Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Một Kết Thúc: [ PART III ] Tin tức.
PART III
CHAPTER 13
~oOoTin tứcoOo
~Cô sẽ hối hận nếu như đánh tôi, Lam Thư ạ!
Linh Liên bị đơ. Cô bất ngờ với thái độ của Lam Thư. Từ trước đến giờ, Lam Thư chưa bao giờ tức giận đến như thế!
Còn Minh Huy, chàng trai này không hề đơn giản.
“ Lam Thư! Cậu đâu rồi?”
Linh Liên nhìn thấy người đang cần tìm đứng tu một chai nước lạnh trước siêu thị Mini.
“ Này! Có sao không?” – Linh Liên tiến về phía đó.
“ Cậu ta thật quá đáng. Hết lần này đến lần khác.”
“ Bỏ đi. Lối sống bên Mỹ thường thoáng và chẳng lễ nghi như chúng ta.”
“ Nhưng…”
Linh Liên kéo cô đi.
“ Bỏ đi.”
Và thế, Minh Huy đã dần lộ diện bản chất.
Sáng hôm sau: 8h 15 phút.
[ Yêu cầu em Nguyễn Lam Thư lớp 12C lên phong gặp thầy Hiệu Trưởng ] – Thông báo phát khắp trường.
“ Chuyện gì vậy nhỉ?” – Linh Liên thắc mắc khi nghe thấy thông báo.
“ Rồi cô sẽ biết thôi.” – Lại cái nụ cười nửa miệng ấy.
Ánh mắt, nụ cười của thằng cha này nguy hiểm hơn Linh Liên vẫn thường nghĩ. Không hề đơn giản một chút nào.
“ Cậu biết chuyện gì đúng không?”
Minh Huy im lặng, cậu ta có cách chọc tức Linh Liên rất thông minh.
“ Cậu thật đáng sợ. Hơn tôi nghĩ.”
“ Vậy sao?”
Tại phòng Hiệu trường:
“ Lam Thư! Em có thể giúp tôi một việc được không?”
“ Chuyện gì thầy cứ nói. Nếu có thể em sẵn sàng làm.”
Thầy Hiệu trường nhìn cô, ngẫm nghĩ.
“ Người quen của thầy có con học ở trường này nhưng thành tích của thằng nhóc đó rất tệ. Họ đã lên tiếng nhờ ta giúp. Theo ta nghĩ chỉ có mình em là người có khả năng nhất.”
“ Cậu bạn mà thầy nói tên gì vậy ạ?”
“ Cậu ta là Phan Minh Huy.”
Lam Thư đứng bật dậy, bất ngờ.
“ Nhưng… em…”
“ Ta nhờ em đó, Lam Thư!”
Thầy đã chặn trước lời từ chối của cô. Gánh nặng – khó xử. Cô hiện đang xích mích với Minh Huy lại không muốn phụ lòng thầy. Thầy là người đã giúp cô đến với Đức Dương, giúp đỡ cô đi lên như một người cha. Bây giờ, chỉ vì “ tư thù cá nhân” mà làm vậy có quá đáng không?
Tiếng bước chân lớn dần khi Lam Thư lên đến nơi. Sân thượng. nơi này, đã lâu lắm rồi, cô không đến. Vì sao? Vì sao ư? Vì cô sợ, sợ sẽ lại nhớ người mà cô từng yêu thương. Sợ tim sẽ lại nhói, mắt sẽ lại ướt vì người đó. Hoàng Hải Minh.
“ Hải Minh! Nếu cậu ở đây, cậu sẽ có lời khuyên tốt cho tôi phải không?”
“ Cậu. Đồng ý đi.”
Lam Thư mở mắt, ngạc nhiên khi thấy Linh Liên.
“ Chuyện Minh Huy à?”
“ Phải. Cậu sẽ khốn khổ nếu đối đầu với hắn ta.”
Lam Thư thở dài. Cô là một cô gái thông minh, đủ để nhận ra mối nguy hiểm mình đang gặp. Chỉ là không biết phải làm như thế nào mà thôi!
“Đừng nghĩ tới những chuyện hắn đã nói với cậu. Tốt hơn là nghe lời.”
Cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu đầy “Miễn cưỡng” của Lam Thư.
Nhà Minh Huy, biệt thự Blue:
Đặt chân vào căn nhà cô đã choáng trước vẻ huy hoàng và sang trọng của nó. Hơn thế, người đập vào mắt cô, đang ngồi chéo chân trên chiếc ghế bành như một ông vị vua đầy uy quyền và kiêu hãnh. Vừa nhìn thấy Lam Thư hắn đã vô tay trêu ngươi.
