Đọc truyện Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư – Chương 97: Thanh mai trúc mã
Chương trước mình quên giải thích điều này. Sở dĩ Hạ Vy đã từng gặp Quỳnh An một lần mà bây giờ khi gặp lại vẫn không nhận ra vì trước thì ả ta mặc đồ hở hang, trang điểm lòe loẹt, còn bây giờ thì lại ăn vận kín đáo, đeo kính, không trang điểm, cột tóc hai bên rất ra dáng học sinh. Cho nên Hạ Vy không nhận ra cũng là vì thế. Và cũng một phần tại vì lúc trước Thành Phong đã giấu tên của Quỳnh An không cho Hạ Vy biết nữa. Các bạn có thể xem lại chương 76 để rõ hơn.
***
Trống điểm. Buổi học đầu tiên kết thúc trong sự vui vẻ nhộn nhịp của lớp 12A2 và sự buồn tẻ chán nản của cái lớp ngổ ngáo 12A1.
…
…
Cô Thúy Hằng khệ nệ bê một thùng học bạ của các nữ sinh trong lớp dự là đến phòng giáo viên để tiện nghiên cứu. Ngặt nỗi, cô lại đang đau bụng ráo riết, chắc tại ban sáng cô ăn quá nhiều. Đúng là tham thì thâm mà! Cũng tại cái tính hễ thấy món ngon vật lạ là đều xí xa xí xọn chen lấn vào ăn mà bây giờ cái bụng lại hành hạ cô tơi tả như vậy đấy. Mỗi lúc một đau thêm, chắc cô phải nhờ người khác giúp quá.
– A! Quỳnh An, em có rảnh không? Cô nhờ tí!- Mới nhắc tào tháo tào tháo đã đến. Quả là linh thiêng! Đúng thật người hiền gặp lành mà!
– Dạ? Sao ạ?- An nghe cô giáo mới gọi mình, ban đầu cũng hơi khó chịu, đang có việc gấp lại gặp bà cô này, tính sai vặt cô gì nữa đây.
– Em giúp cô…
– A! TIỀN KÌA!- Quỳnh An chỉ về phía sau cô giáo, đột ngột cắt ngang lời nói của cô Hằng, mắt sáng rực hét lên. Theo phạn xạ có điều kiện, cô Thúy Hằng liền quay người lại xem. Trúng mưu, An nhanh chóng lủi đi mất. Tẩu vi thượng sách, giờ này là lúc thích hợp để áp dụng chiêu bài này.
– Tiền đâu?- Cô giáo trẻ không thấy vật thể mà học trò mình nhắc tới, ngây ngốc định hỏi thì đã chẳng thấy Quỳnh An đâu. Bọn học sinh thời nay quả thật quá lười biếng, quá vô lễ, ngay cả cô giáo mình cũng có thể qua mặt! Xưa người ta bảo trứng mà đòi khôn hơn vịt, thời này vịt già còn thua xa sự gian manh của trứng.
Cô Thúy Hằng lững thững đi tiếp. Mồ hôi túa ra lấm tấm trên trán. Phần là vì sức nặng của cái thùng bự tổ chảng như muốn hút cạn lực của cô, phần là vì cô đang đau bụng khủng khiếp.
– Ủa? Cô Hằng! Cô đang làm gì thế?- Bạch Tuyết và Hạ Vy đang định đi về thì gặp cô giáo chủ nhiệm đang vất vả với chiếc thùng nặng trên tay, liền tò mò hỏi.
“Đành nhờ hai cô bé này vậy! Nhưng dù sao cũng phải cảnh giác đừng để bị đánh lừa một lần nữa!” Cô Thúy Hằng ngẫm nghĩ. Ừ! Đúng thật! Hai cô bé này có vẻ là người biết nghe lời, cơ hội để nhờ vả tới rồi.
– May quá! Hai em giúp cô bê cái thùng này về phòng giáo viên…
Cô giáo đang nói dở, bỗng Hạ Vy nói lớn:
– A! TIỀN!
