Bất Diệt Thánh Linh

Chương 14: Thánh Miếu


Đọc truyện Bất Diệt Thánh Linh – Chương 14: Thánh Miếu

Nam Hoa quận thành, khu vực trung tâm.

Nơi đây là trung tâm của cả tòa quận thành này, vốn nên có cảnh tượng phồn vinh thịnh vượng, nhưng lúc này toàn bộ khu vực trung tâm vắng vẻ không người, hơn ngàn tinh binh đang vây quanh .

Tại khu vực chính giữa, mười hai toà miếu tương liên chặt chẽ, tạo thành xu thế vây quanh. Một tòa tháp miếu cao mười tầng đứng vững vàng ở trong đó, đại khí bang bạc, phong cách trang nghiêm cổ xưa, tựa như lắng đọng lịch sử lại.

Nơi này, chính là địa phương thần thánh nhất Nam Hoa quận thành thánh miếu.

Thánh miếu không phải ám chỉ một tòa miếu, mà đây là một cách gọi chung.

Ở trên Thánh Linh đại lục, mỗi thành thị từ cấp quận trở lên, đều có một tòa thánh miếu.

Tất cả thánh miếu trải qua hưng suy cho đến cường thịnh, hơn nữa phân ra phạm vi quản hạt của riêng mình, đây cũng là nguyên nhân tồn tại tứ đại Thánh Địa.

. . .

Mùng một tháng năm , Thiên môn đại khai.

Nam nữ từ mười cho tới mười sáu tuổi, đều có thể tới thánh miếu để tiếp nhận tẩy lễ, thức tỉnh thiên phú.

Không một ai biết lai lịch chân thực của thánh miếu, cũng như không một ai biết thiên phú đến tột cùng xuất hiện thế nào. Nhưng mỗi người đều biết được, một khi chính mình bước lên được Thiên môn, thức tỉnh thiên phú, như vậy từ đó về sau, vận mệnh của mình sẽ khác biệt so với người khác.

. . .

Hôm nay là ngày đầu tiên thánh miếu mở ra, trừ khu vực trung tâm ra, toàn bộ Nam Hoa quận thành cũng bao trùm trong không khí tưng bừng. Không ít cửa hàng vội vã treo cao biển quảng cáo, giảm giá ưu đãi khắp nơi.

Vân Phàm bước đi một mình trên đường phố náo nhiệt, lại một lần nữa có thể cảm nhận trực quan được không khí náo nhiệt, biển người cuồn cuộn. Hắn thân cao chưa tới bảy thước, đứng bên trong dòng người, thật giống như đứng giữa biển cả mênh mông, trong nháy mắt bị nhấn chìm không thấy gì nữa.

Chẳng qua tâm tình của Vân Phàm lúc này lại vô cùng khoái trá, vô cùng thoải mái.

Bởi vì thú triều đã bị đánh tan, rất nhiều hung cầm mãnh thú chạy tứ tán khắp nơi, cũng làm cho thu hoạch của Vân Phàm khi đi săn thú tăng trưởng không ít. Chỉ năm ngày ngắn ngủi, hắn săn được tổng cộng gần mười con sư mao cùng hơn hai mươi con ban hổ, trong đó không ít sư vương cùng hổ vương tương đối trân quý, tại trong một nhà trân phẩm tơ lụa bán được gần vạn lượng bạc.

Không thể không nói, Nam Hoa quận thành tiêu phí quả thật đắt đỏ, nhưng tương ứng giá cả hàng hóa cũng rất cao. Nếu như ở tiểu trấn mà Vân Phàm sinh sống, thu hoạch như vậy nhiều nhất chỉ có thể bán được vài trăm lượng bạc mà thôi .

Ôm trong lòng “khoản tiền lớn” gần vạn lượng, Vân Phàm cảm thấy rất phiêu nhiên . Đây là lần đầu tiên trong đời hắn có nhiều tiền bạc như thế, tài sản gần như tăng lên gấp trăm lần. Bỗng nhiên hắn cảm thấy, Nam Hoa quận thành thật ra rất tốt, nếu như để cho hắn hình dung cuộc sống ở nơi này , đó chính là “người ngốc nhiều tiền rất thân thiện .”

. . .

Có tiền, dĩ nhiên là có dũng khí.

