Bất Dạ Thành

Chương 22


Đọc truyện Bất Dạ Thành – Chương 22

Không khí Thượng Hải hình như đang ngấm ngầm thay đổi. Thời tiết vẫn thế, lâu lâu mưa rả rích, gió đến thường hơn, mà làn hơi khô nóng vẩn trong không gian vẫn khiến da dẻ thành ra khô ráp.

Lý Dĩ Thành vẫn sống trong quỹ đạo như trước, ngày hè cuối tuần với Dương Tiếu Văn giống như một giấc mộng thoáng qua với dư âm còn lại thật dai dẳng, chỉ là tỉnh giấc rồi bọn họ vẫn giữ liên lạc với nhau. Dương Tiếu Văn càng biết chừng mực hơn trước, tiến lui từng bước hình như đều đã suy ngẫm kỹ càng, thân thiết vừa phải, vừa giữ mình hiện diện trong cuộc sống của cậu, vừa dành lại cho cậu những khoảng riêng tinh tế, bọn họ trò chuyện linh tinh, rất nhiều chuyện linh tinh, để cùng chậm rãi bước vào từng góc nhỏ bé trong cuộc sống của nhau.

Lý Dĩ Thành biết Dương Tiếu Văn vẫn dùng một chiêu ấy, làm dây leo chậm rãi len quấn trong lòng cậu, rồi hối hả đâm rễ nảy mầm, cuối cùng cậu sẽ bị bủa vây tứ phía, giống như hàng lan can bị đan kín dây thường xuân trong con ngõ cậu dẫn Dương Tiếu Văn đi qua ngày nào.

Lý Dĩ Thành lẳng lặng để dây leo quấn lên mình, giờ cậu là tượng đất sét gia công sắt đúc rồi, ngộ nhỡ sau này có phải bứt mớ dây chặt bỏ đi, cùng lắm cũng trầy ít nước sơn mà thôi~

Cậu không tự hỏi mình liệu có nên cho Dương Tiếu Văn cơ hội, cậu chỉ do dự, mình có thể cho chính mình cơ hội hay không?

Mấy năm gần đây cậu cũng có vài mối quan hệ linh tinh với các cô gái, cậu không biết vì tình cảm của mình hời hợt hay chính vì Dương Tiếu Văn đã đưa cậu đến một cảnh giới không ai khác có thể sánh được, hai tháng đó là chuỗi ngày êm ả dễ chịu, cả sự đồng điệu và hài hòa thuần túy, tất cả đều khiến cậu xúc động từ sâu thẳm. Bốn năm sau đó, dù cậu luôn tràn trề kỳ vọng nỗi xúc động ấy trở lại, nhưng cuối cùng chỉ có hai chữ “vô vị”, vậy là chữ chưa ráo mực, lòng đã thành sa mạc khô cằn.


Mà chưa đầy hai ngày ở cùng Dương Tiếu Văn, dù cậu không hề thấy chút gì tình ý với Dương Tiếu Văn nữa, nhưng rõ ràng lòng cậu đã xao động, một kiểu xao động đơn thuần vì bị cuốn hút.

Nhưng năm nay cậu sắp 30 rồi, cậu không muốn chơi trốn tìm nữa, dù Dương Tiếu Văn không ngại theo đuổi cậu, cậu cũng không định lãng phí cuộc đời của người khác. Tình cảm không phải chuyện của riêng một người, cậu phải cho được mình cơ hội, mới có thể cho Dương Tiếu Văn.

Lại yêu Dương Tiếu Văn một lần nữa ư? Cậu không biết. Không phải cậu e sợ gì, chỉ đơn giản là cậu không thể quyết định.

Cuối tháng sáu, Lý Dĩ Thành vẫn lần lữa không sao quyết được nên đi đâu du lịch, vậy là cậu nhắm mắt mò bản đồ, đầu ngón tay trỏ trúng vùng cạnh Qua Châu ở Cam Túc, một thành phố tên Đôn Hoàng.

Đầu tháng bảy, cậu xuất phát, ngồi xe lửa gần 40 tiếng đồng hồ, thẳng từ Thượng Hải đến Đôn Hoàng, sa mạc mênh mông hiện ra trước mắt cậu, vậy là cậu ôm một lòng bự xự xúc động và mùi mẫn ở miết lại Đôn Hoàng, cho đến khi cuộc sống tĩnh mịch không chút gì sôi động nơi đây từ từ gặm nhấm tâm trí mình.

Đang nghĩ sẽ đi đâu tiếp thì nghe được bạn cùng trọ nhà trọ Thanh Niên rục rịch chuẩn bị lên xe bus xuống phía Nam, qua Kỳ Liên Sơn đến Delingha ở Thanh Hải, thế là lân la ra kết bạn đồng hành. Cậu ở lại Delingha mấy ngày, rồi một mình đi lên phía Đông, qua hồ Thanh Hải, tới tỉnh Tây Ninh.

