Bắt Đầu Từ Một Kết Thúc

Bỏ trốn!


Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Một Kết Thúc: Bỏ trốn!

CHAPTER 15
~oOo Bỏ trốn! oOo
~“ Vậy…xin tự giới thiệu. Tôi tên Phan Minh Huy, hiện là bạn trai của Lam Thư.”
Mắt Lam Thư giãn to hết cỡ nhìn Minh Huy. Trong khi Hải Minh lại vô cùng bình tĩnh.
“ Tôi nghĩ cậu nói chưa rõ ý. Không phải bạn trai mà bạn là con trai.”
Minh Huy nhìn Hải Minh vẻ thích thú.
“ Tôi là Hải Minh. Người yêu của Lam Thư.”
Bình tĩnh trả lời.
“ Cậu cũng thú vị chẳng khác gì người yêu của cậu. Phải không Lam Thư?”
Minh Huy đưa mắt liếc nhìn Lam Thư.
Không nói gì thêm. Ra về.
“ Ngủ ngon Lam Thư !!”
“ Mai gặp lại, Hải Minh.”
Hải Minh tạm biệt cô. Và cũng ra về sau đó.
————————
Biệt thự Splendora:
Hải Minh đang đứng trước cửa nhà mình. Trống ngực anh đánh liên hồi.
King- koong:
“ Anh hai, bố đang đợi.”
Hải Minh hít một hơi thật dài. Cảm giác đáng sợ khi phải đối đầu với người anh kính trọng nhất.
Minh bước vào cửa. Đối diện với bố mình.
Từ trước đến bây giờ, người ta chỉ biết Hải Minh là con trai của Chủ Tịch tập đoàn E-shine, luôn đạt thành tích cao nhất trường, ngoài việc học, Hải Minh còn phụ bố mình quản lí công ty. Nhưng đằng sau ánh hào quang đó, là những sự thật không ai hay biết.
“ Mày, còn về đây làm gì?”

“ Con xin lỗi.”
Ông quay đầu nhìn Hải Minh. Ánh mặt lạnh toát. Cảm giác xa lạ.
Chủ Tịch Vương – một người cha thành công trong công việc lẫn việc giáo dục con cái. Vợ mất sớm, ông một thân nuôi lớn hai con. Từ hai bàn tay trắng ông đã vượt qua nhiều khó khăn để đến với vinh hoa phú quý. Một người cực kì nghiêm nghị.
Hải Minh, bên ngoài là một hot boy ở trường không chỉ nhờ vẻ đẹp trai mà con nhờ thành tích học tập của mình. Ở nhà, anh hoàn toàn là một đứa con ngoan ngoãn, chưa từng một lần cãi lời bố mình.
“ Xin lỗi?”
Ông nhắc lại lời Hải Minh. Giọng điệu không vui.
“ Bố, con…”
“ Hải Minh, con tưởng ta không biết một năm qua con vẫn còn sống hay sao?”
Hải Minh bất ngờ.
“ Con nghĩ tất cả những người cứu giúp con, trị thương và cho con ăn ở là trên trời rơi xuống hay sao? Là ta. Là ta muốn biết… vị trí gia đình trong lòng con so với con bé đó như thế nào?”
Hải Minh vẫn tiếp tục im lặng.
“ Nhưng thật không ngờ. Người bố này lại thua một đứa con gái.”
Haha… Ông cười lớn.
“ Chia tay.”
“ Bố…”
Hải Minh nhìn ông… vẻ hoảng hốt.
“ Chia tay. Và sang Mỹ du học. Ta đã sắp xếp trường, nhà cho con. Hai ngày nữa khởi hành.”
Chủ tịch Vương bỏ đi.
“ Con không muốn.”
Anh hét lên.
“ Con không muốn chia tay với cô ấy. Con sẽ không sang Mỹ. Con sẽ không…”
Bốp… Một cái tát.
“ Mày vì đứa con gái đó quên cả bản thân, chết đi sống lại vẫn vì nó mà bỏ rơi gia đình. Bây giờ, cả tương lại mày cũng không quan tâm sao?”
Ông giận giữ.
“ Con vẫn sẽ có tương lai ở đây. Con và cô ấy…”
“ CÂM MỒM. Ta không cho phép.”
“ Bố…”
Ông nhấc điện thoại.
“ Anh Trung hãy đảm bảo với tôi, Hải Minh sẽ không rời được khỏi nhà nửa bước cho tới khi lên máy bay. Và còn con bé đó, làm theo kế hoạch.”
“ BỐ…”
Hải Minh thật sự lo lắng khi nghe cú điện thoại của bố mình. Phải, ông là một người rất nghiêm. Và cũng rất đáng sợ. Những gì Hoàng Vương nói thì không thể không nghe.
Nhưng đối với anh sao cũng được. Nhưng xin ông… đừng làm hại đến Lam Thư.
————————-
“ Linh Liên. Giúp anh. Một lần thôi. Xin em.”
Hải Minh. Vẻ hoảng hốt vẫn còn nguyên trên gương mặt đẹp trai.
“ Anh chạy không thoát đâu. Anh rõ biết bố là người như thế nào.”
“ Xin em.”
Linh Liên liên tục từ chối. Nhưng…
Hải Minh là anh cô.
Lam Thư là bạn cô.