Thừa dịp hiện tại thánh miếu còn chưa mở ra, Vân Phàm đi dạo khắp các cửa hàng ở đông nhai, mặc dù không mua thứ gì, nhưng kiến thức tăng trưởng không ít.

Cuối cùng, Vân Phàm đang đem tiểu tử mang về từ táng thạch lĩnh, đi vào một gian ngự thú trai, đợi suốt nửa canh giờ mới đi ra ngoài.

. . .


Nam Hoa quận thành quản lý bảy mươi chín huyện trấn, tổng cộng hơn ba ngàn sáu trăm vạn nhân khẩu, mà hàng năm hài tử tới thánh miếu tiếp nhận tẩy lễ, không sai biệt lắm cũng ba mươi tới năm mươi vạn người. Đối mặt với một lượng người nhiều như vậy, cũng khó trách thánh miếu mở ra kéo dài gần một tháng.

Đi vào khu vực thánh miếu, mười hai đội ngũ thật dài giống như một con rắn, kéo dài đi vào mười hai tòa miếu, những người này tất cả đều là hài tử nhơ nhỡ.

Đứng trước lối vào, Vân Phàm nhìn đội ngũ phía trước dài dằng dặc không thấy điểm đầu, chỉ có thể cười khổ bất đắc dĩ. Hắn coi như đã tới rất sớm, nhưng lại có chút người từ đêm hôm qua đã bắt đầu xếp hàng, căn bản không thể nào so sánh được!

. . .

Đang lúc Vân Phàm chuẩn bị tự giác xếp hàng, một thanh âm vang lên từ phía đằng sau.

– Tránh ra tránh ra, phía trước tránh ra. . .

– Bổn thiếu gia muốn đi lên trước, ngươi cản đường ta làm cái gì, muốn chết phải không?

– “Nhìn cái gì, có tin ngươi tiếp tục nhìn bổn thiếu gia ném ngươi ra bên ngoài hay không!

“Hừ hừ”

Lớn lối trước sau như một, ngang ngược trước sau như một.

Đây là lần thứ hai Vân Phàm nghe thấy thanh âm này, mà lần trước hắn nghe được thanh âm này, chủ nhân của nó ở dưới Túy Tiên lâu trêu đùa cô nương đi ngang qua.

Ở thời điểm nhạy cảm như lúc này, lại dám ở phụ cận thánh miếu lớn lối như thế, hơn nữa cũng không thấy thủ vệ đứng ở bên trên can thiệp. Chỉ cần không phải người ngu, cũng nhận ra được người này có lai lịch bất phàm, hoặc là bối cảnh vô cùng thâm hậu.

Có mặt tại nơi này đều là hài tử mới lớn, không có cha mẹ ở bên cạnh, tự nhiên không dám làm điều gì, dù sao chỉ là xếp hàng mà thôi, cũng không phải việc gì lớn.

Nghĩ như thế, đội ngũ xếp hàng lập tức tránh sang một bên, để cho ác thiếu kia nghênh ngang đi tới.

. . .

– Hừ! Lúc này mới giữa trưa , cảm giác còn chưa có tỉnh ngủ, hai tên kia đã bắt ta đi tới nơi này, thật sự là xui xẻo.

Ác thiếu đi tới trước, chỉ cảm thấy trước mặt bỗng nhiên tối lại, thì ra có người vẫn đứng im tại chỗ, tựa như không muốn nhường đường cho hắn?

– Ơ ơ, thật sự có kẻ không sợ chết hay sao? Thật quá tốt rồi!

Ác thiếu khẽ giật mình, hắn vốn không sợ gây chuyện, chỉ sợ không có chuyện để gây mà thôi, cho nên một trong những sở thích của hắn chính là gây chuyện vô cớ. Chẳng qua khi hắn thấy được bề ngoài của đối phương, liền hơi kinh ngạc đôi chút. Người này thật sự chỉ có mười tuổi sao? Nhìn thế nào cũng giống như 15-156 vậy, trông hắn thật quá già rồi.

. . .

Thánh miếu để duy trì trật tự, liền đem từng cái lối vào sắp xếp chỉ đủ cho một người đi. Mà Vân Phàm đứng ngay vị trí cửa vào, cơ hồ đã chiếm nửa đường vào, bởi vậy nếu hắn không đi, người đứng ở phía sau cũng không thể tiến thêm nửa bước.

