Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 63: Bệ hạ của ta


Đọc truyện Bắt Đầu Hạnh Phúc – Chương 63: Bệ hạ của ta

“Hoàng thượng~~~” Xuân Lạc như con rắn quấn trên vai Hà Nhật,miệng phát ra thanh âm rung động lòng người.

Nhưng lại khiến Hà Nhật sợ giật bắn mình.

“Xuân Lạc, ngươi làm sao thế? Giận dỗi với Tử Hằng nhà ngươi à?” Nói xong, Hà Nhật liên tục lùi về phía sau.

Tươi cười trên khuôn mặt Xuân Lạc không đổi, nhưng trong lòng đã khinh khỉnh xem thường.

“Hoàng thượng~~~~~ Luân gia nhớ ngài~~~~~” Thuận tiện liếc mắt đưa tình.

Hà Nhật run rẩy, tiếp tục lui về sau, mắt đề phòng nhìn Xuân Lạc.

“Tử Hằng lại muốn đề xuất phương pháp chỉnh người à?” Cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, “Có âm mưu gì ở đây?”

Xuân Lạc khóe miệng giật giật, lòng thầm khinh bỉ.

“Hoàng thượng~~ Lần này luân gia có việc muốn thương lượng cùng ngài~~~”

Hà Nhật lại lùi về sau lần nữa, “Chuyện gì?”

Xuân Lạc nhịn, nhịn, không nhịn được nữa, đứng phắt dậy.

“Ngài ra dáng Hoàng thượng chút được không! Ta cố tình nói năng uyển chuyển nhẹ nhàng, ngài cứ nghe là được rồi! Thật vô nghĩa!”

Thấy y phồng mang trợn mắt gào lên, Hà Nhật lại thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng không còn đề phòng, “Ngươi như này mới bình thường! Giống như vừa nãy… Hại ta phát hoảng.”

“Hoảng gì mà hoảng!” Xuân Lạc chống nạnh, “Ngài xem ngài có phong thái của hoàng đế không, hả? Tại sao ta phải gào lên thì ngài mới vừa lòng! May mắn con ta không theo ngài, nếu không, hừ!”

Hà Nhật tập mãi thành quen khoát tay, ngồi xuống ghế uống trà.

“Rồi rồi rồi… Tư Hằng may mà không theo ta, thế được chưa! Ngươi có chuyện gì nói mau, ta đang bận!”

Bùm… Xuân Lạc cảm thấy đỉnh đầu mình bốc hỏa, nhưng nhớ lời Tử Hằng dặn, y miễn cưỡng áp chế lửa giận, tận lực không động thủ.

“Thừa Cổ, có phải ngài nên lập hoàng phu mới không? Dù sao chúng ta cũng không hầu hạ ngài được.”

Hà Nhật liếc trắng mắt, “Lập thêm một người để y thành đôi với kẻ khác tức chết ta à? Ta không cần!”

“Hả?” Câu trả lời trong dự kiến, nhưng kế hoạch vẫn phải tiếp tục, “Được rồi, ngài không lập, thế La Thành thì sao?”

Hà Nhật sửng sốt, tay cầm chung trà dừng lại, “La Thành?”

“Đúng vậy.” Xuân Lạc vô cùng vừa lòng với vẻ mặt của Hà Nhật, tiếp tục nói: “La Thành đã 20, đến lúc thành thân rồi. Mấy năm nay hắn luôn trung thành và tận tâm với ngài, ngài cũng nên quan tâm đến chung thân đại sự của hắn một chút.”

Chẳng hiểu sao, Hà Nhật đột nhiên cảm thấy khó thở, trái tim như thể bị ai đó bóp nghẹt, co thắt đau đớn.

“Thành thân…”

“Đúng vậy…” Xuân Lạc cười xấu xa, “Biết ngài bận, chúng ta đã giúp ngài sàng lọc, viết ra một danh sách những ca nhi tốt nhất trong triều, chốc nữa ta cho ngươi đưa tới, ngài từ từ chọn…”

“Không cần chọn.” La Thành không biết vào từ khi nào bắn ánh mắt sắc bén về phía Xuân Lạc.

Xuân Lạc cứng đờ, trong bụng thầm mắng, trên mặt lại miễn cưỡng cười cười, nhanh chóng bỏ chạy.