“ Một người như cô mà lại chấp nhận đến đây hay sao?”
Lam Thư cố tỏ ra bình tĩnh, không hề tỏ một chút phản ứng nào cả.
“ Tôi đến theo lời thầy Hiệu trưởng.”
“ Tôi tưởng cô cần tiền chứ! Hẳn là tôi đã nghĩ sai.” – Minh Huy cười khẩy.
Lam Thư vẫn thế, mặt vẫn đơ, không chút cảm xúc. Cô sẽ thua nếu cô tức giận.
“ Cậu muốn học gì trước?”
Minh Huy đứng dậy tiến về phía Lam Thư. Ghé sát, thì thầm.
“ Học cách chiếm hữu cô.” – Bàn tay cậu ta lướt nhẹ trên gương mặt cô.
Lam Thư lùi lại ngay -lập -tức. Cô vẫn cố găng không thể hiện sự tức giận đang sôi sục trong người.
Minh Huy cười nhếch môi.
“ Cô rất giỏi.”
Cô tiếp tục im lặng.
“ Nhưng chẳng lẽ tôi đáng sợ như thế sao? ”
“ Im đi.”
Minh Huy quay người, đi vào phòng sách.
“ Theo tôi, chúng ta học tiếng Hàn trước đi đã.”
Lam Thư chần chừ.
“ Yên tâm. Tôi chẳng bao giờ có hứng với những cô gái không yêu mình.”
Đáng sợ. Quá đáng sợ. Lúc Minh Huy vừa rời đi cũng là lúc Lam Thư thở nhẹ nhõm.
Thấm thoát đã 2 -3 tháng:
Thời gian trôi qua, đối với Lam Thư luôn là sự nhẫn nhịn. Vì cớ gì cô phải làm thế? Đối đầu không được, phục tùng không muốn. Cô đành phải nhẫn nhịn. Cô nhịn không có nghĩa cô phục tùng và cũng không phải cô sợ. Có lẽ Linh Liên nói đúng, hắn quá đáng sợ theo cách bí ẩn nào đó.
Buổi chiều:
Đáng chết! Chiều nào hắn cũng bắt cô sang dạy kèm, vậy mà không thể chở cô về hay sao? Bắt một mình Lam Thư lết bộ đến nhà hắn còn mình “ vui vẻ” với chiếc xe hơi còn trống 3 chỗ.
“ Cô trễ 30 phút 15 giây.”
“ Này! Tôi phải đi bộ.”
“ Không quan tâm. Nếu lần sau trễ nữa chắc tôi phải có hình phạt. Thôi! Áp dụng luôn cho rồi. Hôn tôi 1 cái, tôi sẽ bỏ qua.”
“ĐỒ ĐIÊN”
Thằng cha này đáng sợ có cơn thì phải? Lúc bình thường cũng dễ thương, tốt bụng nhưng hễ cứ tới giờ là hắn vô cùng nguy hiểm. Vẫn cứ đáng chết.
“ Cô ngon lắm. Muốn chết à??”
Lam Thư im lặng, cô luôn thế. Luôn tỏ vẻ khinh bỉ từng câu nói của Minh Huy.
TíT…Tít…TÍT 1 2 3 ALÔ NGHE ĐT ĐI THƯ ƠI!!!!!! – Chuông điện thoại Lam Thư vang lên.
“ NGUYỄN LAM THƯ!!!! Cô làm ơn đổi cái nhạc chuông quái quỷ đó được không??? Tôi đau tim vì cô đấy.”
“ Kệ tôi.”
“ALô, có chuyện gì không Liên?”
“ Lam…Lam Thư! Có người gọi điên cho tôi…họ nói…nói đã nhìn thấy ….” – Giọng Linh Liên ngắt quãng, vô cùng hoảng hốt và điện thoại Lam Thư hiện đang năm trên sàn nhà.
Huỵch – Cô ngã xuống đất, tay run bần bật.
“ Này! Cô không sao chứ?” – Minh Huy lo lắng.
“ HẢI MINH…”
Một cái tên.
Chỉ đơn giản là một cái tên.
Nhưng đủ làm mọi thứ bị đảo lộn.
Đủ để làm mất đi lí trí một con người.
Bởi vì… người con gái đó… rất yêu TÔI.