Cô giáo chắc mẩm, lần này là cô học trò này lại giở chiêu cũ như tiểu cô nương lắm mưu nhiều kế Quỳnh An kia. Đời thật… có một cuộn phim mà cứ tua đi tua lại. Tưởng cô dễ dụ lắm à? Còn khuya! Phạm sai sót một lần là đã đủ khiến cô rút được kinh nghiệm quý báu, cho nên Thúy Hằng cô nhất định không bị lường gạt thêm một lần nào nữa.
Giữ vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì, cô giáo thản nhiên ho khan vài tiếng, định tiếp tục lời nói còn dở dang thì lại nghe tiếng trò Hạ Vy lanh lảnh:
– Cô, cô có làm mất tiền không?
Cô giáo Hằng toan trả lời là có, nhưng trông những tờ tiền xanh xanh đỏ đỏ quen thuộc nằm trên tay trò, cô phát hoảng. Nhờ Bạch Tuyết giữ tạm chiếc thùng giấy, cô Hằng loay hoay sờ soạng mọi ngóc ngách trong chiếc túi xách làm bằng vải da bóng lộn. Số tiền dành dụm của cô đã không cánh mà bay đâu mất, chỉ còn lại vỏn vẹn đống hiện kim rẻ mạt chỉ đáng già vài đồng bạc lẻ. Đưa cái bản mặt chua xót lên nhìn Hạ Vy, cô giáo trẻ ngậm ngùi:
– Tiền đó là cô làm rơi. Cho cô xin…
Hạ Vy cũng không nghi ngờ gặn hỏi nhiều, nhanh chóng trả lại “của rơi” cho người làm mất. Sau một hồi rào trước đón sau đủ điều, cô giáo Thúy Hằng mới vào được vấn đề chính, nhờ hai cô học trò của mình bê giúp cái thùng quái quỷ này. Chẳng ngờ lại nhờ được. Hai học trò của cô thật ư là đáng yêu và rộng lượng nha!
…
…
Tất cả thần dân nam nhi quốc 12A1 náo loạn cả lên. Lý do là vì cô nữ sinh đang đứng tựa lưng ngoài cửa phòng học. Một cô gái xinh đẹp, phải nói là quá xinh đẹp, chiếc kính gọng đen và mái tóc thắt bím cột sang hai bên làm nổi bật vẻ thánh thiện của gương mặt thiên thần kia. Một hoa khôi mới nổi làm say lòng biết bao anh chàng đam mê cái đẹp. Thần tiên ơi! Ngọn gió nào đã đưa cô tiên giáng trần tới đây?
– Thành Phong, em muốn gặp anh!- Quỳnh An mắt khép hờ, đôi môi anh đào rạng rỡ khẽ cong nhẹ. Mặc kệ những lời tấm tắc trầm trồ của mấy tên dại gái liên tục hướng về phía mình, cô điềm nhiên tiến đến chỗ ngồi của Thành Phong, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn nhằm gây sự chú ý.
Bọn con trai trong lớp vỡ mộng đeo đuổi cô nàng xinh đẹp. Bọn chúng thầm rủa, tại sao bọn chúng mỹ miều thế này cô lại không nhắm mà lại nhòm ngó đến Thành Phong, cái tên lớp trưởng vừa mới thăng chức quỷ quyệt, lại còn là cây đã có chậu nữa chứ! Không lẽ gái đời nay toàn thèm thuồng mấy thằng đã có bồ sao? Không lẽ tiêu chuẩn người trong mộng của mỹ nữ thời này là mấy gã đã qua sử dụng sao?
Thần dân lớp 12A1, ngậm đắng nuốt cay bùi ngùi tìm về địa bàn mà hoạt động, không buồn trông nhìn hai con người kia nữa. Trên thế gian này đâu phải chỉ có mỗi cô ta là con gái, không có cô ta thì còn có em khác. Mấy em chân dài tới nách vẫn còn chờ đợi bọn chúng kia mà! Cơ mà sao giống tả con chó vậy nhể?