Nhìn thân ảnh Xuân Lạc biến mất, khẩu khí La Thành mới hòa hoãn phần nào, bước qua cửa đến bên cạnh Hà Nhật, vẻ mặt bất giác nhu hòa đi.

“Thừa Cổ, không cần quan tâm mấy việc lặt vặt này, ta sẽ không thành thân.”

Sắc mặt Hà Nhật tái nhợt, nở nụ cười cứng ngắc trông rất miễn cưỡng.

“Sao thế được? Đâu phải chuyện nhỏ? La Thành là bằng hữu của ta, cũng là huynh đệ… Dù là gì ta cũng phải giúp ngươi mới đúng… A, ta thật ngốc, đợi người ta nhắc mới biết… Ngươi yên tâm, ta sẽ chọn cho ngươi chính phu thật tốt… Đến lúc đó nhớ mời ta uống rượu mừng…” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, Hà Nhật xoay người bỏ chạy.


“Thừa Cổ!” La Thành vội vàng đuổi theo mà không kịp. Nhớ đến sắc mặt tái nhợt của cậu, La Thành mím môi, tay nắm chặt thành đấm, xoay người tìm Xuân Lạc tính sổ.

Xông vào cung điện mấy người đang ngồi, La Thành vỗ bàn “Rầm” một tiếng khiến bốn người đang vui cười sửng sốt.

“Xuân Lạc! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Làm gì là sao?” Xuân Lạc không rõ.

La Thành cau mày, mắt nổi sát khí, “Ngươi nói với Thừa Cổ những lời kia làm gì? Nhằm mục đích gì?”

Xuân Lạc hiểu ra cũng nổi giận, vỗ bàn đứng lên.

“Này, ngươi nói chuyện có đạo lý chút được không! Ta làm vậy không phải vì giúp ngươi sao! Người ta có lòng tốt mà không biết nhận!”

“Giúp ta?” La Thành hừ lạnh, “Ngươi giúp là để Thừa Cổ nhét người vào bên cạnh ta sao?”

“Đây là kế sách được không! Uổng cho trí thông minh của ngươi, ngay cả điều này cũng không đoán ra!”

“Hừ! Kế sách? Ta hoàn toàn chẳng nhìn ta đấy!”

“Ngươi!” Xuân Lạc tức đỏ mắt. Tử Hằng bên cạnh thở dài, kéo y ngồi xuống cạnh mình, lên tiếng giải hòa với La Thành:

“La Thành, Xuân Lạc thật sự muốn giúp ngươi, hơn nữa biện pháp này là do chúng ta cùng nhau nghĩ ra.”

La Thành chân mày nhíu chặt. Dù hắn không tin Xuân Lạc, nhưng Tử Hằng luôn nói một không hai, kể cả lúc chỉnh người, y cũng chưa từng nói dối.

Thấy hắn không nói lời nào, Liên liền rót chén trà đặt trước mặt hắn, “Ngươi ngồi xuống trước, chúng ta từ từ nói.”

La Thành do dự một chút, cuối cùng vẫn ngồi xuống, sát khí trong mắt cũng tản đi.

“Hừ!” Xuân Lạc trừng hắn, nhưng được Tử Hằng vỗ vỗ tay an ủi, y chỉ bĩu môi quay mặt đi, không để ý đến La Thành.

“La Thành, tâm tư của ngươi đối với Hoàng thượng chúng ta đều biết. Nếu không phải ngươi toàn tâm toàn ý với Hoàng thượng, chúng ta đã chẳng giúp ngươi.”

La Thành mím môi không nói lời nào.

“Ta hiểu tại sao ngươi tức giận, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, lấy suy nghĩ của Hoàng thượng, ngươi phải làm bằng hữu đến khi nào ngài mới nhận ra?”

La Thành thẫn thờ, nửa ngày mới cứng nhắc mở miệng, “Hắn sẽ nhận ra.”

Tử Hằng thở dài, thầm nghĩ: Người trong tình yêu đều là kẻ ngốc!

“Có lẽ ngài sẽ nhận ra, nhưng chỉ sợ đến lúc đó các ngươi đều đã già.”

La Thành cụp mắt, trong lòng chua xót… Hắn vô phương phản bác.

“Cho nên chúng ta nghĩ ra cách này. Hoàng thượng trì độn trong tình cảm, chỉ còn nước hạ dược để Hoàng thượng tự phát giác.”

