Bất Công

Chương 112: Hai Kẻ Xấu Xí


Bạn đang đọc Bất Công – Chương 112: Hai Kẻ Xấu Xí


Chỉ dừng lại một chút, Cố Quỳnh làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục uống chén trà gừng Trần Kiết Nhiên làm cho cô.
Không nói gì thêm.
Trần Kiết Nhiên nhíu nhíu mày, xoay người về ký túc xá của mình.

Người này sẽ không kiên trì được quá hai ngày, hoàn cảnh ở vùng núi khốc liệt, không tới một tuần Cố Quỳnh sẽ ngoan ngoãn rời đi.
Cô trời sinh là tuýp người đô thị, thuộc dạng ăn chơi trác táng, sẽ không bao giờ thích ứng được sơn thôn cằn cỗi, không chịu được nhìn mặt trời mọc đến mặt trời lặn, kiểu sinh hoạt khô khan.
Trần Kiết Nhiên dựa vào đèn pin cầm trên tay chuẩn bị giáo án cho buổi học ngày mai, lúc này nàng đã mệt bở hơi tai nhưng vẫn phân thần, lắng nghe động tĩnh của Cố Quỳnh trong phòng.
Hết cách rồi, gian phòng đã lâu không được tu sửa, cách âm quá tệ, thậm chí cách một bức tường vẫn có thể nghe từng tiếng bước chân của Cố Quỳnh, Trần Kiết Nhiên không muốn chú ý cũng khó.
Sau khi khép lại giáo án, Trần Kiết Nhiên cầm chậu nhựa và đèn pin chuẩn bị đi tới nhà bếp lấy nước đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.

Trong núi điều kiện có hạn, việc tắm rửa mỗi ngày là điều không thể, trước khi ngủ có thể dùng nước nóng ngâm chân xua tan một ngày mệt mỏi đã là niềm an ủi tốt nhất.
Mới ra khỏi cửa, vừa ngẩng đầu liền đụng phải Cố Quỳnh, trong tay cô còn mang theo nước nóng cho Trần Kiết Nhiên.
“Có việc gì?” Trần Kiết Nhiên nhướn mày hỏi.
“Còn nước sôi nên mang qua cho cậu.” Cố Quỳnh đưa ấm nước cho Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên nhận lấy, rất nặng, rõ ràng Cố Quỳnh cố tình nấu cho nàng.
Ban đêm, vết sẹo càng thêm đáng sợ, rất giống khuôn mặt bị chém làm hai.
Lòng Trần Kiết Nhiên như bị kim đâm, mà Cố Quỳnh lại không thèm để ý, đè thấp cổ họng nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Ai ngờ, đột nhiên trời đổ mưa, tí tách tí tách, sau đó hạt mưa tạt thẳng xuống đất, dần dần to như trút nước.

Tia chớp từng đợt từng đợt giật ngoài cửa sổ, rồi ầm ầm sấm nổ, Trần Kiết Nhiên lăn lộn khó ngủ ngồi dậy, phủ thêm áo khoác, qua gõ cửa Cố Quỳnh.
Cửa hé mở phân nửa, Cố Quỳnh ló người ra, trên tóc vẫn còn dính nước mưa, nhìn qua rất chật vật nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hỏi Trần Kiết Nhiên: “Có việc gì?”
“Không phải tôi có việc mà là cô có việc.” Trần Kiết Nhiên muốn đẩy cửa vào, để xem tình hình trong phòng, nhưng Cố Quỳnh dùng tay ngăn lại, không cho Trần Kiết Nhiên vào, nhất thời không ai nhường ai.
Trần Kiết Nhiên che miệng hắt hơi một cái, Cố Quỳnh mới nhớ đêm nay nhiệt độ không tới mười độ, sợ Trần Kiết Nhiên bị cảm, lập tức thả lỏng tay.
Cửa bị đẩy ra, căn phòng tàn tạ ngoài sức tưởng tượng, quả nhiên giống tình cảnh những ngày đầu Trần Kiết Nhiên mới đến.
Mái ngói cũ kỹ không người tu sửa, mỗi ngày dầm mưa dãi nắng, nhiều chỗ bị mục nát, sàn nhà là nền đất, gặp nước mưa nhanh chóng biến thành đầm lầy, không tìm được chỗ để chân.
Trần Kiết Nhiên nhìn qua giường của Cố Quỳnh, gối đệm chăn đều được cuốn lại đặt một góc để tránh mưa ướt, tấm ván giường màu đen cũ kỹ
đã ướt đẫm.
Mà Cố Quỳnh không có chút may mắn nào, vị trí đặt giường cũng là chỗ mưa dột nhiều nhất căn phòng, tí tách tí tách không ngừng, xem ra đêm nay không cách nào ngủ được.
Trên mặt Cố Quỳnh lộ ra một tia quẫn bách.
“Cô định ngủ thế nào?”
Cố Quỳnh không nói.
Trần Kiết Nhiên lại lên tiếng: “Tạm thời qua chỗ ta chen chúc một đêm đi.”
Cố Quỳnh trợn to hai mắt.
Đương nhiên không phải ngủ cùng một giường, hơn nữa cái giường nhỏ của Trần Kiết Nhiên cũng không thể ngủ hai người, nhưng trong phòng Trần Kiết Nhiên có một cái nệm xếp, nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm Trần An An sẽ lên đây ở cùng nàng.

