Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư

Chương 77: Ngày mai là hôn lễ


Đọc truyện Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư – Chương 77: Ngày mai là hôn lễ

Hạ Vy ngồi chờ Phong trên chiếc ghế đá ấy đã được tầm hơn 15 phút, trong lòng cứ thấp thỏm nghĩ về người con gái kì lạ kia. Cô ta là ai? Có quan hệ gì với anh? Đến đây nói những câu đó với cô là có ý gì? Tại sao anh lại không thể nói rõ trắng đen tại đây mà phải đến chỗ khuất? Những câu hỏi đó cứ xoáy sâu vào thâm tâm nó, làm nó không còn tâm trí để ý đến mọi thứ xung quanh. Hai cây kem trên tay nó cứ theo tính chất sẵn có mà tan dần…

– Chị ơi!- Một giọng nói trẻ con vang lên kéo nó trở về với thực tại

Một cậu bé với mái tóc xuề xòa có vẻ đã lâu chưa cắt tỉa ngây ngô đưa mắt nhìn nó. Trên tay cậu bé là xấp giấy số chưa bán hết.

– Chị, kem chảy hết rồi kìa!

– Hả?- Hạ Vy nhìn hai cây kem trên tay, có vẻ đúng như cậu bé đã nói

Nhìn sáng vẻ gầy guộc và khuôn mặt lem nhem duy chỉ có đôi mắt là sáng của cậu bé mà nó cảm thấy hơi xót xa. Nó đưa hai cây kem về phía cậu bé:

– Cho em đấy!

– Chị… không ăn sao?- Cậu bé có vẻ rất thèm nhưng không đòi ăn ngay- Mẹ em bảo… không được ăn đồ của người khác…

– Không sao. Em cứ ăn đi! Chị cho phép rồi mà!- Hạ Vy mỉm cười nhìn cậu bé- Ăn đi không sao đâu!

Phải chần chừ một lúc lâu, cậu bé mới e ngại đưa tay đón lấy hai cây kem mà nó đưa.

– Chị… thật đẹp…- Cậu bé vừa liếm láp cây kem trên tay, vừa híp mắt cười- Tuy là chị mang mặt nạ nhưng vẫn đẹp lắm! Cái mặt nạ đó cũng đẹp lắm!

– Aishhhh… Em không nịnh chị đấy chứ? Làm mũi chị sắp bể luôn rồi này!- Hạ Vy nghiêng đầu cười tinh nghịch, vừa đưa tay lên lau vết kem còn dính lại trên khóe miệng cậu bé vừa hỏi- Em… không thắc mắc gì khi thấy chị mang mặt nạ sao?

Cậu bé ngây ngô nhìn người trước mặt, cười tươi:

– Ở nhà em và mấy đứa bạn của em cũng hay mang mặt nạ khi đi chơi lắm!- Ngừng một lúc, cậu bé lại tiếp- Nhưng mà… mặt nạ của tụi em che hết mặt cơ! Mặt nạ của chị là mặt nạ của người lớn, nên chắc chỉ che một bên thôi nhỉ?

Nó mỉm cười véo yêu hai má của cậu bé. Một cuộc sống vô tư như cậu bé, thật sự nó cũng muốn được thanh thản như vậy. Cậu bé này suy luận theo kiểu trẻ con, tuy sai bét, nhưng thật đáng yêu!

– Chị có mua vé số không?- Như chợt nhớ ra điều gì, cậu bé liền hỏi nó

Hạ Vy không có thói quen mua vé số và dò kết quả, tuy nhiên vẫn mua cho cậu bé vui.


– Lấy cho chị 10 tờ nhé!

– 10 tờ?- Cậu bé có vẻ khá ngạc nhiên

– Ừ. Em lựa giúp chị đi!

Cậu bé vẫn chưa hết ngỡ ngàng, nhưng vẫn chìa 10 tờ vé số về phía nó, giọng e lệ:

– Dạ… Chị cho em xin tiền ạ…

– Được rồi!- Nó vui vẻ rút từ trong ví ra tờ 500 ngàn rồi dúi vào tay cậu bé- Khỏi thối! Chị không thích tiền lẻ!

Hạ Vy chỉ biện cớ để cậu bé khỏi ngần ngại nhận số tiền nó đã cố ý cho.

– Em đi bán tiếp đây! Chúc chị một ngày tốt lành!- Cậu bé mừng vui tạm biệt nó rồi bước đi

Hạ Vy mỉm cười nhìn cậu bé vẫn chưa hay tên kia bước đi mà lòng lâng lâng một niềm vui khó tả.

