Bát Điểm Đương

Chương 29


Đọc truyện Bát Điểm Đương – Chương 29

CHƯƠNG 29

Con thỏ gần chết cũng về ổ, Hứa Đại Chí cũng bất tri bất giác trở về nhà.

Tổng biên cho nghỉ mấy ngày dưỡng thương, xe cũng để ông đây dùng thêm vài ngày.

Buổi tối không nấu cơm, không ăn cũng chẳng chết được.

Hứa Đại Chí móc chìa khóa mở cửa, lòng co rút đau đớn.

Trước đây, lúc này Tần Tri Nghi hẳn là ở trong phòng vẽ. Không thì cũng ngủ tít mít trên giường ~~~

Cửa mở, đèn sáng. Sáng nay để quên đèn rồi. Trên sô pha, một người ngẩng đầu lên mỉm cười với Hứa Đại Chí: “Anh đã về?”

Kháo! Đầu óc mình hồ đồ không nhẹ. Ảo giác còn thấy được rõ ràng. Có phải bị xe đụng bỗng dưng có khả năng dị thường không?


Hứa Đại Chí tự giễu cười lạnh một tiếng. ảo giác cũng tốt, dù sao có vẫn hơn không.

Hứa Đại Chí đóng cửa đến gần sô pha. Ảo ảnh Tần Tri Nghi vẫn như trước ngồi trên sô pha, chậm rãi ăn một miếng sủi cảo còn bốc khói nghi ngút. Ảo ảnh luôn phản ánh nguyện vọng, ngay đến hương vị sủi cảo ngửi cũng rất chân thực.

“Hai túi sủi cảo trong tủ lạnh tôi làm rồi. Trong nồi vẫn còn, anh tự đi mà lấy.”

Chìa khóa trong tay Hứa Đại Chí keng một tiếng rơi xuống đất, giơ mu bàn tay lên hung hăng cắn một miếng.

Đôi mắt Tần Tri Nghi dưới ngọn đèn như nước hồ lạnh băng.

Hứa Đại Chí rốt cục rú lên: “Cậu!! Cậu!!!”

Cậu sao lại ở đây? Không phải đã bay cùng Lý Nho Chẩn rồi hay sao?! Hứa Đại Chí nuốt lại mấy câu này vào bụng, nhào về phía sô pha, một tay ôm Tần Tri Nghi vào lòng.

Xúc cảm, vị đạo, là Tần Tri Nghi không sai.

Một lát sau, Hứa Đại Chí nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: “Cậu đã tới, đừng nghĩ đi được nữa.”

Lý Nho Chẩn đứng trước cửa sổ phòng khách sạn, cúi nhìn ngọn đèn muôn nhà chiếu trên mặt đất.

Nghi hiện tại, hẳn là cùng một chỗ với Hứa Đại Chí rồi.

Giờ này mấy ngày trước, hắn cùng Nghi rốt cục cũng ngắn gọn kết thúc.

Hắn nói với Nghi: “Chúng ta đi Hồng Kông nhé?” Nghi lắc đầu. Vì sao lắc đầu ai cũng đều hiểu rõ.


Hứa Đại Chí! Lý Nho Chẩn châm một điếu thuốc, ánh mắt bay theo làn khói. Vốn nghĩ ở sân bay sẽ thấy một màn Hứa Đại Chí tới tới lui lại về không, không nghĩ đến lại gặp một màn đặc sắc ngoài ý muốn như vậy. Ai ai, mình còn sắp xếp cho hắn một vố như thế. Lừa lấy mất Nghi của tôi, đương nhiên không thể dễ dàng cho qua vậy được.

Chắc chắn hôm sau Hứa Đại Chí mới hiểu ra mình từ đầu chí cuối đều bị Lý Nho Chẩn đùa giỡn.

Tần Tri Nghi căn bản là không muốn đi Hồng Kông, mười rưỡi sáng đáp máy bay cũng là nói bậy một câu. Hứa Đại Chí thấy Lý Nho Chẩn bên kia đường là vì tên kia tới sân bay đón bạn, tiện đường tới xem mà chê cười Hứa Đại Chí. Thương cảm Hứa Đại Chí anh dũng ra tranh tai nạn xe cộ cũng không tính là hòa vốn, Lý Nho Chẩn vô cùng nhân đạo gọi điện báo cho Tần Tri Nghi xem bản tin mười hai giờ trưa. Bản tin buổi trưa đưa tin ngắn, Hứa Đại Chí, kí giả báo nào đó sau khi anh dũng cứu tiểu kinh bá được đưa lên xe cứu thương. Tần Tri Nghi vì thế chạy tới bệnh viện. Lý Nho Chẩn lại gọi điện đến chào từ biệt, bảo y ba giờ chiều hắn bay tới Hồng Kông. Thế nên Tần Tri Nghi để lại mẩu giấy ở bệnh viện, lại chạy về chia tay với Nho Chẩn ca ca. Toàn bộ quá trình là vậy.

