Đọc truyện Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư – Chương 56: Thật Tình
Trời hửng sáng.
Những áng mây lướt nhẹ trên nền trời cao vút. Tiềng chim chuyền cành ríu rít trên những tán lá xanh um càng làm cho không khí buổi sớm thêm trong trẻo. Từng gợn gió nhẹ đẩy những chiếc lá rụng trên đường khẽ chạm gót giày ai đó. Những tia nắng ban mai tinh nghịch xuyên qua kẽ lá rơi xuống khuôn mặt anh chàng nào đó đang đắm chìm trong giấc ngủ hạnh phúc.
– Aizz này Hạ Vy, tôi cho cô biết nếu mà tôi thấy cô lén phén với thằng nào là chết với tôi… Chẹp… chẹp…- Hóa ra lúc ngủ anh này cũng mê sảng, nói năng tùm lum
Anh hươ tay dậm chân loạn xạ, rồi còn gãi tùm lum tà la. Có chuyện gì đang xảy ra? Vâng, sự thật là anh bị muỗi đốt.
– Mấy con ruồi muỗi chết tiệt! Ta không phải là ph** bò đâu mà bám dai như đỉa thế!- Anh bực mình quá ngồi bật dậy và hét ầm lên
Một y tá đi ngang qua phòng nghe thấy tiềng ồn liền nhắc nhở:
– Xin lỗi anh, hình như anh vào nhầm chỗ rồi ạ! Bệnh viện tâm thần ở bên kia đường!
– A… xin lỗi cô tôi sẽ giữ im lặng!- Anh cười hì hì cho qua chuyện, nhưng mà trong thâm tâm thì: “Đúng là chằn lửa!”
Anh dụi dụi hai mắt, vươn vai một cái cho khỏe người rồi mới nhận ra trên người mình được ai đó đắp một chiếc áo khoác nữ.
Khoan! Cái này quen quen! Không lẽ là của…
Ngay lập tức, anh nắm ngay lấy tay của nó, nói:
– Hạ Vy, cô đã tỉnh dậy rồi đúng không? Là cô đã đắp cái áo này lên người tôi đúng không? Đừng có giả vờ nữa, mở mắt ra đi, Hạ Vy! Ê có nghe tôi nói gì không dzậy?
Anh lay lay người nó.
– E hèm, là mẹ đã đắp cho con.
Anh quay về phía nơi phát ra tiếng nói.
– Mẹ, mẹ qua đây lúc nào vậy?
Bà Nhân cười giễu:
– Chuyện đó không quan trọng. Mà nè, hình như con nhớ con bé lắm phải không?
Mặt anh đỏ bừng như gấc chín.
– Có đâu mẹ! Từ khi nào mà mẹ thích chọc con y như thằng Nghĩa vậy?
– Nếu con không có hành động như vậy thì làm sao mẹ chọc con được!- Vừa nói bà vừa bưng đĩa trái cây gọt sẵn đặt lên chiếc tủ đầu giường- Có đói thì nói để mẹ đi mua đồ ăn sáng cho! Còn không thì ăn tạm trái cây lót dạ!
Anh ngáp dài, rồi thủng thẳng đi vào trong nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân. Anh vừa đánh răng vừa nói vọng ra:
– Ẹ à, ần au ứ ể ình on ông ô ấy à ược! Ông ần iền ến ẹ âu! Ẹ ứ ở à à ỉ ơi o ỏe!
– On à on ói ái ì ẹ iểu ết iền!- Bà hùa theo
Anh sặc nước, mẹ mình dạo này cũng xì-tin dữ.
– Lần sau mẹ đừng đến nữa phiền mẹ lắm! Ở đây một mình con lo cho cô ấy được rồi! Mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe!
– Mẹ dại gì để con dâu mẹ ở đây cho con giở trò biến thái!
Nghe tới đây anh hơi chột dạ. Đúng là đêm qua anh biến thái thật.
– Mẹ à, con tự hỏi người mẹ sinh ra là con hay là cô ấy vậy?
– Mẹ cũng không biết nữa! Cứ cho là con nghĩ đúng rồi đó đi!
– MẸ!!!- Anh gọi giật
Bà Nhân vừa đắp lại mền cho nó vừa cười, nói vọng vào:
– Mẹ đùa thôi! Dù sao con bé cũng vì cứu mẹ nên mới như vầy, mẹ cũng nên vào thăm con bé một chút! Lát nữa chị xui đến đây, mẹ với bà ấy sẽ đi xét nghiệm ADN.
Anh vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, đã lân la đến bốc một lát ổi, nhai nhuồm nhoàm.
– Mẹ cứ đi đi! Cứ yên tâm con sẽ chăm sóc cho cô ấy tốt mà!
Bà cười, vỗ vai con mình bôm bốp:
– Chà, yêu vợ quá ha! Quên mẹ mình luôn rồi ha! Trong đầu chỉ có vợ mình là nhất thôi ha!
– Mẹ! Ba cũng vậy với mẹ mà! Đây gọi là lẽ thường tình!
– Khi con bé tỉnh mẹ sẽ kể công lao của con cho xem. Thể nào con cũng được tặng cho một nụ hôn đúng nghĩa.
– Mẹ… Thôi mẹ đi xuống dưới đi! Chắc mẹ vợ con cũng sắp đến rồi đó!- Phong hối, đẩy bà ra cửa, chứ để bà ở lại đây thêm một giây phút nào nữa chắc bà sẽ thấy được khuôn mặt anh sẽ đỏ hơn trái gấc chín mất thôi
– Này này! Từ từ mẹ đi chứ!- Bà vừa ra khỏi cửa, anh đã vội đóng cửa lại. Nhưng bà vẫn không vừa, đẩy cửa ra nói thêm câu nữa mới chịu đi- Nhớ là đừng giở trò gì với con dâu mẹ đấy nhá! Khửa khửa khửa!
“Thật tình… Mẹ cứ chọc con hoài! Mẹ đã thay đổi thật rồi! Hạ Vy, Kể từ khi em bước vào cuộc sống anh, mọi thứ đã thay đổi nhanh lắm! Phải chăng em chính là định mệnh cuộc đời anh?”
Người ta nói, có duyên là sẽ gặp nhau, sẽ yêu nhau. Nhưng duyên bao giờ cũng đi với phận, chưa bao giờ tách biệt. Có duyên nhưng không có phận, sẽ không bao giờ được ở bên nhau…