– Có vẻ em thích trẻ con!- Phong bỗng cất tiếng làm nó một phen giật bắn mình

Sau khi định thần lại, nó vuốt ngực, nuốt nước bọt:

– Có vẻ anh thích xuất quỷ nhập thần để nhát ma người khác!

Anh ngồi xuống bên cạnh nó, mỉm cười:

– Cậu bé đó là gì của em?

– Đừng nói là anh ghen nha!

– Đâu có. Anh không chấp trẻ con!- Anh vuốt tóc, rồi tiếp- Vì anh biết, trên đời này không có ai đẹp trai bằng anh!


Hạ Vy thừ người ra. Cái con người này, nó nhớ nhà nó đâu có chứa nhiều bom đến như vậy đâu nhỉ!

– À mà… Cô gái kia là người quen với anh hả?- Hạ Vy nhớ lại chuyện lúc nãy, không khỏi tò mò

Phong nghĩ ngợi một lúc, rồi trả lời qua loa:

– À… à… Bạn cũ hồi cấp một của anh ấy mà!

– Nhưng mà… cô ấy mói là người yêu cũ của anh…

– Aizz, cô ấy chọc em đấy! Lúc trước cô ấy rất thích trêu chọc người khác!- Anh không muốn nó cảm thấy khó chịu nếu biết được sự thật là thế nào nên đành bịa

– Vậy hả? Mà cô ấy tên gì nhỉ?- Dù là đã rõ trắng đen ra làm sao nhưng Hạ Vy vẫn chưa hết thắc mắc, lại còn giải thích thêm- Bạn cũ của anh, chắc em cũng nên biết tên nhỉ?

– Thôi, em… đừng quan tâm đến cô ấy!- Anh gãi đầu gãi tai, nói xong mới cảm thấy hối hận, liền viện cớ- Ờ… Lâu quá anh cũng quên mất tên cô ấy rồi!

– Hả?

—————

6 ngày sau…

Hôm nay là ngày 30 Tết, tức ngày mai chính là mồng một đầu năm, cũng chính là ngày hôn lễ của Hạ Vy và Thành Phong được diễn ra ở thánh đường.

Vì vừa là ngày giáp tết, vừa là ngày chuẩn bị hành lễ kết hôn, cho nên mọi công việc đều rất nhiều và cần xử lý một cách khẩn trương nhất có thể cho kịp tiến độ kế hoạch đã vạch ra.

– Nhanh lên nào! Sơn, cái bàn đó nhích về bên phải một chút nữa mới được! Đúng rồi đấy!- Một chàng trai vóc dáng cao ráo, ngũ quan sáng loáng tỏ rõ đây là người có học, đang đứng khoanh tay nhướn mày nhìn mọi người làm việc, thỉnh thoảng lại lên tiếng chỉ đạo, ra vẻ rất oai phong.

Đoán đi, đây là ai?


– Anh à, thong thả một chút cho người ta còn làm việc nữa chứ! Tụi em là người chứ có phải quái vật ba đầu bốn tay đâu?- Một cậu trai cứ lúi húi làm việc bưng bê đủ thứ nãy giờ, thấy ức chế quá, đành lên tiếng

– Các chú có biết ngày mai là ngày rất quan trọng với tôi không?- Chàng trai kia ưỡn ngực có vẻ oách lắm

Một cậu khác dừng tay, bỏ dở công việc đang làm, gác tay lên thành ghế, tay kia chống nạnh, cười lớn:

– Thôi đi tía! Ngày mai là cậu chủ cưới vợ, chứ có phải ông đâu mà làm quá lên như thế?

– Thư ký Đình, thôi đừng ảo tưởng đến vị trí chú rể ngày mai để mà sánh vai với cô chủ nữa!- Một chàng mày râu khác vỗ vai người thư ký tên Đình kia ra vẻ rất thông cảm

– Đầu Đinh! Ngay cả cậu cũng theo bọn đó mà ăn hiếp tôi sao?- Thư ký Đình bất mãn

– Lo làm việc đi! Một lát nữa cậu Phong cùng ông chủ đi mời khách tham dự về là sẽ kiểm tra toàn bộ gắt gao lắm đó!- Đầu Đinh nhắc nhở với chất giọng khàn khàn hệt như một bề trên trọng vọng

Thư ký Đình nổi cáu, gắt um lên:

– Tôi là người lãnh đạo chứ có phải cậu đâu mà lắm chuyện! Đi làm việc đi! Hay là muốn tôi cắt… lương đây!- Giọng nói chất đầy bao nhiêu tâm trạng, giận có, cáu có, đe dọa cũng có nốt

