Đọc truyện Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư – Chương 17: Váy cưới
Hôm nay ba mẹ nó giao cho nó một nhiệm vụ: đi mua váy cưới
cùng anh ta. Ngoài miệng thì nó vâng vâng dạ dạ vậy thôi chứ trong lòng nó tức
sôi máu. Có mấy cái váy vớ vẩn thôi cũng bắt nó phải đi thử rồi mua. Nhắm đại
cái nào đẹp và vừa vặn đem về là được rồi cần gì phức tạp thế. Uổng mất mấy
tiếng đồng hồ chat trên facebook.
Nó mặc một
chiếc váy xòe hồng tím, điểm thêm chiếc đai trắng bản nhỏ và chiếc túi xách cầm
tay loại vừa tầm cũng trắng toát. Chiếc giày đế trệt hôm nay giúp nó đỡ đau
chân vì mải đi giày cao gót. Nó lững thững đi ra chiếc xe đỗ sẵn trước nhà.
Nó nhìn vào
trong, anh ta đang ngồi trên ghế, tai đeo headphone, mặc một bộ đồ vest trắng,
áo sơ mi tím rất lịch lãm. Ủa mà sao hôm nay áo quần nó với anh cùng tông màu
thế nhỉ? Thần giáo cách cảm chăng? Cứ như là một cặp tình nhân vậy.
Nó đập cửa.
Anh nheo mắt nhìn nó, rồi lại tiếp tục du dương theo điệu nhạc, hững hờ:
– Vào đi! Cửa
xe không khóa!
– Hả!- Nó đơ
người, vậy mà cứ tưởng mở không ra
Nó mở cửa xe,
ngồi vào phía sau. Anh ta chán nản buột miệng:
– Bộ không
còn chỗ nào hả? Lên đây ngồi đi làm như cô chủ nhân của tôi không bằng. Ngồi
sau cứ như tôi thư kí riêng của cô vậy!
Nó gắt:
– Tôi ngồi ở
đâu kệ tôi chứ! Có ảnh hưởng tới ví tiền của anh không? Mà người ta nghĩ như
vậy càng tốt chứ sao!- Nó cười đắc chí
– Bây giờ
muốn sao? Thôi cô lên đây ngồi chút tôi bao đi ăn nhà hàng hải sản!
– Tôm hùm được
không?- Nó cười tươi, mắt sáng rực lên
– Hùm với chả
cọp. Cái gì không được! Thôi lên đây đi!
Nó vừa cười
vừa leo lên:
– Gì chứ chỉ
cần có tiền với tôm hùm là làm gì tôi cũng chịu!
– Ham tiền
háu ăn!- Anh lắc đầu rồi cho xe chạy với vận tốc 150km/h.
Nó cáu:
– Bộ định
chạy giặc hả? Phóng xe như phóng lao!
Dường như
tiếng gió ù ù đã át đi giọng nói của nó nên anh không nghe, vẫn điềm nhiên lái
xe
– Giảm tốc
độ! Giảm tốc độ nhanh!
– ….- Vẫn
không nghe
Nó bức xúc
quá không kiềm chế nổi dùng tay nắm tóc anh ta giật giật.
– Oái!- Anh
ta hét lên- Cô định ám sát tôi hả? Bộ không thấy tôi đang lái xe à!
Nó quát lại:
– Đây không
phải đường đua! Tỉnh ngủ chưa vậy? Làm gì chạy xe như đạn bắn thế hả? Bộ chán
sống rồi sao, muốn chầu diêm vương rồi sao? Muốn chết thì đừng lôi tôi theo
chứ!
– Cô nói gì
tôi nghe không rõ!- Anh ta nói to
– Tôi nói
là….- Nó đang nói thì anh chặn họng lại
– Thôi yên đi
đừng làm phiền đại nhân đang lái xe!
Nó tức điên
người, muốn đấm vỡ cái mặt huênh hoang đó. Nhưng làm như vậy không ổn, anh ta
mất tay lái thì đời mình coi như đi tong. Sinh mạng nó đang đặt lên tay lái của
anh ta mà.
Nó nhắm tịt
mắt lại. Thôi trong thời gian anh ta đang lái như điên thì ngủ cho rồi. Đỡ phí
thời gian.
Nó đang lim
dim thì….
“Ketttttttttt”
Chiếc xe thắng gấp. Nó không kịp phản ứng đập mạnh đầu vào thân xe. Lần thứ mấy
nó bị “tai nạn” như thế này rồi nhỉ? Sao nó lại xui xẻo với mấy cái xế hộp này
vậy ta?
Nó tức giận
đạp cửa đi ra. Anh cũng vừa ra khỏi xe, thấy hành động vừa rồi của nó, gắt:
– Ê muốn trút
giận lên cái gì thì tùy cô chứ đừng đạp chiếc xe của tôi!