Lại ở nhà trọ Thanh Niên của Tây Ninh ít bữa, lúc ấy đã gần cuối tháng bảy, tiết trời oi bức, đang chuẩn bị trở lại phía Nam thì nghe được bạn du lịch cùng phòng nhắc tới Hạ Hà, Hạ Hà có chùa Labrang nổi tiếng về truyền đạo Phật Tây Tạng, cách Tây Ninh có mấy tiếng ngồi xe, vậy là cậu đổi ý đi về phía Đông, giữa trưa thì đến Hạ Hà.

Để hành lý lại nhà trọ Thanh Niên, cậu ung dung đi thăm chùa, mới trầm trồ tán thưởng chùa miếu thật hoành tráng thì chợt nghĩ mang máng như cảnh này mình thấy ở đâu rồi. Tối về nhà trọ, cậu liền lên mạng tra về ngôi chùa nọ.

“Chùa Labrang là một trong sáu chùa lớn của phái Gelugpa trong Phật giáo Tây Tạng… địa điểm quay phim Thiên Hạ Vô Tặc…”


Là ngôi chùa đó. Cậu từng thấy trong rạp chiếu phim, rồi lại xem vô số lần trên màn ảnh Đài Loan. Ngôi chùa trong Thiên Hạ Vô Tặc ấy.

Khi đó Lưu Nhược Anh tuyệt vọng bái Phật trước đại điện, khi đó Lưu Đức Hoa đang trộm bóp da trên hành lang chuyển kinh đồng (*), khi đó Dương Tiếu Văn ngồi cạnh cậu, mười ngón tay đan chặt lấy nhau trong rạp tối om, đó là bộ phim cuối cùng cậu đi xem cùng Dương Tiếu Văn, mùa đông Đài Bắc năm 2005, mùa đông ảm đạm nhất và cũng lập lòe tỏa sáng của cuộc đời cậu.

Đột nhiên cậu nghe cay cay mắt, nước mắt hoen trên vành mi.

Lý Dĩ Thành ở Hạ Hà hai tuần, ngày nào cũng dậy từ sáng sớm, lúc trời còn nhạt nhòa để ra chùa, cùng quỳ lạy với người Tây Tạng ngoài đại điện, thành tâm dập đầu với mọi vị Thần Phật tọa trên điện, thành tâm đi một vòng hành lang chuyển kinh đồng dài ba km, rồi quay ra lẳng lặng ngồi ngoài Phật tháp cạnh đại điện, cho đến khi trời nhá nhem tối.

Có khi Dương Tiếu Văn gọi điện tới, cách mấy ngàn cây số giọng nghe còn rè rè không ra, Lý Dĩ Thành luôn cười nói: “Bữa nay tôi đi bái Phật đó.”

Cậu lôi Dương Tiếu Văn từ mọi góc sâu thật sâu trong lòng ra, mới, cũ, dịu dàng, thẳng thắn, chân tình… tất cả đều đem phơi dưới ánh nắng rực rỡ ngoài đại điện. Lỡ nhau ở Bắc Kinh, gặp lại ở Thượng Hải, rồi vô tình tới ngôi chùa này, cậu biết có gì đó đưa họ tới gần nhau. Dương Tiếu Văn rất khác, khác với tất cả mọi người, không liên quan đến giới tính hay những gì họ từng trải qua, chỉ là người đó là số mệnh của cậu, là lời chú lên cuộc đời cậu, là người cậu nhất định phải gặp gỡ giữa ngàn vạn hồng trần này.

Chuyện đời đều là nhân duyên sinh diệt.

Ngày rời Hạ Hà, lần đầu tiên cậu gửi bưu thiếp cho Dương Tiếu Văn, “Chúng ta đều cho nhau một cơ hội đi.” viết thật cẩn thận, rồi cầm bưu thiếp, lấy nền chùa Labrang, chụp một bức hình, xong mới bỏ thiếp vào hòm thư, để quyết định của cậu vượt ngàn dặm đến với hộp thư của người đó.

Cậu không biết những kẻ từng bước chệch đường đến với nhau sẽ cần bao nhiêu cố gắng mới trở lại được trọn vẹn như buổi đầu, vậy nên cứ cho nhau một cơ hội, để tiến lại gần nhau lần nữa, thử xem họ có thể lội qua đồng hoang hay không, để bước vào giấc mộng của nhau, và coi nhau như trạm dừng chân cuối cùng trong đời.


Dù bưu thiếp có lạc mất cũng còn hình chụp làm chứng đây a, tốt nhất mày phải gửi tới tận nơi nghen. Lý Dĩ Thành cười xoa xoa hòm thư dưới nắng. Cậu biết bất kể thế nào, lần này cậu và Dương Tiếu Văn sẽ có một kết thúc khác.

Cậu quay lại dập đầu lần cuối với Thần Phật.