Sau khi trải nệm ra thì hầu như không còn chỗ đặt chân, chăn Cố Quỳnh đã ướt nên dùng chăn của Trần An An, nàng sờ soạng nằm xuống, nghe tiếng Trần Kiết Nhiên hô hấp, không biết vì sao mà viền mắt đột nhiên nóng lên.
“A Nhiên.” Âm thanh Cố Quỳnh khàn khàn mà trầm thấp, có chút run run như đang kiềm nén cái gì.
Đã lâu không nghe xưng hô như thế, Trần Kiết Nhiên cảm thấy không quen: “Sao?”
“Làm sao cậu biết phòng mình dột nước?”

“Lúc mới đến tôi cũng trải qua một lần.”
“Vậy lúc đó cậu làm sao?”
“Không thể làm gì, ngồi dưới mái hiên nghe tiếng mưa một đêm.”
“Lạnh không?”
“Cũng còn tốt.”
Cũng còn tốt trong miệng Trần Kiết Nhiên chính là rất lạnh.

Cảnh ngộ hiện tại Cố Quỳnh đối mặt so với Trần Kiết Nhiên trước đây đã tốt lắm rồi.
“Ngủ đi.” Trần Kiết Nhiên nói.
….
Phần lớn đồ đạc của Cố Quỳnh đều đã ướt, sáng hôm sau mặt trời lên cao, Trần Kiết Nhiên nhắc cô đừng quên đem đồ trong phòng ra phơi, đặc biệt là chăn đệm, hiện tại nhiệt độ thấp, mọi thứ đều dễ bị ẩm mốc.
Cố Quỳnh trầm mặc thích ứng cuộc sống gian khổ ở vùng núi.
Trần Kiết Nhiên nghĩ cô không kiên trì được một tuần, kết quả năm ngày, mười ngày…!Một tháng trôi qua, Cố Quỳnh vẫn chưa đi.
Hình như cô hài lòng với cuộc sống ở đây, mỗi ngày làm việc với đống rác và dần quen với công việc, cầm tiền lương mỏng tanh, mặc đồ giá rẻ bán dưới núi, hai mươi lăm tệ một cái áo, mười lăm tệ một cái quần, mỗi ngày quần áo đều bẩn thỉu lem luốc.
Đúng, Cố Quỳnh bắt đầu tự giặt quần áo, còn học cách làm cơm, thương xuyên bưng ra một bát đen thùi lùi, không biết nguyên liệu là cái gì.
Cô thường ngồi xổm trước cửa ăn cơm trưa, hoàn toàn hòa vào cuộc sống sơn dã, không còn bóng dáng của Đại tiểu thư kim tôn ngọc quý.
Cố Quỳnh không nghĩ sẽ rời khỏi đây, càng không nghĩ sẽ có tiến triển gì với Trần Kiết Nhiên, cô chỉ muốn sống thanh đạm, mỗi ngày tận lực hoàn thành công việc của mình, mặc dù nặng nhọc, hoặc lúc làm việc đụng mặt Trần Kiết Nhiên, không mặn không nhạt lên tiếng chào hỏi.
Lúc Trần Kiết Nhiên không có giờ dạy nàng thường sửa bài tập cho học sinh, khi cổ mỏi thì xoay xoay, tình cờ nhìn ra thao trường, sẽ thấy Cố Quỳnh đội mũ rơm, trên vai còn đeo cây chổi lớn, làm việc vô cùng thành thạo.
Kỳ thực không khó coi chút nào, cô chân dài, thân cao, bóng lưng vác chổi xem ra vẫn rất đẹp mắt.