Rõ biết Hải Minh yêu người con gái ấy nhiều thế nào. Sang Mỹ ? Đó là cách chia rẽ tốt nhất. Và cũng là câu trả lời ối quan hệ của hai người họ.
“ Anh muốn em làm gì?”
————————
Minh Huy hoàn toàn không vui khi trở về từ nhà của Lam Thư.
Người yêu? Thì ra cô ta không quan tâm đến lòng tự tôn vì người đó. Hoàng Hải Minh.
Cửa nhà vừa mở, Minh Huy bị một thân ảnh ôm chặt đến mức nghẹt thở.
“ Buông ra.”
Giọng lạnh lùng.
“ Anh sao vậy?”
Bảo Linh nhìn thấy biểu hiện khác thường ẩn hiện trên mặt Minh Huy.
“ Buông ra. Có nghe không?”
Minh Huy gỡ Bảo Linh ra khỏi người mình một cách không nhẹ nhàng làm cô đau.
“ Là vì con nhỏ đó?”
Cô tức giận. Hét lên.
Minh Huy không thể hiện chút quan tâm.
“ Nguyễn Lam Thư lớp 12C là học sinh xuất sắc nhất trường. Lớn lên ở cô nhi viện. Cô ta có gì hơn em chứ?”
“ Cô điều tra Lam Thư?”
Minh Huy nhìn cô. Ánh mắt như xuyên thấu tim gan.
“ Em không có.”
Anh tiến lại gần cô.
Bàn tay anh siết chặt quai hàm Bảo Linh. Sức một người con trai làm Bảo Linh đau đến ứa nước mắt.
Vừa nhìn thấy cô khóc, anh lập tức buông tay.
“ Tôi nói cho cô biết. Trịnh Bảo Linh, đừng động vào cô ấy.”
“ Cô ta có gì hơn em? Suốt 5 năm qua, anh chưa từng cho em một cơ hội. Người này thì được sao?”
Bảo Linh nói nhỏ… chỉ vừa đủ để Minh Huy nghe thấy.
Cô gái này tinh nghịch và khó đoán. Nhưng tình yêu cô dành cho Minh Huy là quá rõ ràng.
“ Cô, chỉ là người bà nội chọn. Không phải tôi. Vì vậy, tôi không có trách nhiệm phải cho cô cơ hội. Mệt mỏi thì đi đi. Tôi không níu kéo.”
Nụ cười nửa miệng một lần nữa xuất hiện.
“ ANH…”

———————————-
Cốc- cốc- cốc… Tiếng gõ cửa phá ngủ giấc ngủ ngon của Lam Thư.
“ Ai vậy?”
“ Là tôi. Hải Minh.”
Không một chút suy nghĩ. Lam Thư vội vàng mở cửa.
Anh ôm chầm lấy cô. Cảm giác sợ sệt cứ dâng cao trong người.
Hải Minh sợ… rất nhiều thứ. Sợ sẽ mất cô, sẽ không được nhìn thấy cô mỗi ngày. Sợ có người làm tổn thương Lam Thư.
“ Có chuyện gì? Tại sao lại đến tìm tôi vào giờ này?”
Lam Thư liên tục đặt câu hỏi.
“ Lam Thư, tin tôi không?”
Cô ngạc nhiên, không kịp phản ứng.
“ Thư, em có tin tôi không?”
Hải Minh lặp lại.
Lam Thư gật đầu.
“ Bỏ trốn. Cùng tôi.”
Hải Minh khẽ thì thầm vào tai Lam Thư.
Ánh mắt cô ngạc nhiên nhìn anh.
Tuy không hiểu lí do gì khiến Hải Minh khẩn trưởng như vậy nhưng Lam Thư chỉ im lặng.
Bỏ trốn? Đây là kế hoạch của anh sao?
Hải Minh, anh tin vào điều gì mà lại bỏ trốn khỏi người bố đáng sợ của mình.
Dù có chạy, xa đến như thế nào. Thì cả hai vẫn nằm trong lòng bàn tay của Hoàng Vương.
To be continued.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.