Đọc truyện Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ – Chương 7: Bắt chuyện với mỹ nữ quán cà phê ~
Chuông điện thoại di động không ngừng vang lên.
Diệp Huyền nhận máy, là đồng nghiệp Tiểu Mạnh gọi điện thoại.
Tiểu Mạnh là một người trung thực, nhìn thấy Diệp Huyền chạy trước chạy về thay hắn, hắn luôn gọi là anh Diệp anh Diệp, bình thường Diệp Huyền cũng khá chăm sóc người này, quan hệ giữa hai người không tệ.
“Anh Diệp, bây giờ em có một món hàng chuyển phát nhanh khó quá, giúp em một chút đi.” Điện thoại vang lên tiếng Tiểu Mạnh nóng vội nói.
“Thế nào? Đừng gấp.” Giọng nói của Diệp Huyền như có ma lực khiến lòng người an tâm.
“Anh Diệp, em không nói rõ được, anh có thể đến đây một chuyến không? Đúng rồi, lái siêu xe tới…” Tiểu Mạnh cầu khẩn.
Diệp Huyền nghĩ nghĩ, Tiểu Mạnh là người không tệ, lúc nào cũng anh Diệp trước anh Diệp sau, gặp chuyện khó thì hắn nên giúp đỡ.
“Vị trí?”
“Ở đường Thương Trường, cửa bắc.”
“Được, 20 phút nữa đến.”
…
Diệp Huyền lái xe ba gác trở lại cửa hàng chuyển phát nhanh sau đó lái chiếc siêu xe, 17 phút sau ddax tới đường Thương Trường cửa Bắc, hắn nhìn thấy Tiểu Mạnh đang xoắn xuýt chờ hắn.
“Chuyện gì xảy ra?”
Diệp Huyền đi tới, thản nhiên nói.
Tiểu Mạnh gặp được cứu tinh, hắn nhanh chóng chạy đến bên người Diệp Huyền: “Anh Diệp! Anh đã tới, quá tốt rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Diệp Huyền nhíu mày.
“Là như vậy.”
Tiểu Mạnh rầu rĩ nói: “Là một khách nam nhận đồ chuyển phát nhanh, em đưa hàng rồi hắn lại nhất định phải có một yêu cầu, uy hiếp bắt em đi làm thay hắn một chuyện, bằng không thì sẽ khiếu nại em, trừ tiền thưởng.”
“Uy hiếp khiếu nại? Làm chuyện gì?” Diệp Huyền khó chịu.
Làm nghề chuyển phát nhanh, đúng là khó quá!
Giao không nhanh, muốn khiếu nại; thái độ không tốt, muốn khiếu nại; không giúp ném rác, cũng khiếu nại; giờ còn phải xử lý chuyện thay người khác, bằng không cũng muốn khiếu nại!
Những khách hàng này là Ngọc Hoàng đại đế sao?
Nếu là Diệp Huyền, chắc chắn hắn sẽ mặc kệ những kẻ xấu này.
Nhưng mà hắn biết nhà Tiểu Mạnh khá nghèo, trừ tiền lương thì hắn sẽ rất đau lòng, chứ không như mình.
“Anh Diệp, là như vậy.” Tiểu Mạnh chỉ sang quán cà phê lộ thiên bên cạnh, hiện rõ dưới ánh mặt trời “Hắn ở trên lầu nói, trong đó có một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, hắn nhìn từ xa đã thấy động òng, chính là người kia!”
Tiểu Mạnh đưa tay, Diệp Huyền quả nhiên nhìn thấy một mỹ nữ chân dài áo đỏ, đang ngồi ở bên ngoài quán cà phê.
Mỹ nữ áo đỏ này trông rất ưu nhã rất tài trí, cô nhấp một ngụm cà phê, hưởng thụ ánh nắng mặt trời.
Giá trị nhan sắc cũng phải 90 điểm, khoảng cách xa nên thấy không rõ lắm, nhưng trang phục màu đỏ lại rất thời thượng, chất liệu cao cấp, xem ra khá đắt tiền.
Đặc biệt là cặp đùi xinh đẹp rất dài kia, quả thật là rất đẹp.
“Vị tiên sinh này nói, hắn vừa thấy đã yêu, muốn xin số điện thoại, lại bảo em đi xin!”