Lúc này mười mấy học sinh lớp năm đang học tiết thể dục, nam sinh nghịch ngợm, không biết lấy đâu ra vỏ chai rượu rỗng, làm như quả bóng đá qua đá lại, vô ý đá vào góc tường bể nát, một nam hài cầm đầu vênh váo đắc ý nhìn bóng lưng Cố Quỳnh la lớn: “Này, quét rác, lại đây dọn chỗ này cho sạch đi.”
Cố Quỳnh cầm chổi quay đầu lại, liếc nhìn đám quỷ nhỏ, rồi liếc mắt nhìn mảnh vỡ thủy tinh trên đất, đi tới dọn dẹp, những mảnh vỡ lớn dễ dàng hốt được, chỉ còn mấy mảnh vỡ nhỏ hòa chung với bùn đất, Cố Quỳnh không thể làm gì khác đành cúi người xuống nhặt.
Tên nam sinh cầm đầu nhìn cô ngồi xổm, nở nụ cười nham hiểm, đột nhiên hắn giơ mảnh vỡ lên muốn ném vào mặt Cố Quỳnh, còn cười nói: “Nhìn mình làm thế nào để giúp kẻ xấu xí càng xấu hơn này.”
Nam sinh cho rằng đây là đùa trước mặt bạn học, hoàn toàn không nghĩ nếu mảnh vỡ đâm vào mắt Cố Quỳnh sẽ có hậu quả gì, hắn chỉ muốn chơi đùa với quái vật, dự mưu muốn chỉnh sửa cô từ lâu, thẳng tay ném mảnh vỡ vào người Cố Quỳnh, Trần Kiết Nhiên ở trong phòng thấy vậy sắc mặt thay đổi, mau mau chạy ra, đứng ở đầu bên này hét lớn: “Các trò đang làm gì?”
Mấy nam sinh nghịch ngợm thấy lão sư tới, lập tức chạy tứ tán, nam sinh cầm đầu trước khi chạy trốn còn khinh thường nhìn Trần Kiết Nhiên một chút, nghĩ thầm lại thêm một người xấu xí nữa, không phải chỉ là lão sư thôi sao? Hống hách cái gì? Bây giờ là người này, lần sau sẽ là cô, chờ xem.
Nhìn thấy đám học sinh chạy hết, Trần Kiết Nhiên nóng lòng chạy qua, ngồi xổm xuống: “Cô sao rồi?”
“Không có gì.” Cố Quỳnh nhìn Trần Kiết Nhiên nở nụ cười, đem tay phải dấu sau lưng.
Khi mảnh vỡ bay tới, Cố Quỳnh né không kịp, dưới tình thế cấp bách, nâng tay lên cản, lòng bàn tay bị cắt một đường, cô không muốn để Trần Kiết Nhiên nhìn thấy.
“Cái gì mà không có chuyện gì? Tôi thấy rồi.” Trần Kiết Nhiên kéo tay Cố Quỳnh, mở ra nhìn, lòng bàn tay máu me đầm đìa: “Cái này gọi là không có chuyện gì? Cố Quỳnh, đầu cô hỏng rồi sao?”
Cố Quỳnh nhìn dáng vẻ gấp gáp của Trần Kiết Nhiên, ý cười trong mắt không giấu được, cúi đầu lén lút nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên cô cười sau khi đến đây.
Hết cách rồi, thật sự quá cao hứng.
“Còn cười được? Nhìn dáng vẻ y như đồ khờ.” Trần Kiết Nhiên tức giận: “Ngày mai tôi sẽ đến đài truyền hình bản địa, để bọn họ đưa tin, Cố tổng đỉnh đỉnh đại danh bây giờ biến thành kẻ ngu si trốn trong vùng núi nghèo khổ, bị đám học sinh tiểu học bắt nạt, muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”
Cố Quỳnh ngẩng đầu đối diện với Trần Kiết Nhiên, bỗng nhiên nghiêm túc: “Mình không cảm thấy đáng thương.”
Trần Kiết Nhiên nhìn hai mắt đen tuyền của cô, ngực có chút khó chịu.
Trần Kiết Nhiên cảm thấy Cố Quỳnh đáng thương, đặc biệt lúc này nhìn thấy bàn tay nhuốm máu còn cảm thấy đáng thương hơn.

