Bất Đắc Dĩ Xuyên Không Tranh Sủng Vì Đam Mê

Chương 30


Bạn đang đọc Bất Đắc Dĩ Xuyên Không Tranh Sủng Vì Đam Mê FULL – Chương 30


– Hoàng a mã, người gọi nhi thần đến có việc gì sao?
Lăng Nhất Thương thắc mắc.

Những năm qua, hoàng a mã rất ít khi gặp cậu, cũng chưa từng cho cậu bước vào Dưỡng Tâm Điện, nay lại chủ động cho người đón cậu đến thật làm cho cậu nghi ngờ.

_Hoàng a mã hôm nay rảnh rỗi, sực nhớ lâu rồi chưa nói chuyện với con, cũng chưa từng dạy chữ cho con, thiệt thòi cho con rồi.

– Không sao đâu ạ, nhi thần biết hoàng a mã rất bận.

_Tốt, thật hiểu chuyện.

Lại đây, hôm nay ta dạy cho con học nhé.

– Vâng.

…!
Được nửa ngày trời, Lăng Nhất Thiên cố ý dặn dò Đường công công làm đổ mực vào áo của đại hoàng tử, mượn cớ thay áo dặn dò cung nữ để ý trên người của đại hoàng tử…!
– Kết quả thế nào?
_Đúng như thái hậu nói, đại hoàng tử bị thương rất nhiều, chủ yếu ở tay và lưng.

– Thật sự là do Nhan Tuyết Nhi làm sao? Sao nàng ta độc ác như vậy? Chờ ngày ta tìm đủ bằng chứng nhất định sẽ lật đổ cả nhà nàng ta ra.

Thật không biết làm sao xả cơn giận này.

Bao nhiêu năm nay, nàng ta thì hại chết yểu biết bao nhiêu nhi tử của trẫm, phụ thân nàng ta thì không ngừng vơ vét ngân lượng của nhân dân nhưng ngày nàng ta vô lãnh cung cũng không xa đâu….!

Lăng Nhất Thiên nham hiểm nói.

– Truyền lệnh cho ta, mau tu sửa Hiệp Phương Điện, để sớm ngày cho hai vị hoàng tử dọn vào.

=======
Tại An Hoa cung,
– Muội muội, tỷ tỷ xin lỗi vì gián tiếp chia cắt mẫu tử hai người.

~Không sao đâu, tỷ tỷ.

Muội cảm thấy Nhất Ngôn ở Hiệp Phương Điện cũng tốt, cũng để cho đại hoàng tử và Ngôn nhi bồi dưỡng tình cảm.

Mặc dù ở An Hoa cung vẫn tốt nhưng dù sao học hành dưới trướng quản lí của hoàng thượng vẫn tốt hơn.

Với lại tỷ cũng muônd giúp đại hoàng tử thôi mà.

Lúc đầu muội cũng ghét đại hoàng tử lắm, ai ngờ Nhất Thương còn nhỏ như vậy đã chịu không biết bao nhiêu áp lực.

– Muội hiểu cho tỷ thì được rồi.

À, ta có chuyện nên về trước, không quấy rầy hai mẫu tử bọn muội nữa.

Hai ngày nữa ta lại tới.

_Thục mẫu phi, người về rồi sao? Lăng Nhất Ngôn luyến tiếc nói.

– Ừm…Ta dặn con, sau này nhất định phải hoà đồng, không được ghét bỏ đại hoàng tử nghe không? Nếu con nghe lời, ta lại mang bánh cho con.

_Dạ, con biết rồi Thục mẫu phi.

Lăng Nhất Ngôn cười tít mắt.

Trúc tần mỉm cười thở dài thầm nghĩ: “Tỷ tỷ thực tốt, nếu như năm đó hoàng thượng yêu thương người một chút, ghét bỏ Nhan hoàng hậu một chút, thì hậu cung của hoàng thượng đã không bị ả Nhan Tuyết Nhi đó làm loạn”.

Trong mấy năm nay, mặc dù cô không tham gia tranh đấu nhưng cũng phần nào nắm rõ tình hình.

Hiện tại
phe Nhan hoàng hậu gồm có Nghi phi, Giang tần, An tần và Tuyên thường tại.

Nghi phi và Hạ phi thì ghét Nhan Tuyết Nhi ra mặt, Doanh tần và hai vị quí nhân thì ngoài mặt là phía trung lập nhưng trong lòng mong muốn lập tức phế hậu.

Nay tỷ tỷ quyết định mở cửa cung sau sáu năm thì không phải đơn giản, nếu tỷ tỷ đã quyết định trả thù ả Nhan Tuyết Nhi đó, Mạc Trúc Như cô sẽ ủng hộ tỷ tỷ đến cùng, giữ lời thề năm xưa, mạng của cô là tỷ tỷ nhặt từ cửa môn quan về, thì nhất định cô sẽ trả ơn tỷ tỷ.