Tiểu Mạnh uất ức: “Em đâu có biết cách xin số điện thoại của mỹ nữ? Em còn là độc thân kia mà ••• ”
“Hắn còn nói, dù sao cũng chỉ một câu, nếu như em không chịu hỗ trợ, thái độ phục vụ không tốt, tôi sẽ khiếu nại cậu! Công ty của các cậu không phải đã nói, khách hàng khó khăn các cậu sẽ giúp sao? Ngay cả chuyện nhỏ này cũng không chịu giúp, thế thì phục vụ cái gì?”
Tiểu Mạnh uất ức nhìn về phía Diệp Huyền xin giúp đỡ.
Diệp Huyền nghĩ nghĩ, hắn quyết định sẽ giúp Tiểu Mạnh.
Trong nhà Tiểu Mạnh rất nghèo, liều sống liều chết bên ngoài làm công không dễ dàng, nếu như bị khiếu nại trừ tiền thưởng thì cũng quá oan uổng.
“Đưa anh túi.”
“Được rồi, Anh Diệp.”
Tiểu Mạnh đưa một cái túi tới, vẻ mặt không hiểu, hoàn toàn không biết Diệp Huyền có cách gì xin được số điện thoại của mỹ nữ áo đỏ.
Diệp Huyền quay lại, lái chiếc siêu xe.
Rầm rầm rầm ~~~
Tiếng xe thể thao ầm ĩ, khiến vô số người ven đường vây xem.
“Trời ơi, đây là xe gì?”
“Tôi biết, là Mercedes Benz, giá tối thiểu 2000 vạn trở lên!!”
Sau đó, Diệp Huyền mở cửa chiếc siêu xe xa hoa, dừng xe lại bên người mỹ nữ.
Mở cửa xe.
Diệp Huyền mặc đồng phục chuyển phát nhanh, cầm một gói hàng.
Đi xuống xe.
Mọi người đờ đẫn.
“Ông trời của tôi, là một người đưa chuyển phát nhanh à?”
“Thế giới này quá điên cuồng.”
“Anh chàng này rất đẹp trai!”
Trước ánh mắt sáng rực của đám người, Diệp Huyền thản nhiên đi đến trước bàn của mỹ nữ áo đỏ, ngồi ở bên cạnh cô.
Sau đó, hắn lấy điện thoại ra, giả bộ như gọi điện thoại đưa đồ chuyển phát nhanh.
Đương nhiên điện thoại là gọi cho Tiểu Mạnh.
“Tiên sinh, mời anh tới nhận đồ chuyển phát nhanh. Tôi đang ở quán cà phê cửa bắc.”
Nói xong, Diệp Huyền cất điện thoại di động đi, mỹ nữ bên cạnh nhìn Diệp Huyền trợn mắt hốc mồm.
“Người đẹp à, cô xinh đẹp ghê ~~ ”
Mỹ nữ áo đỏ lập tức đỏ mặt!
Nguy rồi, là cảm giác yêu đương!
Nhịp tim thật nhanh!
Anh chàng này bạo quá đi?
Nụ cười này còn khuynh thành hơn cả ánh mặt trời.
Huống chi có nhiều người như vậy, đang chú ý sang bên này đấy.
Phàm là phụ nữ đều có lòng hư vinh. Phụ nữ càng xinh đẹp thì càng là như thế.
Ngàn vạn người đều chú ý đến mình, lại chỉ nhìn mình cười, còn khen mình xinh đẹp ••••
Đẹp mặt quá!
Phụ nữ càng xinh đẹp thì lòng hư vinh càng nặng.
Diệp Huyền ra vẻ nhàm chán cười nói: “Người đẹp cũng đang chờ người à?”
Nếu như là một chàng trai xấu xí mà bắt chuyện với mình, nhất định mỹ nữ áo đỏ cao ngạo sẽ lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý.
Nhưng bây giờ lại là một anh chàng đẹp trai người người nhìn ngắm, lái siêu xe, bắt chuyện với mình ngay trước mặt mọi người!
Chẳng những cô ta không cảm thấy bị mạo phạm mà còn hơi kích động.
“Không phải, tôi đang uống cà phê, một mình…”