Đôi tay này từng rất đẹp, mềm mại không tỳ vết, mới một tháng đã thô ráp, chai sạn.
Đôi tay này nên cầm bút, cầm sách hoặc bưng ly rượu đỏ đắt tiền, sống trong thế giới xa hoa, xã giao với những người quyền quý, không nên ở đây cầm chổi, đồ hốt rác, quả thật phung phí của trời.
Hai mắt Trần Kiết Nhiên đỏ lên, buồn buồn kéo Cố Quỳnh về ký túc xá, giúp cô rửa vết thương, bôi thuốc, dặn không được đụng nước.
Sau đó hai người ngồi đối diện như vậy.
Trần Kiết Nhiên nghe nam sinh mắng Cố Quỳnh xấu xí, nàng bất bình thay cô.
Nàng đã gặp một Cố Quỳnh xinh đẹp quyến rũ, mắt ngọc mày ngài, hoa nhường nguyệt thẹn, đời này Trần Kiết Nhiên chưa gặp ai xinh đẹp hơn Cố Quỳnh.

Bây giờ lại bị người ta chỉ vào mũi cười nhạo xấu xí.
Mọi thứ rơi vào bước đường này, tất cả đều nhờ công của Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên không đành lòng, rốt cuộc hỏi: “Cố Quỳnh, cô cần gì phải làm vậy?”
Sóng mắt Cố Quỳnh lưu chuyển: “Làm vậy là làm gì?”
“Tại sao không điều trị? Tại sao phải tới chỗ này?”
Cô Quỳnh hỏi ngược lại: “Còn cậu?”
“Tôi cái gì?”
“Tại sao không điều trị? Tại sao tới nơi này?”
“Làm lão sư là giấc mơ của tôi, tôi yêu thích công việc này, ở nơi này tôi có thể thực hiện nó.” Trần Kiết Nhiên nói: “Cố Quỳnh, từ khi tới đây, tôi cảm thấy đây mới là cuộc sống của tôi, tôi có thể dạy học sinh đọc sách viết chữ, mỗi ngày được đứng trên bục giảng, được cầm phấn viết từng chữ từng chữ lên bảng đen, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, tôi không muốn vì cô mà phải từ bỏ công việc tôi yêu thích, tôi cũng không muốn nhân sinh của mình phải phụ thuộc vào cô để đổi lấy cơm ngon áo đẹp, tôi tình nguyện mỗi ngày đều ở trong núi ăn cơm tẻ rau xanh, cũng muốn được làm lão sư, cô hiểu không?”
Cố Quỳnh gật đầu: “Mình hiểu.”
“Vì lẽ đó mình đến đây cùng cậu.”
– ——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ tại 2020-11-04 23:46:06~2020-11-05 23:30:49 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra hoả tiễn tiểu thiên sứ: Anna 1 cái;
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: DetectiveLi, xuyên hoa áo Đại thúc, chuyên nghiệp đi ngang qua, Thất Đoạn Cận, louisezhong, 2017.

12.

7 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Tiểu Bàn từ 20 bình; Nhiễm Nhiễm nha 2 bình; Sương Sương, lão tài xế mang mang ta 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.