Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Một Kết Thúc: Cậu là một Thiên Thần nhưng lại không có cánh.
CHAPTER 8
~oOo~ Cậu là một Thiên Thầnnhưng lại không có cánh.oOo
~“ Cậu chưa từng quan tâm ai nhưng cậu lại muốn quan tâm Lam Thư bởi vì…” – Trực Khôi cười.
“ Có lẽ cậu nói đúng vì tôi thích cô ấy.” – Hải Minh tiếp lời.
“ Cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận. Nếu cho tôi một cơ hội nhất định tôi sẽ không để cậu thích Lam Thư.”
“ Nếu cậu thực sự có cơ hội đó tôi cũng sẽ làm Lam Thư thích tôi.”
“ HAHA…đúng là bạn tôi.”
“ Tại cậu bảo không để tôi thích Lam Thư thì tôi phải làm cô ấy thích tôi thôi chứ sao giờ?” – Hải Minh cũng thật ưa bắt bẻ.
“ Bạn thân vẫn mãi là bạn thân. Xin lỗi Hải Minh vì tất cả.” – Trực Khôi rất thành khẩn.
“ Tôi cũng có lỗi nhưng lỗi cậu nặng hơn nên tôi sẽ không xin lỗi.”
“Đồ tồi. Ngay cả bạn thân chưa bao giờ nghe cậu nói một tiếng xin lỗi nữa.”
Hải Minh cười tươi thật. Có lẽ tình bạn của họ đã được hàn gắn, à không, hình như nó chưa bao giờ tan vỡ mà chỉ lặng đi trong vô thức mà thôi.
“Đưa mặt đây! Nói nhỏ cái này nè.” – Hải Minh cười đểu trá. Còn Trực Khôi thì ngoan ngoãn đưa mặt lại gần.
_ Bốp –
“ Tôi nói sẽ cho cậu một đấm đấy. Hahaha đồ ngốc.”
“ Hoàng Hải Minh!!! Cậu chết với tôi.”
Tiếng cười sảng khoái cùng ánh đèn rực rỡ phát ra từ căn phòng có thể làm người đang đứng trước cửa hiểu chuyện.
“ Hải Minh! Cuối cùng cậu cũng đã mở rộng lòng mình, nhìn mọi thứ một cách khách quan. Nếu thế thì cậu đúng là…” – Lam Thư cười mỉm rồi bước vào phòng mình.
Sáng hôm sau:
Thuyền đã dừng chân tại một hòn đảo nhỏ và tổ chức sinh hoạt cho các học sinh trong 2 ngày.
“ Các bạn 11-A thi bóng chuyền trước nhé! Hải Minh và …. Thiên Kim 1 đội có được không?” – Thầy giáo phân chia.
“ HẢ???” – Một số người cơ bản ngạc nhiên….
“ Sao thế? Không được à?” -Thầy giáo hỏi lại
“ Dạ không…không có gì.” – Mọi người đồng thanh.
Sau một hồi khá mệt mỏi.
“ Này Thiên Kim! Cô có biết chơi không đấy?” – Hải Minh quay sang Thiên Kim.
“ Sao lại không?”
“ Hơhơ… Biết chơi kiểu như cô chắc trên đời này toàn là thiên tài à!”
“ Anh nói cái gì đó? Anh nghĩ anh là ai? Là… là ông trời chắc.”
“ Haha… Ông trời ở trên đầu cô thì có.” – Nói xong Hải Minh quay người bỏ đi.
Tức quá không làm gì được Thiên Kim quăng mạnh trái bóng đang cầm trên tay về phía Hải Minh. Nhưng thật không may nó lại đụng trúng Lam Thư. Hải Minh như nổi cơn thịnh nộ.
“ Cô đang làm cái trò gì vậy?”
“ Thiên Kim, cậu sao thế? Vết thương lần trước chưa lành hẳn đâu.” – Linh Liên chau mày nhìn Thiên Kim.
“ Tôi…tôi không biết.” – Thiên Kim ngây người.
“ Không biết hay đang cố tình không biết.” – Hải Minh tức giận.
“ Thôi đi. Xem Lam Thư có sao không. Thiên Kim cũng không biết mà.” – Trực Khôi nói đỡ, anh quay sang nhìn Thiên Kim – “ Lần sau phải để ý đấy!”