Cơ thể La Thành run lên, “…Thật sự, hữu dụng ư?”

Tử Hằng nở nụ cười, “Phản ứng của Hoàng thượng như thế nào, hẳn ngươi rõ ràng hơn chúng ta!”

Nghĩ đến phản ứng kịch liệt của Hà Nhật, La Thành lập tức hiểu ra, ánh mắt bừng sáng, sắc mặt cũng bởi vì kích động mà đỏ lên, yết hầu lên xuống.

“Thừa Cổ…”

“Ha ha…” Tử Hằng cười, “Chúng ta có thể diễn lại lần nữa.”

La Thành vốn đang khó nén hưng phấn chợt nhớ lại sắc mặt tái nhợt của Hà Nhật, vẻ kích động trên khuôn mặt rút xuống. Hắn suy nghĩ, quyết định cự tuyệt.


“Không cần, ta không muốn hắn khó chịu.”

Thủy Sinh vẫn luôn yên lặng mất hứng, y không quen nhìn bộ dáng thận trọng này của La Thành.

“Ngươi cứ đau lòng ngài, do dự kiêng dè như thế thì đến bao giờ ngài mới hiểu được tâm ý của ngươi!”

La Thành cười, nụ cười mà bọn họ hoàn toàn không hiểu nổi.

“Một ngày nào đó hắn sẽ rõ, chúng ta có thời gian cả đời, từ từ sẽ đến.”

Bốn người âm thầm thở dài. Rõ ràng là một kẻ lạnh lùng cứng rắn, duy độc đối với Hoàng thượng là mềm lòng. Nhưng chính vì vậy bọn họ mới muốn giúp hắn! Hoàng thượng có ân với bọn họ, sao bọn họ có thể nhẫn tâm để ngài cô độc cả đời! Nếu không tìm được một người toàn tâm toàn ý yêu thương Hoàng thượng, sao bọn họ có thể yên tâm!

“Thật hết cách với ngươi. Về sau chúng ta sẽ không nhúng tay vào, tuy nhiên nếu ngươi không thành… Chúng ta sẽ tự làm theo kế hoạch của mình.”

“…Được.”

Ban đêm, Xuân Lạc liền đưa tuyển tập ca nhi đến cho Hà Nhật.

Hà Nhật lật sổ, nhìn ca nhi hoặc kiều mỵ hoặc ôn nhu bên trong, lòng nhịn không được khó chịu theo.

——Béo thế này cũng dám cho vào!

——Người này quá gầy…

——Người này quá xấu…

——Người này mặt trông như khắc phu…

Cuối cùng vẫn không chọn được người thích hợp.

Ném quyển sổ lên án thư, Hà Nhật tựa lưng vào ghế, thở phì phì.

——Những người trong này chẳng ai xứng với La Thành!

——Bực mình quá… Không hiểu sao lòng cứ thấy nặng nề.

——Thôi đi ngủ, mai tính.

Nhưng nằm trên giường, Hà Nhật không sao ngủ được, lăn qua lộn lại phiền muốn chết.

“Hoàng thượng…” La Thành không biết xuất hiện từ khi nào, lẳng lặng đứng bên giường, nương theo ánh trăng nhìn Hà Nhật.

Hà Nhật cứng đờ, giữ nguyên tư thế đưa lưng về phía hắn, trái tim lại đập thình thịch, tay bất giác nắm chặt góc chăn.

“Có chuyện gì?”

“Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không thành thân.”

Thân thể Hà Nhật cứng ngắc, lại không hiểu sao tâm tình nặng nề bứt rứt đột nhiên thoải mái hẳn.

“…Không thành thân sao?”

“Đúng vậy.” La Thành nhàn nhạt cười, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Hà Nhật, “Ta không thành thân, cả đời bên ngươi.”


Trái tim Hà Nhật nhảy vọt, một dòng khí nóng tập kích khuôn mặt.

“…”

“Chúng ta bên nhau cả đời, được không?”

Tự nhiên Hà Nhật cảm thấy thế giới thật an tĩnh, bên tai chỉ văng vẳng tiếng tim đập cùng câu nói kia.

“Thừa Cổ…” La Thành mềm giọng gọi cậu.