Tại Tâm Tư cung, Choangg….[tiếng ly vỡ ]
– Không thể nào, tại sao hoàng thượng lại làm như vậy? Không được, ta phải gặp hoàng thượng nói lí lẽ mới được.


Đại hoàng tử là con trai của ta, tại sao lại đem đi nơi khác chứ.

Nhan Tuyết Nhi tức giận nói.

_Hoàng hậu nương nương, người bình tĩnh đi ạ, nô tỳ thấy đại hoàng tử đi Hiệp Phương Điện để học hành cơ mà, nhị hoàng tử cũng phải đi, chứ không phải hoàng thượng cố ý tách hai mẫu tử người đi đâu ạ.

Giang Bình nóip
– Vậy sao?? Vậy thì còn được.

Bên phía Thục phi có động tĩnh gì không?
_Bẩm hoàng hậu nương nương, nô tỳ không biết.

– Hừ..

ta cho ngươi ăn uống no đủ mà ngươi làm việc như thế hả? Mau đi lấy khúc vải mà Yên Bình Quốc tiến cống năm xưa đem đi tặng cho Thục phi, sẵn tiện dò la tin tức.

_Nương nương, khúc vải đó ở trong kho đã lâu lại còn có màu trắng trơn, sợ là đem đi tặng không phải điềm lành, sợ cô ta tọc mạch lại cho thái hậu thì người lại bị trách phạt.

– Ta là cố ý muốn như thế, cô ta mới ra khỏi cung, không dám mách lẻo đâu, làm như vậy càng thêm mất mặt cô ta thôi.

Ngươi cứ đi đi.

_Dạ.

=======
– Tỷ tỷ, muội thấy Giang Bình, hình như cô ta đang tới cung của chúng ra.

Vân Lạc đang ở trên Thanh Anh lầu ( ngôi nhà nửa trên cây, nữa là cái lầu, được Lý Quân Khuê xây kế bên bức tường hướng ra ngoài của cổng chính Ngọc Tâm cung, đứng ở đây có thể quan sát được hết phía ngoài cung).

~Vậy sao, muội với Tiểu Phong bê chậu nước lại đây, ta có ý này….!
Ào ào….[Tiếng nước đổ]
– A, Bình tỷ tỷ, sao tỷ lại đứng dưới đó, chủ tử bọn muội không cẩn thận đổ nước vào người tỷ rồi!!!!

Giang Bình tức giận ra mặt.

Không ngờ mắc công chạy đến Ngọc Tâm cung một chuyến lại bị tạt nước nhưng cô vẫn kịp giữ bình tĩnh.

_không sao, ta về thay bộ khác.

Tiếc là cống phẩm vải Yên Bình Quốc này vốn dĩ Nhan hoàng hậu tặng cho Thục phi nương nương làm quà thế mà bị ướt rồi.

Thật đáng tiếc!
– A không sao.

Ngươi cầm vải về đi, cứ nói lại với Nhan tỷ tỷ rằng tấm lòng của tỷ tỷ thì ta xin nhận, nhưng tấm vải TRẮNG TINH này thì thực đẹp chỉ có NGƯỜI NHƯ TỶ TỶ mới hợp để mặc thôi, còn nữa, cứ nói, Ngọc Tâm cung ta thứ gì cũng có thể thiếu nhưng đặc biệt lại không thiếu kiến thức, Ngân Thục ta hảo tâm nhắc nhở tỷ tỷ nên về học lại.

Sau đó cô cười khây rồi đi vào trong.

Giang Bình nghe Thục phi nói thế thì vô cùng khó hiểu nhưng nhanh chóng hành lễ rồi quay về.

A Tam và a Tứ khẽ cười, tuy hai người là nô tài nhưng cũng biết rõ người Yên Bình Quốc khi tặng vải trắng chính là muốn tỏ rõ lòng hàn phục, hoặc trung thành với người nào đó.

Việc Nhan hoàng hậu lấy vải trắng Yên Bình Quốc tặng cho Thục phi khiến người khác sẽ hiểu thành hoàng hậu đang muốn tỏ ra khuất phục trước Thục phi, không phải chuyện mắc cười sao.

Nếu hoàng hậu muốn ngầm tỏ ý sẽ lấy mạng Thục phi thì có thể lấy vải trắng khác mà, sao lại nhất định là vải của Yên Bình Quốc.

Lại nói từ ngày mở cửa cung, A Tam và a Tứ chính thức trở thành hộ vệ cho Thục phi luôn rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.