– Ê! Tiểu tử.


Ác thiếu đi tới trước mặt Vân Phàm, nhìn bộ dạng ra vẻ hung ác có chút buồn cười, bởi vì vóc dáng của hắn không cao, gương mặt nhìn giống trẻ em, nhìn qua béo mập non nớt, không hề đáng sợ chút nào.

– Có chuyện gì?

Thấy Vân Phàm bình tĩnh như vậy, ác thiếu quả thực không thể nhẫn nhịn, cho nên lớn tiếng hù dọa:

– Đại tiểu tử, chẳng lẽ ngươi không sợ chết hay sao?

– Sợ chứ!

Vân Phàm nhíu nhíu mày, mặc dù không hiểu tại sao lại hỏi hắn như vậy, nhưng hắn vẫn trả lời câu hỏi của đối phương hết sức thành thật. Chính mình dĩ nhiên sợ chết, trong nhà còn có muội muội cần mình chăm sóc, nếu mình chết đi, vậy thì muội muội sẽ sống thế nào? Cho nên mình coi như sợ chết chứ!

– Đệt.

Ác thiếu giống như không nghĩ tới, đối phương nhìn qua bộ dạng rất mạnh mẽ, trên thực tế lại nhát gan như vậy.

Như vậy không đúng nha, coi như trong lòng ngươi cảm thấy rất sợ hãi, ít nhất cũng phải giả bộ là mình rất dũng cảm chứ, kịch bản trên sân khấu không phải đều như thế hay sao? Chẳng lẽ , biểu hiện của mình chưa chính xác hay sao? Có lẽ mình phải lớn lối hơn một chút, cuồng vọng hơn một chút, nói vậy mới có nhiều người ngứa mắt tham dự vào chuyện này .

– Tiểu tử, ngươi thật sự sợ chết sao?

– Thật.

– Ha ha ha, ngươi đúng là một tên tiểu quỷ nhát gan.

– Ừh.

– Ặc. . . Ngươi không cảm thấy tức giận hay sao?

– Tại sao ta lại phải tức giận chứ?

– Ta vừa nói ngươi là tên tiểu quỷ nhát gan, còn cười nhạo ngươi nữa.

– Nhưng mà ta không phải tiểu quỷ nhát gan, ngươi cười mặc ngươi, liên quan gì tới ta?

“. . .”

Ác thiếu nhất thời không biết phản bác thế nào, hắn cảm thấy tư tưởng của mình thật giống như không hợp với tiết tấu của thời đại này rồi.

– Ngươi. . . Vậy ngươi cản đường ta làm cái gì, mau tránh sang một bên cho bổn thiếu gia, bổn thiếu gia muốn đi vào trong.

Ác thiếu dứt khoát nói ra ý đồ của mình, bộ dạng vênh váo của hắn giống như đang muốn nói, đến đây đi thiếu niên, mau tới đánh ta đi.


Chẳng qua thật đáng tiếc, quả đấm trong tưởng tượng của hắn lại không hề xuất hiện.

Chỉ thấy Vân Phàm ồ lên một tiếng, tự giác tránh sang một bên, lui lại một bước nhường đường cho hắn.

– Ngươi. . . Ngươi lại thật sự làm như thế sao?

– Đúng vậy, không phải là ngươi muốn đi vào trong sao?

– Ặc …ngươi không tức giận hay sao? Ta đối xử với ngươi như vậy mà.

– Tại sao ta lại phải tức giận, không phải chỉ muốn nhường đường thôi sao.

– Oh, cũng đúng.

Ác thiếu bỗng nhiên ngơ ngẩn, hắn cảm thấy nhất định mình đã tính toán sai điểm nào rồi.

Dựa theo suy đoán của mình, đối phương hẳn phải chán ghét hành vi của mình, sau đó chánh khí nghiêm nghị ngăn cản mình, dạy dỗ chính mình một trận. Sau đó, chính mình trở về nhà kiện cáo, thuận tiện gọi tới mấy người trợ giúp, đánh đối phương tới mức tè ra quần, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!