Bọn nam nhân nhiều chuyện lắm mồm lại tiếp tục nghề cũ: đàm đạo chuyện trên trời dưới đất. Cuộc tình tay ba Thành Phong – Hạ Vy – và cô gái chưa biết tên kia trở thành chủ đề mới sốt dẻo được đông đảo các ông tám quan tâm. Nào là thằng Phong nó lăng nhăng, nó bắt cá hai tay, nó bắt cá bằng lưới. Nào là điệu này phải về báo lại cho cựu thành viên Hạ Vy để cô về xử lý ông chồng trăng hoa. Nào là sau này Thành Phong sẽ thuộc về tay ai… vân vân và mây mây. Cuối cùng, bọn chúng bất đồng quan điểm, cãi vã om sòm. Rồi đường ai nấy đi, bọn chúng hục hặc bỏ về hết.
Thành Phong ngước lên nhìn con người trước mặt. Quả là cái loại con gái lẳng lơ! Chẳng phải anh đã cấm không xuất hiện trước mặt anh một lần nào nữa hay sao? Lại còn vác cái mặt dày đến đây đòi gặp!
– Cô muốn gì?- Anh nhếch môi khinh bỉ, khinh cái bản mặt dày, khinh cái loại con gái xảo quyệt nhà cô.
– Em muốn gặp anh!- Quỳnh An khoanh tay nói.
– Không rảnh! Lượn đi cho nước trong!- Anh không thèm đoái hoài đến cái con người rỗi hơi trước mặt nữa, tiếp tục cắm cúi thu dọn sách vở vào cặp rồi đứng dậy định là sẽ đi qua lớp Hạ Vy để đón.
– 5 phút thôi!- Cô ả vừa bám theo anh vừa năn nỉ.
– Đã nói là không rảnh!- Anh gằn giọng.
– 2 phút thôi cũng được!- Quỳnh An vẫn chưa thôi ý định, nhì nhèo mãi.
– Cô có bị điếc không? Tôi nói rồi! Không rảnh là không rảnh! B-I-Ế-N!- Anh càng dứt khoát, ả lại càng dai:
– Nói chuyện đi mà! 1 phút, chỉ 1 phút thôi!
Thành Phong xoay người lại, chán chường:
– Vấn đề chính đi!
…
…
Hạ Vy và Bạch Tuyết sau khi giúp cô giáo hoàn thành nốt việc thì quay lại lớp Thành Phong để về chung. Cô bỗng thấy vài đứa bạn 12A1 thập thò ngoài cửa, liền tò mò hỏi:
– Mấy người đang làm gì thế?
Linh Nhi hốt hoảng lấy tay bịt miệng Hạ Vy lại, ra hiệu im lặng rồi thỏ thẻ:
– Bà biết gì chưa?
– Biết gì là biết gì?- Hạ Vy khó hiểu nhìn “con” bạn.
– Thằng Phong lăng nhăng!- Linh Nhi làm mặt nghiêm trọng nhìn cô.
– Ha ha! Làm gì có chuyện đó?
– Không tin đúng không? Đợi đó! Bà ngó vào trong xem đi!
Hạ Vy mặc dù chẳng hiểu mô tê gì hết nhưng cũng ló đầu vào trong xem thử. Ủa? Không phải Quỳnh An, bạn mới của cô đây sao? Sao cô ấy lại nói chuyện với anh Phong? Hai người đó quen nhau sao?
– Đấy! Thấy chưa? Vậy đã tin tui chưa?- Linh Nhi liến thoắng
– Chưa chắc được. Nhỡ bọn họ chỉ là bạn bè hay người quen thôi sao?- Hạ Vy tin anh, tin anh ấy chắc chắn không phải kẻ trăng hoa nhăng nhít.
– Lại thế! Bà đấy, bà mà không lo giữ chồng thì có ngày mất chồng như chơi!- Linh Nhi lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.
Thắng nghe hai cô bạn trò chuyện cũng chen vô:
– Có một sự lăng nhăng không hề nhẹ!
Sau khi thốt ra cái câu nói dại dột ấy, hậu quả bạn Thắng chúng ta vô cùng thảm hại. Hạ Vy túm tóc giật mạnh một cái mà cậu vẫn không thể kêu đau vì sợ gây tiếng động. Linh Nhi thì quát tháo:
– Mày im! Chỉ giỏi bắt chước “Gửi cho anh”!
– Bà không thấy phim ấy rất hay à? Cô giáo đã dạy, cái gì hay thì phải học hỏi mà!