Trái tim Hà Nhật trật nhịp, trong thoáng chốc, dường như cậu nghe thấy chính mình trả lời, “…Ừ.”

Mình đáp ứng rồi? Hình như mình đáp ứng rồi… Hà Nhật mơ màng nghĩ.

Ánh mắt La Thành phát sáng, trái tim nhảy nhót trong lồng ngực, hai chân không kìm được rảo bước về phía trước.

“Thừa Cổ…”

“Ừ…” Hà Nhật cảm thấy đầu óc mình không thể suy nghĩ rõ ràng được nữa, quay cuồng choáng váng, không biết mình đang nói cái gì.

La Thành khó áp chế được kích động, hắn nhào lên giường ôm chặt lấy Hà Nhật.

“Thừa Cổ…”

Đột nhiên bị ôm khiến Hà Nhật tỉnh táo lại, tay chân luống cuống đẩy La Thành.

“La Thành, ngươi làm gì vậy?”

“Ngươi đáp ứng rồi!” Mặt La Thành đỏ lên vì hưng phấn.

“Ta đáp ứng cái gì?”

“Chúng ta cùng một chỗ! Cả đời bên nhau!” Dứt lời liền ấn Hà Nhật vào lòng.

“Chờ, chờ chút! Ngươi buông ra! Chúng ta cùng một chỗ nhưng đâu có quan hệ gì! Đâu thể ôm nhau như này!”

“Tại sao không thể?”

“Ngươi là thị vệ, là quân sư của ta, cả đời ở cạnh nhau là điều bình thường! Sao có thể ôm ôm ấp ấp thế này? Không phù hợp chút nào!”

La Thành đờ người, tâm tình vui sướng như bị một chậu nước lạnh dập tắt. Hắn bất đắc dĩ buông Hà Nhật ra, ánh mắt bối rối nhìn cậu.

“Thừa Cổ, ta nên bắt ngươi làm sao đây?”

“Hả? Làm gì?”

Bị ánh mắt vô tội của Hà Nhật nhìn đốt hỏa, La Thành rốt cuộc không nhịn được hắc hóa, đè đầu cậu xuống hôn.

Hà Nhật cả kinh cứng đờ người. Hơi thở của La Thành không ngừng xâm nhập, trong lòng như muốn nổ tung, cậu chợt hiểu ra vài thứ, những điều bị cậu vô tình cố ý xem nhẹ ồ ạt ùa về, nhưng lại khiến trái tim bình tĩnh trở lại.

Nụ hôn vùa dứt, La Thành buông tha Hà Nhật đang thở dốc vì thiếu dưỡng khí.

“Thừa Cổ, ta nên cứ như này làm ngươi!”

Hà Nhật chột dạ ngoảnh đi nơi khác.

“Còn giả ngu nữa không?”

Hà Nhật trộm nhìn hắn một cái, “Không giả nữa…”

La Thành híp mắt, “Ngươi biết rõ ràng tâm tư của ta…”

Hà Nhật nhanh chóng minh oan, “Ta vừa mới biết!”

La Thành tiếp tục híp mắt.

Hà Nhật ngọ nguậy cơ thể, “Thật mà, trước giờ ta không chú ý đến. Vừa rồi ngươi hôn ta, ta mới biết.”

“Hả?”


“Ta cũng đâu có ngốc thật, ngươi hôn ta, ta không thấy ghê tởm…”

“Bọn họ hôn ngươi, ngươi thấy ghê?”

“Ừm.” Hà Nhật gật đầu, “Ta chỉ hôn một lần, thấy ghê quá nên không hôn lần nào nữa.”

La Thành vừa lòng, khóe miệng cong lên, nhưng chợt nhớ tới bốn vị hoàng tử, sắc mặt hắn lập tức âm trầm.

“Vậy Tư Hằng cùng các hoàng tử thì sao?”

Quan sát vẻ mặt của hắn, Hà Nhật nhát gan thành thật báo cáo.

“Ngày trước ta uống bí dược mới có bọn Tư Hằng.”

Lúc này La Thành thực sự ngạc nhiên, “Uống thuốc?”

“Ừ. Ta không làm với bọn họ được, cảm thấy ghê ghê, nhưng vì người thừa kế, ta chỉ có thể uống thuốc.”

La Thành đau lòng, “Thừa Cổ, làm khó ngươi!”