“ Lam Thư! Đưa cô xem nào, chảy máu rồi.” – Cô giáo cố gắng để chăm sóc cho Lam Thư nhưng vô ích.
“ Em không sao. Em không sao đâu mà.” – Lam Thư lảng tránh.
“ Cô ơi! Để em. Cô không cần lo lắng đâu ạ.”
Hải Minh nhẹ nhàng vuốt mái tóc Lam Thư sang một bên nhưng Lam Thư lại vuốt xuống. Lần trước, Lam Thư bị rách một vết rất sâu đã được bác sĩ khâu nhưng vì lực ném của Thiên Kim quá mạnh nên làm nó sướt và chảy máu lại.
“ Cậu có sao không, Lam Thư?” – Linh Liên hỏi thăm.
“ Có sao không?” – Cả Trực Khôi cũng hỏi han.
“ Mọi người lúc nào cũng chỉ quan tâm cô ta. Hải Minh, Linh Liên, thầy cô và cả Trực Khôi cũng vậy.” – Thiên Kim uất ức.
Từ nhỏ Thiên Kim đã không có mẹ, sống trong sự nuông chìu của cha nên dần dần cô trở thành người vô cùng ích kỉ. Tuy cô hoà đồng và vui vẻ nhưng lại không muốn chia sẻ những tình cảm mình nhận được cho người khác. Chính sự ích kỉ đã làm Thiên Kim có tính cách bảo thủ và ngang bướng.
Từ nãy tới giờ với bao nhiêu lời năn nỉ mà Lam Thư vẫn chẳng cho ai đụng vào vết thương của mình.
“ Lam Thư! Sao nhóc bướng thế! Không băng vết thương nó … !” – Hải Minh to tiếng.
“ Kệ nó. Đừng quan tâm.” – Sao hôm nay Lam Thư khác thường thế nhỉ?
“ Mọi người ăn trước đi.”
Học sinh bắt đầu từng người từng người rời khỏi bờ biển, đến lúc không còn ai Hải Minh mới chịu lên tiếng.
“ Bình thường cậu đâu có bướng thế.”
“ Tôi có lí do. Có cái gì đó rất đau… mỗi khi kí ức quay về. Thật sự rất đau đớn, cậu không hiểu… không thể hiểu…”
Lam Thư ôm đầu mình. Những giọt nước mắt tuôn trào.
“ Nếu tôi có thể hiểu?” – Hải Minh giọng xất xược
“ Cậu thì biết cái gì? Cậu và tôi khác nhau.”
Lam Thư mất bình tĩnh hét lên.
“ Mẹ tôi đã mất ở đây và người hại chết mẹ chính là tôi. Điều này cậu có hiểu không?”
Hải Minh hơi bất ngờ.
Lam Thư ngẩng mặt nhìn những đợt sóng biển trước mặt.
“ Có người đã nói với tôi rằng bất kể thứ gì ngoài đại dương đều được sóng biển mang vào bờ nhưng sao nó không mang mẹ về cho tôi. Nếu như hôm đó người đó không nói với tôi những điều như vậy có lẽ mẹ tôi sẽ không chết.”
“ Nhưng?” – Hải Minh định nói gì đó nhưng bị Lam Thư cướp lời.
“ Ngày chúng tôi rời khỏi đây để trở về Seoul, khi tôi và mẹ đang ở trên tàu, tôi đã nghịch ngợm và nhảy xuống biển còn nói với mẹ rằng tôi sẽ gặp mẹ ở hòn đảo này nhưng tôi đâu biết rằng đại dương là đáng sợ đến như vậy. Lúc đó, mẹ đã không nghĩ đến mình mà nhảy xuống cứu tôi, cũng lúc đó một cơn bão ập vào, không ai tìm thấy mẹ tôi sau đó. Tôi trở thành kẻ mồ côi cả mẹ và cha.”
“ Ai đã nói với cậu những điều đó?”
“ Chính ông ta người tôi gọi là cha, ông ta đã bỏ rơi tôi trên con tàu, một mình… một…đi kiếm tìm hạnh phúc. Ông ta là kẻ đáng chết.”’
Một cảm giác khó chịu xuất hiện. Cô ôm đầu mình thật chặt.
Nhức nhối… đầu cô đang rất đau.
Kí ức đó… không hoàn thiện.
“ Đau… tôi đau lắm…”
Lam Thư vùng vẫy trong kí ức. Cố gắng thoát ra.