Lý Nho Chẩn đùa cũng thật khốn nạn!

“Vậy sao cậu dặn bà lão quét dọn bảo cậu sẽ không trở lại?” Hứa Đại Chí sau đó lại hỏi. Câu trả lời của Tần Tri Nghi khiến hắn vô cùng thỏa mãn: “Bởi vì tôi muốn tới tìm anh, đương nhiên sẽ không trở lại.” A ha, thì ra là vậy, ra là không phải muốn cắt đứt luôn ~~~

Hiện giờ Hứa Đại Chí cũng không rảnh suy xét cái này. Đem đặt Tần Tri Nghi trên sô pha, Hứa Đại Chí dùng ngữ khí trịnh trọng thâm tình nhất nói ra câu nói buồn nôn nhất trong đời: “Tần Tri Nghi, theo anh, cùng nhau, sống cả đời.”

Tàn thuốc như ngọn lửa lúc sáng lúc tối trong đêm. Lý Nho Chẩn nhớ tới thật lâu trước đây, ba hắn mở ra một cuốn album, kể cho hắn nghe một chuyện tình xưa. Chính là mối tình đầu bi thảm của ông cụ.

Cô gái trong ảnh có mái tóc đen huyền, khuôn mặt điềm tĩnh xinh đẹp tuyệt trần. Cô là thiếu nữ đẹp nhất ở thành phố ba Lý ở. Ba mẹ đều là cán bộ, ở sát vách nhà họ Lý. Cũng là thanh mai trúc mã của ba Lý, hai người chính là trời sinh một đôi.

Thế nhưng ý trời mây gió khó dò, tình yêu đã định trước sóng gió. Cô gái đôi mươi như hoa như ngọc động lòng người năm ấy, đột nhiên bị con trai một nhà ở thành đông vừa mới tham gia quân ngũ trở về mê hoặc, mới được mấy tháng đã công nhiên bỏ trốn.


Anh con trai nhà kia, theo như ba Lý dùng ngữ khí giả như trấn định nói, thực sự bất kham tới cực điểm. Mua cái đồng hồ mới phải đeo ra bên ngoài tay áo, đi đôi tất ni lông là phải mở rộng cổ giày, có xe đạp mới cũng phải đạp quanh thành phố ba vòng. Tính tình táo bạo, thích đánh lộn. Có người nói trái tim giai nhân đặt trên người họ Hứa là bởi anh con trai nhà đó biểu diễn một hồi anh hùng cứu mỹ nhân. Thanh mai trúc mã của ba Lý bị đoạt đi trong lòng thống khổ, đi tha hương bỏ cả học đại học.

Sau đó nữa, thiếu nữ phá tan tầng tầng cản trở của gia đình kết hôn cùng anh con trai nhà kia, kết lại một hồi gió xuân đào mận. Kết hôn được ba năm, vợ chồng hai người lên Hoàng Sơn du ngoạn, xe bus gặp nạn giữa đường, hai người cùng chết đi.

“Cô ấy cùng cái người họ Hứa kia có được một đứa nhỏ, bị ông nội ông ngoại tranh nhau nuôi. Không biết là con trai hay con gái.” Lý Nho Chẩn còn nhớ rõ lúc ba nói đến đây, trên mặt hàm chứa một ước mơ thầm kín, “Nếu như là con gái, không biết có giống cô ấy không.”

Ba Lý cuối cùng tổng kết lại với con trai: Đàn ông đối với người mình yêu cũng như đối với con diều vậy, nhất định phải giữ dây thật chặt. Một khi không lưu ý để dây đứt mất, khi đó có đi tìm cũng không thấy lại nữa.

Lý Nho Chẩn nghe xong bài học này mới dụng tâm để mắt đến Tri Nghi đệ đệ. Thế nhưng…

Cố sự lịch sử tái diễn, Lý Nho Chẩn nhả một ngụm khói qua cửa sổ, không hiểu được ông cụ biết được dáng dấp hiện nay của đứa bé kia sẽ có biểu tình gì.

Lý Nho Chẩn ngày đó rất bình thường hỏi Nghi: “Em sao lại thích Hứa Đại Chí.” Giọng nói của Nghi giờ vẫn còn quanh quẩn bên tai: “Em cũng không biết, em thấy anh ta… rất khả ái.”

Rất khả ái ~~~~~ … Một trận gió mát thổi tới, Lý Nho Chẩn phủi phủi khói bụi. Lạy Chúa tôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.