– Đồ đậu hũ thối!-
Nó quát- Muốn phanh xe lại thì cũng phải nhắc tôi với chứ! Muốn hại bổn cô
nương ta à?
Anh ta đút
tay vào túi quần nhìn cô hừ lạnh:
– Xin lỗi cô
chứ đẳng cấp của tôi không phải thuộc hạng người chơi bẩn thế đâu!- Rồi anh
ngước lên nhìn shop áo cưới đối diện trước mặt
– Đồ hách
dịch!- Nó thầm rủa
Mặc kệ những
lời lải nhải của nó, anh thản nhiên bước vào trong shop. Nó thừ người ra một
lúc, mặt nhăn nhó nhưng cuối cùng cũng lẽo đẽo theo sau tiến vào trong shop.
Nó tiến vào trong.
Shop cũng khá
vắng khách.
Thiết kế kiến
trúc shop khá bắt mắt, màu kem pha với màu nâu chocolate xinh cực. Trần nhà chỉ
có vài ba chùm đèn nhỏ nhưng sáng lắm. Rải rác có vài ba chiếc bàn ghế nhỏ
nhắn, trên bàn đặt mấy cuốn tạp chí, à không, là các mẫu thiết kế quần áo.
Ngoài ra còn đặt một chậu cây xương rồng be bé bằng trái bóng tennis nhưng đủ
để toát ra vẻ thanh nhã. Những cố tiếp thị mặc váy nâu áo màu kem có thắt nơ
màu chocolate trông rất ưa nhìn đang giới thiệu các mẫu thiết kế mới cho khách
hàng. Quang cảnh trong này khá yên tĩnh nhưng không đến mức không một tiếng
động.
Đang suy nghĩ
mông lung thì một bàn tay bỗng đặt lên vai nó làm nó giật bắn mình, nó quay đầu
lại:
– Ể? Anh vẫn
chưa vào trong đó sao?
Anh ta kéo
tay nó đi, không buồn nhìn mặt nó trả lời:
– Cô là người
thử váy chứ không phải tôi! Bộ trong ngày cưới tôi là cô dâu hay sao? Có vậy
cũng hỏi.
Nó giằng tay
ra, nói to làm cả đám nhân viên đưa mắt nhìn:
– Bỏ tay tôi
ra tôi tự đi được! Bộ anh là vua hay sao muốn nói gì là nói thế hả?- Nó không
ngại bất cứ cặp mắt nào đang nhìn mình, chống nạnh hếch mặt lên hỏi.
– Sau lễ kết
hôn tôi sẽ là vua và cô là hoàng hậu!- Anh ta cười đắc ý
– Hoàng hậu
cái gì? Tôi là nữ hoàng!
– Đồ con nít!
Có mỗi chuyện bé xíu mà cũng xé ra to!
– Ừ tôi vậy
đấy! Làm gì được nhau!
Anh ta hừ
lạnh một tiếng rồi lại lì lợm kéo tay nó bước tới khu vực dành cho váy cưới.
Một nữ tiếp thị xinh đẹp mỉm cười, khuôn mặt khả ái dễ nhìn, cúi đầu chào anh
và nó như thường lệ:
– Chào quý
khách! Quý khách muốn chọn bộ nào ạ? Ở đây chúng tôi đã thu thập những mẫu mới
nhất!- Cô vừa nói vừa đưa tay về phía dãy váy trắng- Nếu quý khách muốn đa dạng
hóa màu sắc thì hãy đến khu vực bên cạnh, ở đó có rất nhiều mẫu đẹp!
Anh ta không
thèm đoái hoài gì đến lời nói của cô tiếp thị, còn nó chỉ biết gật đầu hiểu ý.
Anh đi vòng qua một lượt rồi dúi vào tay nó 7, 8 bộ váy trắng trông đẹp mê ly.
– Thử đi!-
Anh ta nói
– Cần gì phải
thử! Cứ lấy đại về là được!- Nó chề môi
– Đừng để tôi
nhắc lại lần thứ hai!- Anh đi nhanh về phía chiếc bàn trắng nhỏ trước phòng thử
đồ
– Tôi thấy
mấy bộ này chắc cũng vừa vặn với tôi thôi! Về nhà rồi thử cũng chả sao!
Anh lườm:
– Lằn nhằn
mãi! Tôi bảo thử là thử!
Nó vọt lẹ vào
phòng thay đồ. Có chút cũng giận. Trẻ con hết mức. Nó treo 8 bộ váy lên móc,
rồi thử từng bộ.
Lát sau, nó
bước ra với bộ váy đầu tiên.
Anh đặt quyển
tạp chí Thời trang xuống, ngước nhìn chằm chằm vào nó.