Hà Nhật miễn cưỡng cười, “Làm khó gì đâu, đó là biện pháp cuối cùng vì tương lai Đại Khánh mà. Ta chỉ thấy có lỗi với bốn đứa nhỏ.”

La Thành xoa đầu cậu, “Ngươi không có lỗi! So với các hoàng đế khác ngươi tốt hơn nhiều! Ít ra ngươi sẽ không giết bọn họ, còn coi bọn họ là con trai!”

Hà Nhật nghĩ đến phụ hoàng, áy náy trong lòng quả nhiên giảm bớt.

“La Thành, ngươi… Nguyện ý cùng ta một chỗ sao? Dẫu cho ta từng có hoàng phu.”

La Thành nở nụ cười, lần thứ hai xoa đầu hắn, “Đứa ngốc.”

“Ta không thể quang minh chính đại ở bên ngươi…” Hà Nhật cụp mắt, ngón tay vô thức gõ đùi, “Không thể lộ diện, không có danh phận… Ngươi không ngại sao?”

“Còn ngươi?”

“Hả?” Hà Nhật khó hiểu ngẩng đầu.

“Ngươi nguyện ý thích ta dẫu ta chỉ có hai bàn tay trắng, không thể mang đến lợi ích gia tộc cho ngươi?”

Hà Nhật trừng mắt, “Ngươi vốn không có mà! Ta quan tâm bọn họ làm gì!”

La Thành nở nụ cười, “Ha ha… Đúng vậy, ta đây để ý làm gì?”

Hà Nhật nhấp nháy mắt, “Đúng vậy…”

“Ha ha ha…” La Thành cười rất vui vẻ, “Ngươi đó… Ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ!”

Hà Nhật lơ ngơ không hiểu tại sao.

La Thành không muốn nhiều lời, xoa đầu cậu rồi ôm chầm lấy cậu ấn xuống giường, “Ngủ đi.”

“…Ừm.”

La Thành cười nhạt kéo cậu vào lòng, định ôm cậu đi ngủ. Nhưng Hà Nhật đột nhiên mở mắt ra.

“Ngươi chưa cởi y phục! Cộm quá.”

La Thành hô hấp cứng lại, trong lòng buồn bực nghĩ, ngươi không nói không được sao! Làm người không cần thẳng thắn vậy đâu! Quả nhiên không nên ôm hy vọng với kẻ ngốc.

Nín thở xuống giường cởi y phục. Khi quay lại, La Thành hung hăng ấn người nào đó vào lòng, ác thanh ác khí nói: “Ngủ!”

Hà Nhật không hiểu mình đã làm gì mà chọc tới hắn, đành ngoan ngoãn nằm sát vào, ôm thắt lưng hắn, ngọt ngào ngủ.

Ngắm người nào đó ngủ say sưa mà lòng thấy mềm mại. Tay La Thành bất giác xoa lên trán đối phương, suy nghĩ quay trở về cái ngày bọn họ sơ ngộ.

Ngày đó thời tiết thật sáng sủa, hắn gặp khi cậu vẫn còn là hoàng tử. Cậu đứng dưới bóng cây cười phóng khoáng, nhưng trong mắt không hề có ý cười, chỉ có tầng tầng áp lực. Khi đó cậu chẳng nói chẳng rằng, chỉ cười. Mới đầu hắn còn cho rằng đối phương ngu ngốc có vận khí tốt, nhưng sau mới biết, không có gia tộc cha nâng đỡ cậu phải cẩn thận thế nào để ứng đối với những huynh đệ tranh giành ngôi vị hoàng đế, hay phải thận trọng biết bao để đối phó với các thế lực trong triều chỉ để sống sót. Có lẽ ngay tại lúc đó, hắn đã lỡ yêu cậu mất rồi.

Rõ ràng ghét phiền phức, nhưng lại phải gánh vác trách nhiệm kia; rõ ràng muốn sống tự do tự tại, rồi lại trở nên thận trọng hơn bất cứ ai; rõ ràng rất ngốc, nhưng lại thông minh hơn bất luận kẻ nào… Đó là Lưu Thừa Cổ, là hoàng đế bệ hạ của hắn!

Nhịn không được ấn một nụ hôn lên thái dương của người kia, La Thành ôm Hà Nhật đang mỉm cười ngủ say sưa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.