Lúc trước ở Đài Bắc, họ đi qua từng không gian nhỏ hẹp, nhà hàng, rạp chiếu phim, BF, nhà nhau, những khoảng không khép kín khiến lòng người và yêu hận bị đè nén đến tận cùng, cho đến khi đặt chân tới trời cao biển rộng, cậu mới hiểu mọi chuyện đều có đường lui. Núi sông muôn đời không đổi, để càng thấy nhân thế thật quạnh hiu. Lần này họ gặp lại một lần giữa nhân thế quạnh hiu này, cậu quỳ lạy thật thành tâm để tạ ơn Thần Phật.

Cuối cùng cậu đi thêm một vòng ba km hành lang chuyển kinh đồng.

Trước kia cậu ỷ vào cảm giác để thu mình né tránh, cậu đeo đuổi phán quyết của sổ mệnh, không tranh không cầu, giờ cậu độc lập và toàn vẹn, tâm trí kiên cường cứng cỏi, cậu đã quên hết mọi uất hận và vướng mắc trong lòng rồi, giờ không cần chờ người khác đem tình cảm đến cố cứu vớt cậu, cũng không cần ỷ vào tình cảm để trốn tránh, trên đời này có thể cứu cậu chỉ có chính cậu mà thôi, muốn được xúc động, muốn có người đồng hành, phải tự mình giành lấy.

Rời Hạ Hà, cậu đi về hướng Bắc, đến Tây An xem tượng chiến binh đất sét. Tối Dương Tiếu Văn gọi cậu. “Bữa nay tôi gặp huynh đệ của mình đó, cơ mà tôi đẹp trai hơn.” cậu đương ở chợ người Hồi ăn thịt dê xiên: “Mà nữa, ở đây là trai Hồi mắt xanh phong độ nướng thịt dê xiên bán nha!”

Đi tiếp về phương Bắc, mới vào địa phận Mông Cổ thì Dương Tiếu Văn lại gọi, “Anh nhận được bưu thiếp rồi, anh sẽ chờ! Anh sẽ chờ!” giọng nói trong ống nghe sung sướng kích động đến lạ, “Bữa nay anh mới học nấu cà-ri gà, chờ về rồi sẽ nấu cho em ăn.” Vậy là hai ngày sau đó, Lý Dĩ Thành ngồi nghĩ mãi không hiểu cà-ri gà và bưu thiếp thì liên quan gì đến nhau, mà nữa, cậu có đặc biệt ưa thích gì cà-ri đâu.

Từ Mông Cổ cậu đi tuốt về phía Đông, cuối tháng tám thì đến Ordos, lại nhận được điện thoại của Dương Tiếu Văn, nói cuối tuần sẽ tới Bắc Kinh công tác.

“Lúc ấy chắc tôi đang ở Hồi Hột, anh mang bánh su Nghĩa Mỹ theo đi, tôi sẽ đến Bắc Kinh tìm anh, cũng gần à.” Lý Dĩ Thành nằm trên thảo nguyên, cười nói.

“Anh sẽ mang một tá cho em! Vị sữa hả. Mà không phải em đang ở Mông Cổ sao, gần là thế nào?” Với Dương Tiếu Văn, đường đi trong vòng một giờ gọi là gần.


“Gần mà, ngồi xe lửa mười bốn tiếng chứ mấy, mà anh ở khách sạn xịn xịn chút nghen, hai tháng rồi tôi không được ngủ giường lò xo đâu đó.” với Lý Dĩ Thành, chưa quá 24 tiếng đều là gần hết.

Thứ ba Dương Tiếu Văn đến Bắc Kinh, Lý Dĩ Thành lượn lờ ở thảo nguyên hai ngày, hơn mười giờ tối thứ tư mới đến. Dương Tiếu Văn đòi ra ga đón cậu, bị cậu cười chối, “Anh không đón được đâu, người ở ga chắc đông chừng bằng cả Đài Bắc thôi~”

Lý Dĩ Thành ngồi tàu điện ngầm thảnh thơi đến hơn mười một giờ thì tới khách sạn, Dương Tiếu Văn hai tháng rưỡi không gặp đang xách bánh su đứng chờ dưới cổng, cậu thấy bộ dạng ngơ ngơ của anh ta là nhịn hết nổi cười lăn lóc.

Vào khách sạn, Lý Dĩ Thành gỡ ba lô xuống, Dương Tiếu Văn tò mò đeo thử, suýt chút bị đè bẹp xuống sàn.

“Bảo trọng long thể a Đại Võ huynh, chỗ đó xêm xêm 18 kg đó.” Lý Dĩ Thành cười giễu, rồi đi thẳng vào phòng tắm, tắm xong lao lên giường lò xo, lăn lăn hai vòng, thỏa mãn thở hắt một hơi, vậy là ngủ mất tiêu.

(*) Chuyển kinh đồng: ống chuyển kinh, là nơi chứa đựng những lời cầu khấn của người Tạng. Mỗi lần quay 3 lần theo chiều kim đồng hồ sẽ được thần phật độ trì.

Nguồn thông tin bạn đã lấy ở đây, chân thành cảm ơn bạn wasabee đã chia sẻ hình ảnh :”x

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.