Một thoáng
yên lặng…
Nó mặc chiếc
váy trắng có hoa văn cách điệu, trên mặt váy còn không quên đính những hạt
cườm. Váy có kha khá nhiều lớp, lớp ngoài là lớp vải lưới ren nên trông rất
bồng bềnh. Những nếp gấp chính xác không quá rõ nhưng đủ để nhìn thấy. Váy
không cổ, không tay áo, áo váy ngang ngực, khoe trọn đôi vai săn chắc trắng
hồng. Không quá hở hang lộ liễu, không quá cầu kì nhưng lại tỏ ra rất kiêu sa
và quý phái.
Mặt nó ngượng
chín như trái gấc. Anh ta cứ nhìn nó nãy giờ. Nó lắp bắp:
– N…này…
bộ… t…tôi xấu lắm hay sao mà nh…nhìn… mãi… thế?
Câu nói vừa
rồi khiến anh khẽ rung mình. Sau khi lấy lại sự lạnh lùng vốn có, anh quay lại
với cuốn tạp chí, thờ ơ đáp:
– Khá được! Bộ tiếp theo!
Nó lại lật
đật chạy vô… rồi đi ra lại với bộ thứ hai…
Anh chống cằm
nhìn.
Váy đẹp. Phải
nói là rất đẹp. Bộ này có dây vai bản to
bắt chéo xuống một bên, bên kia để trần.
Bộ này ôm khít từ trên đến đầu gối, phần dưới xòe ra, phác họa được những đường
cong hoàn mỹ trên cơ thể nó. Bộ này trông lấp lánh hơn vì mang màu bạch kim.
Hoa văn không nhiều nhưng trông vẫn đẹp.
– Bộ tiếp
theo!- Anh nói
Nó lại lững
thững đi vào…
Cứ như thế,
nó thử một lúc cả 8 bộ váy. Mặc vào rồi thay ra muốn mỏi cái tay. Là váy cưới
hàng hiệu nên để mặc vào cởi ra khó khăn cầu kì lắm, hở chút hỏng của người ta
là toi. Tóc nó lại dài và nó còn đang xõa nữa nên mỗi lần mặc vào cởi ra là tóc
lại hơi rối. Nó phải chỉnh lại cho gọn gàng. Sau gần 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng
nó cũng đã thoát khỏi cái số thử váy nhọc nhằn này.
Anh huýt tay
gọi cô tiếp thị, rồi lạnh lùng nói:
– Cả thảy 8
bộ!
Nó la làng:
– Sao lại lấy
hết? Thừa tiền à?
– Ừ.
– Nếu đã lấy
hết thì ngay từ đầu đừng bảo tôi thử đồ đi. Bắt làm cho đã rồi giờ lại…
– Tôi thích
như vậy đấy!- Anh quay sang đưa mắt nhìn cô tiếp thị
Hiểu ý, cô
gái ấy nhanh chóng đem đồ đến quầy hàng đặt vào túi đường hoàng. Anh kéo tay nó
đi đến quầy tính tiền. Cô nhân viên vừa đưa tờ hóa đơn vừa niềm nở:
– Của quý
khách 980 triệu ạ!
Anh rút ra từ
tróng ví 5 xấp lớn tờ 500 nghìn. Nhìn sơ sơ qua chắc cũng phải hơn hai ba trăm
tờ chứ chẳng ít. Nó há hốc mồm nhìn đống tiền bày ra trước mặt, lòng thầm ước
một ngày có được số tiền đó.
– Khỏi thối!-
Nói rồi anh cầm lấy mấy cái túi đồ rồi kéo nó ra xe
Nó hỏi:
– Anh mua
nhiều thế rồi sao tôi mặc hết được?
– Chiều chụp
ảnh cưới mặc 4 bộ. Đám cưới mặc 4 bộ còn lại.
– CÁI GÌ???
Đi cả ngày rồi phải để chiều tôi ở nhà nghỉ ngơi chứ?
– Không chờ
được nữa đâu. Tuần sau cưới rồi!
Nó nhìn anh
ngạc nhiên, anh lại hối thúc việc tổ chức đám cưới thế sao?
– Đừng nhìn
tôi bằng ánh mắt đó! Chẳng qua dù sao người lớn cũng đã tính cả rồi phải làm
sao cho vừa lòng các bậc phụ mẫu chứ!
Nó gật đầu
thay cho câu trả lời.
Như chợt nhớ
ra điều gì, nó hỏi lia lịa:
– Nhưng chúng
ta chụp ảnh ở đâu thế?
– Sân thượng Highest Building, biển, đồng cỏ,…
– Nhiều thế
sao? Đi sao cho xuể?
– Vì vậy nên
cô sẽ qua nhà tôi ăn cơm luôn rồi chiều tôi chở cô đi một lần luôn cho tiện.
– Ể? Tôi chưa
hỏi ý kiến ba mẹ!
– Ba mẹ cô
cho rồi!
– Lúc nào???
– Ban nãy tôi
gọi trong lúc cô thử đồ.