Những gì cô phải chịu đựng suốt mười mấy năm qua là sự bất hạnh.
Cha cô tàn nhẫn thế nhưng sao cô vẫn muốn tìm kiếm? Sự thật chỉ một người biết, Hải Minh sẽ phải làm gì?
Nước mắt cứ như dòng tuôn ra.
Bỗng một vòng tay choàng lấy người, Lam Thư giật mình. Cảm giác ấm áp và quen thuộc không còn là lạ như ngày nào. Cô biết chính xác cảm giác này, cô đang thực sự được một… “ Thiên thần” quan tâm.
Một lát sau:
“ Cảm ơn vì an ủi tôi.”
“ Tôi đâu làm được gì?”
“ Cậu đã lắng nghe… chỉ vậy là đủ. Cậu thực sự rất giống một thiên thần trong giấc mơ của tôi.”
Lam Thư nhìn Minh.
“ Nếu như tôi là Thiên thần trong giấc mơ của cậu. Vậy cậu có thích Thiên Thần đó không?”
Hải Minh hỏi vu vơ.
“ Thiên thần rất đẹp nhưng lại có đôi cánh, sẽ bay đi mất vào một ngày nào đó. Tôi không thích.”
Hải Minh bước lên trước. Đứng đối mặt với Lam Thư.
Ánh mắt của anh có gì đó khẩn trương, chờ đợi và yêu thương.
Hải Minh nắm chặt tay người con gái trước mặt mình.
“ Nếu Thiên thần đó mãi mãi ở bên cậu?”
Lam Thư lắc đầu.
Hải Minh buông tay.
Sự thất vọng bao trùm lấy anh. Vẫn cố giữ gương mặt bình tĩnh. Hải Minh nhìn Lam Thư, nhẹ nhàng nói.
“ Vào trại thôi.”
Toang bước đi. Hải Minh bị một vòng tay siết chặt quanh eo.
“ Tôi không thích bất kì Thiên thần nào. Bởi vì tôi chỉ thích… Thiên thần không cánh là cậu. Không có cánh, cậu sẽ không rời xa tôi, có phải không?”
“ Tôi sẽ không rời xa Lam Thư. Và hãy để tôi chữa lành những vết thương trong trái tim nhỏ bé ấy. Ở cạnh tôi, để tôi yêu thương cậu. Hứa với tôi?”
Cô gật đầu thay cho lời đồng ý.
Hải Minh đặt nhẹ một nụ hôn lên má cô.
“ Hải Minh, tôi đói.”
Cả hai mỉm cười. Cùng đi vào trại.
—————————-
Buổi tối, phòng Lam Thư:
“ Lam Thư! Cậu và anh mình có chuyện gì sao? Chưa bao giờ thấy Hải Minh cười tươi như vậy.” – Linh Liên dò xét tình hình.
“ Không có mà.” – Lam Thư tỏ vẻ ngây thơ ( vô số tội)
“Đừng có sạo. Ờ…gì ta? Thiên thần rất đẹp mà lại có đôi cánh….” – Lam Thư nhận ra được. Liền vội bịt chặt miệng cô lại.
“ Cậu nghe lén à?”
“ Vô tình không hề cố ý nha! Cậu thú nhận thật đi, 2 người đang…”
Lam Thư lắc đầu.
“ Thật không? Vì tôi chỉ thích Thiên thần không cánh là c…”
“ Được rồi.” – Lam Thư không thể thắng nổi Linh Liên.
“ Thú nhận đi nào cô bé. Giữa cô và anh tôi là mối quan hệ gì?”
Mặt cô ửng hồng. Ngại ngùng.
“ Chỉ là… tôi và Hải Minh. Thích…”
“Òồ…xin lỗi vì đắt tội ‘ chị dâu’ =)) .”
Ngay lúc đó, Thiên Kim bước vào.
Lam Thư và Linh Liên trở lại bình thường. Nhưng suốt đêm họ cứ thì thầm, thủ thỉ làm Thiên Kim không thể nào ngủ được.
Vì Thiên Kim đang rất bực Lam Thư nên đã lỡ miệng nói chuyện cô nghe được hồi tối với tụi nịnh bợ.
