thiên địa cũng ở trong lòng của mình.
Hắn thấy được nhật nguyệt tinh thần, lưu quang ánh nắng chiều.
Hắn thấy được thiên sơn vạn thủy, sông lớn thao thao.
Hắn thấy được vạn vật sinh linh, sinh lão bệnh tử.
Nhưng mà, hết thảy tất cả mọi thứ, đều tiêu tán theo thời gian.
…
Chỉ trong giây lát, Vân Phàm lại trở lại trong hư không.
– Trường sinh là gì?
Trong tối tăm, một thanh âm thần bí xuyên thấu tầng tầng núi non trùng điệp, vang lên trong lòng Vân Phàm .
Trường sinh là gì?
Nghe thấy câu hỏi này, Vân Phàm không khỏi thất thần.
“…”
Từ lúc còn rất nhỏ, Vân Phàm thường nghe người ta nhắc đến, tiên đạo chính là trường sinh, muốn trường sinh thì phải tu tiên đạo. Hắn chưa bao giờ hỏi tại sao như vậy, bởi vì hắn cảm giác mình chưa cần biết điều đó.
Trường sinh thật sự quan trọng như vậy hay sao?
Vân Phàm không biết, bởi vì chưa bao giờ hắn muốn trường sinh.
Trường sinh là gì? Trường sinh chính là có thể sống rất lâu .
Như vậy, sống bao nhiêu lâu mới có thể coi là trường sinh?
Lão nhân trăm tuổi, sống lâu hơn so với rất nhiều người bình thường, có được coi là trường sinh hay không?
Tiên đạo giả và võ đạo giả sống rất lâu, có được coi là trường sinh hay không?
Người còn đang sống, so sánh với người đã chết, có được coi là trường sinh hay không?
Thiên địa vạn vật, đều có một ngày phải tiêu vong, làm gì có trường sinh chân chính?
…
Khẽ ngẩng đầu, Vân Phàm giống như đã tìm được đáp án mình muốn.
Trường sinh không cần quan tâm dài ngắn, mà chính là tại một ý niệm, nhất niệm sinh, nhất niệm diệt.
Thật ra miễn là còn sống, có thể coi là trường sinh.
Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu Vân Phàm, trong tối tăm sinh ra một đạo cảm ứng. Chỉ thấy tấm bia đá kia dần dần tiêu tán, hóa thành một đạo thang mây cao vút, kéo dài tới tận chân trời.
– Đây chính là đăng thiên chi lộ hay sao?
Vân Phàm hít một hơi thật dài, không chút lựa chọn bước lên bậc thang thứ nhất.
“Oanh.”
Một đạo uy áp vô hình bao phủ khắp toàn thân, Vân Phàm không kịp đề phòng suýt nữa ngã nhào.
Lúc này, một thanh âm ở trong cơ thể Vân Phàm hỏi đi hỏi lại vấn đề giống như trước, giống như tra hỏi tâm linh của hắn.
– Trường sinh là gì?
– Sống, chính là trường sinh.
– Trường sinh là gì… Trường sinh là gì… Trường sinh là gì…
– Sống, chính là trường sinh.
…
Mỗi lần bước lên một bậc thang, uy áp liền mạnh hơn một phần.
Nhưng mà vô luận thanh âm kia hỏi bao nhiêu lần, Vân Phàm vẫn kiên trì đáp án của mình, tiếp tục đi lên. Giờ khắc này, hắn đã hiểu rõ, tại sao khảo nghiệm này lại gọi là “Thông thiên chi lộ, nhất bộ nhất lượng.”
Dưới chân là đường, đo chính là tâm.
Dù sao, cảm ngộ về trường sinh, mỗi người đều sẽ bất đồng, vì vậy đáp án của mỗi người cũng không giống nhau. Nếu như nói tấm bia đá kia muốn hỏi đáp án, như vậy chiếc thang mây này chính là tiêu chí để đánh giá đáp án đó, chỉ có kiên trì với đáp án trong lòng, mới có thể đi đến cuối cùng.
Điểm này cũng hoàn toàn ngăn cản cơ hội gian lận trong khảo nghiệm của thánh miếu, bởi vì đáp án của người khác có hoàn mỹ thế nào, cuối cùng vẫn chỉ là của người khác , không phải của mình, cuối cùng tất nhiên không thể chịu đựng được tâm linh khảo vấn.
…
“Bịch Bịch Bịch”
Một bước nối tiếp một bước, Vân Phàm tập trung leo lên, hắn không để ý xem phía trước xa tới bao nhiêu, hắn chỉ cố gắng mặc niệm đáp án trong lòng.
Mười bước…
Hai mươi bước…
Ba mươi bước…
Thời gian trôi qua chậm chạp, giống như đang dừng lại.
Toàn thân Vân Phàm bị mồ hôi thấm đẫm, nhưng trong mắt hắn có tinh mang nội liễm, không thấy một chút mỏi mệt nào.
Càng đi lên cao, thang mây càng hẹp.
Nếu như lúc này có chút phân tâm, rất có thể sẽ rơi vào hư không vô tận.