– À mà… cô chủ Hạ Vy đâu rồi?- Một cô gái dáng vẻ thanh nhã đang sửa sang lại khăn trải bàn, như chợt nhớ lại chuyện gì, liền hỏi

– Nghe nói cô ấy đang lựa áo phù dâu cho em gái mình vào ngày mai.- Bà trung niên bên cạnh vừa kê lại ghế vừa nói

– Cô ấy thật đúng là một người đẹp người đẹp nết, cậu chủ thật có phước khi cưới được cô chủ!- Cậu trai dáng dấp còm nhom bên cạnh lên tiếng tấm tắc

– Đây không phải là cái chợ!!! Làm việc đi!!!- Thư ký Đình nhịn nãy giờ, khi ngọn lửa giận thực sự cao trào đến cực điểm mới bùng phát

Mọi người biết giới hạn của việc “buôn dưa chuộc bán dưa lê” nên liền im ngay không gây ra tiếng động gì, chăm chú với nhiệm vụ đã được giao từ trước.

– Hello! Mọi người làm việc có mệt không ạ?- Hạ Vy bước vào trong định bụng giúp mọi người làm việc, lại còn rất tâm lý, trước khi đi còn mang thêm rất nhiều chai nước tăng lực để tẩm bổ- Nào, nghỉ tay một chút, chúng ta uống nước lấy sức kẻo khát!

Không đợi thư ký Đình – người đã được phân công việc chỉ đạo cho phép, mọi người đã ùn ùn kéo tới, mỗi người một chai tu ừng ực.

– Cô chủ thật tâm lý!- Mọi người vừa uống vừa cười nói

– Mà cô Tuyết Linh không đi cùng cô ạ?

– Em ấy bảo mệt nên về nhà nghỉ rồi!- Nó thấy cậu thư ký chỉ đứng thừ người ra nhìn thì liền hỏi – Thư ký Đình, anh cũng uống nước đi! Làm việc từ sáng đến giờ rồi, chắc anh cũng khát lắm nhỉ?


Thư ký Đình nghe tiếng gọi, xua tay:

– Thôi khỏi, ông chủ về mà thấy thì tôi chết mất!

– Không sao, lúc về tôi sẽ nói đỡ giúp cho! Anh cứ uống nước mà lấy sức làm việc!

Nghe nó nói tới đây, cậu mới bẽn lẽn đến nhận chai nước mà nó đưa, nốc một hơi hết sạch.

– Làm việc sao rồi?- Một giọng nói thanh nhã vang lên thu hút sự chú ý của mọi người

Cả đám người… suýt sặc.

– Ba, mẹ Nhân, mẹ, anh, sao mọi người về sớm vậy ?- Hạ Vy lân la đến hỏi

– Chúng ta đến xem mọi người làm việc, dù sao cũng sắp đến ngày cưới rồi!- Ông Nhân cười

– Mà anh xui sao vẫn chưa đến vậy chị?- Bà Nhân quay sang hỏi bà Hoàng

– Tôi không biết nữa. Nghe ổng nói hôm nay là có kết quả bên tập đoàn Nehon sẽ tiếp vốn hay rút vốn đầu tư, cho nên ổng bảo về sớm hay muộn là chuyện hên xui thôi à. Mà nhắc cũng thấy tội cho ổng. Mấy bữa nay ổng ăn không ngon ngủ không yên cũng vì cái hợp đồng này!

Ông Nhân cười lớn:

– Biết sao được, anh ấy rất tham công tiếc việc mà!

– Mọi người ơi!!!- Từ bên ngoài, một dáng người quen thuộc tức tốc chạy vào, vẻ mặt tuy có phần mệt mỏi nhưng rất vui

– Mình, ông về rồi hả?- Bà Hoàng mừng rỡ- Kết quả sao rồi ông?

– Bà ơi, tập đoàn mình thắng Từ Gia rồi!- Ông Hoàng cười sang sảng

– Chúc mừng anh!- Ông Nhân cũng vui lây, bắt tay ông anh thông gia, nói- Vậy là ngày mai niềm vui được nhân đôi rồi!

Mọi người nói chuyện rất rôm rả. Mãi một lúc sau mới tản ra và bắt đầu công việc chuẩn bị cho ngày cưới vào ngày mai.

~~~ Đôi lời ~~~

Để bồi thường thiệt hại cho sự chậm trễ, chương này mình viết nhiều hơn các chương khác! _Thân_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.