[ Thông báo: Hôm nay chúng ta sẽ lên tàu để trở về. Chuyến đi đã kết thúc sau 3 ngày vui vẻ . ]
Hải Minh đúng là người giỏi giấu chuyện bí mật, nếu không phải Lam Thư nói với Linh Liên thì chắc cô cũng chẳng nhận ra chuyện gì.
“ Anh hai! Chúc mừng, hoa khôi của trường giờ đã trở thành phu nhân của “Hoàng tử lạnh lùng”…” – Linh Liên thật giỏi châm biếm anh mình bằng những lời lẽ…Quả không hổ danh là mọt sách.
Hải Minh trợn tròn hai mắt nhìn Liên rồi nhìn sang Lam Thư, anh nhận được một cái nhún vai của cô nàng. Có lẽ anh đã hiểu chuyện gì xảy ra.
“ Cảm ơn “Mọt sách” nhưng ít nhất HTLL còn có bạn gái đỡ hơn “Mọt sách” chỉ biết lủi thủi với sách.”
“ HẢI MINH!!!!!” – Linh Liên tức sôi cả máu.
“ Câu chuyện của anh em 2 người thật chẳng bao giờ có hồi kết.” – Trực Khôi tiến về phía họ.
“ Trực Khôi! Anh biết chuyện gì chưa?” – Linh Liên hy vọng sẽ làm Hải Minh sợ nhưng…
“ Chuyện gì? Còn chuyện “thiên thần” thì anh biết rồi.” – Trực Khôi cười lớn.
“ Mấy người…mấy người đúng là…là…”
“ Là gì hả? Mọt sách.” – Hải Minh trêu ngươi.
“ Là “con gà” lêu lêu”
HAHAHa – tiếng cười vang lên khắp tàu làm Thiên Kim thêm bực bội.
“ Thôi. Đừng chọc Linh Liên nữa.”
“ Ít nhất còn Lam Thư tốt bụng. Này! Làm sao mà cậu chịu được thằng cha Hải Minh khó ưa đó vậy?”
Lam Thư cười. Chẳng nói tiếng nào.
“ Vì anh ấy quá đẹp trai.” – Hải Minh xen vào.
“ Xí…không có đâu.” – Linh Liên cãi
“ Hải Minh thông cảm. Em gái cậu ganh tỵ ấy mà.” – Trực Khôi thêm dầu vào lửa.
Linh Liên liền rượt Trực Khôi chạy mất tiu để tạo không gian cho Hải Minh .
“ Tại sao cậu lại thích đùa giỡn với em gái mình như thế?”
“ Vì nó “ ngốc” chọc nó vui lắm cậu không thấy sao?” – Hải Minh cười tươi.
“ Phải.”
“ Lam Thư này! Chúng ta hãy…” – Hải Minh ghé sát Lam Thư làm mặt cô đỏ ửng .
Khi mũi hai người chạm vào nhau. Hải Minh đứng dậy cười lớn.
“ Chọc cậu còn vui hơn Linh Liên nhiều…” – Hải Minh vừa nói vừa cười.
“ Này!!! Cậu nghĩ tôi là trò chơi à?” – Lam Thư tức giận đỏ cả mặt bỏ đi.
Hải Minh vội vàng chạy theo.
“ Này chọc xí mà đã giận rồi sao?”
“ Đi mà chọc người khác, tôi không phải thú vui của cậu.” – Thật sự rất tức giận.
Hải Minh giữ Lam Thư lại, tạm để cằm mình nghỉ ngơi trên vai của cô và quan sát nét mặt của Lam Thư.
Đúng lúc Thư quay sang. Chỉ vô tình không cố ý nhưng môi hai người chạm nhau.
Mặt Lam Thư lúc này đỏ gay gất như mới uống rượu. Vội vàng ôm mặt.
“ Cái này tôi không cố ý nhaz!!! Nhưng nó cũng thật đúng lúc.” – Hải Minh tự đắc.
“ Đồ đáng ghét.” – Lam Thư đánh Hải Minh một cái đau điếng.
“ Haha. Đáng ghét luôn cơ đấy!!! Hahaha.”
“ Cậu đúng là…”
Khoảnh khắc này thật hạnh phúc nhưng ai biết rằng có thể đây là giây phút cuối cùng họ được ở bên nhau.
Hải Minh!!! Nếu anh là một thiên thần thì chắc chắn anh sẽ phải rời xa cô ấy bởi vì đó là “ Lời nguyền.”