– Lúc này không phải là lúc buôn dưa! Im cái mồm giùm cái ba!- Linh Nhi cáu
Hạ Vy khều khều vai Linh Nhi:
– Nãy giờ đã nghe được gì chưa?
– Chưa!- Con bạn cô đáp tỉnh bơ.
– Ôi trời! Vậy thì nghe lén làm gì?- Hạ Vy chán nản.
– Chưa nghe được gì mới nghe lén chứ! Nghe rồi nghe làm chi nữa?- Linh Nhi lý sự.
– Con lạy má! Má rảnh quá!- Hạ Vy lắc đầu.
– Má rảnh má mới lo chuyện thiên hạ chứ! Con hỏi thừa!
…
…
– Ồ! Thắng Cảnh, cậu chưa về à?- Linh Nhi bất chợt nhìn thấy cậu bạn mới đang tiến đến, bản tính mê trai đẹp lại sôi lên.
– À, mình để quên đồ, nên quay lại lấy!- Cảnh gãi đầu nói.
Hạ Vy đang chăm chú nghe lén đoạn đối thoại giữa hai người ở bên trong, nghe Linh Nhi nói với ai đó, chắc lại là hot boy hot dog gì đó nữa, nên ban đầu chẳng buồn quan tâm. Nhưng… giọng nói này… không lẽ là… Hạ Vy từ từ quay đầu lại nhìn anh chàng đang nói chuyện với Linh Nhi, khoảnh khắc gặp lại cái thằng bạn thân cùng xóm trọ, cô đã hạnh phúc biết chừng nào.
– Thắng Cảnh!!! Ông đó hả?- Hạ Vy vui quá hóa cuồng, chạy đến ôm chầm lấy Cảnh. Bao nhiêu nỗi nhớ vỡ òa, và giờ đây cô lại gặp lại thằng bạn chuyên bị cô bắt nạt ngay tại ngôi trường này. Không phải cô đang mơ đấy chứ? Thằng Cảnh nó đang ở trước mặt cô! Không phải đang mơ đấy chứ?
Âm thanh to lớn vừa rồi thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, trong đó có cả Thành Phong và Quỳnh An. Hai người nhanh chóng đi ra ngoài, và bắt gặp cái cảnh không đáng thấy: Hạ Vy đang ôm cậu bạn mới vào lớp, Hồ Thắng Cảnh. Thành Phong lửa ghen ngùn ngụt, Hạ Vy thì vui cười thích thú.
Thắng Cảnh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tự nhiên một cô gái không quen biết lại chạy đến ôm anh. Rõ ràng anh không quen cô gái này. Nhưng… giọng nói… rất quen, là của một người mà đã bao lâu nay anh thầm thương trộm nhớ, là của người anh trót gửi yêu thương…
– Cậu… cậu…- Thắng Cảnh quá bất ngờ, không thể nói gì thêm nữa.
– Hạ Vy đây! Lâm Hạ Vy sát vách nhà cậu đây! Cậu Thắng Cảnh con ông Ba Cung chuyên môn bị Hạ Vy này cắt trộm quần đây!- Hạ Vy luôn mồm.
Tất cả mọi ký ức chợt ùa về… Đúng là cô ấy, đúng là Hạ Vy rồi… Nhưng… mặt cô ấy… làm sao mà lại che đi một nửa thế này?
– Hạ Vy! Đúng là bà rồi!- Thắng Cảnh lại ôm chầm lấy Hạ Vy, tíu tít cười mà không biết rằng, có ai đó đang nhìn mình bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống.- Mà mặt bà sao vậy?
– Ông không cần quan tâm đâu! Ngạc nhiên nha, sao lại gặp ông ở chốn này thế này?- Hạ Vy hỏi.
– Câu đó tui hỏi bà mới đúng. Tự nhiên đùng một phát biến mất không tung tích là sao?
– Hì hì. Xin lỗi mà.- Cô cười trừ.
Linh Nhi khó hiểu:
– Ủa? Hạ Vy và Thắng Cảnh… hai người quen nhau à?
Cô choàng tay qua cô cậu, cười híp mắt:
– Thanh mai trúc mã của tui đấy!