Đúng vậy, như thế mới phù hợp với thân phận của một vị ác thiếu chứ, như vậy mới có người nể sợ chính mình chứ. Nếu không chính mình sau này làm sao có mặt mũi ở trong tông môn, đám tiểu hỗn đản kia còn lớn lối hơn mình rất nhiều.

Rất rõ ràng, ác thiếu tính toán hiển nhiên không thành. Người ta chẳng những không hề tức giận , hết lần này tới lần khác còn rất khách khí nhường đường cho hắn, coi như hắn muốn gây sự, lại không tìm ra nửa điểm lý do.

Thật ra thì Vân Phàm xem ra, ác thiếu trước mắt ngoại trừ lớn lối một chút, nói năng không đàng hoàng một chút, cũng không có điểm gì đáng ghét . Hơn nữa đối phương tuổi còn nhỏ hơn mình, hắn cũng không muốn mất mặt so đo với trẻ con.

. . .

– Quên đi quên đi, thật sự không thú vị.

Ác thiếu cả người giống như vô cùng chán nản, hậm hực bước vào trong miếu, người xếp hàng phía trước cũng tránh đường cho hắn đi tới.

– Hắc hắc, đại tiểu tử kia thật sự kinh sợ rồi!

– Đúng vậy a, còn tưởng rằng có chuyện vui để xem cơ, không nghĩ tới cuối cùng hắn lại nhường đường .

– Các ngươi nói hắn ngu thật hay giả ngu vậy?

– Đương nhiên hắn giả ngu, nếu hắn ngu thật, làm sao bị người ta mắng là tiểu quỷ nhát gan, cũng không tức giận .

– Thật sự kinh sợ!

– Đúng vậy, tiểu tử kia kinh sợ.

Chung quanh một đám hài tử bàn luận xôn xao, dùng ánh mắt khác thường đánh giá Vân Phàm, tựa hồ còn mang theo một điểm khinh bỉ. Nhưng bọn hắn hồn nhiên không cảm thấy, mới vừa bọn hắn cũng nhường đường.

Mà thời điểm mọi người ở đây đang bàn tán, lại thấy Vân Phàm trực tiếp đi theo phía sau ác thiếu kia, hướng miếu thờ đi tới.

. . .

– Ủa? Lại là ngươi à. . . Ngươi đi theo ta làm gì?


Ác thiếu phát hiện tên kia đi ngay phía sau mình, trong lòng cảm thấy nghi vấn không thể giải thích.

Ai ngờ Vân Phàm còn cảm thấy khó hiểu hơn đối phương nói:

– Ta không đi theo ngươi, ta cũng muốn vào thánh miếu.

“Ặc”

Ác thiếu nhất thời bị lời của đối phương chặn ngang họng, quỷ thần xui khiến hỏi một câu:

– Vậy tại sao ngươi không đi xếp hàng!

– Xếp hàng?

Vân Phàm ngạc nhiên nói:

– Ta cho rằng không cần phải xếp hàng , không phải ngươi cũng không xếp hàng sao, tùy tiện thét hai câu, mọi người liền nhường đường cho ngươi. . . Mọi người, đều rất khiêm nhượng sao?

– Khiêm nhượng?

Ác thiếu cảm thấy đầu óc quay cuồng, vẻ mặt không cam lòng nói:

– Khiêm nhượng cái rắm, đó là do bọn họ không dám cản ta.

– Tại sao bọn họ không dám cản ngươi?

– Bởi vì. . . Bởi vì ta rất hung ác, bọn họ sợ ta.

– Ngươi rất hung ác sao?

– Dĩ nhiên, chẳng lẽ. . . ngươi không thấy thế sao?

– Không có.

“. . .”

Ác thiếu lại cảm thấy nghẹn lời, không thể nói là tức giận , chỉ là cảm giác thất bại tràn trề dâng lên trong lòng.

– Quên đi, dù sao cũng đã đi vào, đi theo bổn thiếu gia cũng được.

– Ừh.

– Ngươi, tại sao ngươi không cám ơn ta?

– Tại sao ta phải cám ơn ngươi?

“Ặc!”

Đúng vậy, tại sao ngươi lại phải cám ơn ta? Người ta tự mình đi tới cơ mà.

Ác thiếu bỗng nhiên cảm thấy, chính mình từ lúc bắt đầu không nên nói chuyện với người này, quả thực quá thương tâm .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.