Bạn đang đọc Bắt Cóc Em Về Làm Vợ – Chương 96
Quản gia chuẩn bị bữa tối cho Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên xong liền đi lên tầng một gõ cửa thì Vương Nguyên từ trong phòng ngủ bước ra “Bác quản gia cứ để cháu gọi anh ấy.” Quản gia nghe vậy cúi đầu chào đi xuống dưới.
Vương Nguyên mở cửa phòng làm việc của anh ra chỉ thấy căn phòng trống rỗng tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm phát ra.
Anh đang tắm ? Phòng ngủ cũng có toilet mà tại sao anh phải qua đây tắm chứ ? Vương Nguyên trong lòng vô cùng thắc mắc cậu ngồi chờ trên sofa đối diện với bàn làm việc.
Thật không ngờ phòng làm việc của anh lại gọn gàng không một vết bụi.
Anh như vậy không ngờ thật ngăn nắp gọn gàng.
Cậu đưa tay cầm quyển sách trên bàn lên đọc chợt tiếng mở cửa vang lên cánh cửa phòng tắm mở ra một thân hình cao to rắn chắc xuất hiện.
Vương Nguyên quay đầu lại thì bất ngờ nín thở một giây.
Trời ạ bộ dạng anh lúc mới tắm xong thật quyến rũ.
Mái tóc màu hạt dẻ thường ngày chải chuốt gọn gàng nay lại phủ xuống vài giọt nước tinh nghịch rơi xuống chảy dài trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Lồng ngực rắn chắc từng nấc từng nấc da thịt đều hiện lên trước mặt cậu.
Vương Tuấn Khải…anh…không mặc áo !??? Hai cánh tay to khỏe.
Cơ bắp cuồn cuộn trên thân thể đượm màu lúa mạch kia còn đọng lại vài giọt nước mát.
Vương Nguyên thở gấp một cái khi nhìn thấy phần hông của anh.
Chiếc quần Jean đen xệ xuống nhìn anh thật rất quyến rũ.
Vương Tuấn Khải thấy cậu nhìn anh chằm chằm lại mở miệng trêu ghẹo “Coi chừng nước bọt.”
Vương Nguyên đỏ mặt vội đưa tay che miệng.
Phát hiện ra mình bị trêu ghẹo cậu quệt mồm phủ nhận “Không có.”
“Em đó sao lại nhìn anh bằng cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh như thế ?” Vương Tuấn Khải dùng khăn bông lau khô đầu.
Anh bước đến bên tủ lấy máy sấy tóc ra.
“Anh…anh đừng có mà bịa đặt.
Em không có.”
“Bịa đặt !? Sao em lại thích nói dối như vậy ?”
“Ưm….em…em đã nói không có rồi.
Cũng tại anh trong phòng ngủ cũng có phòng tắm mà cần gì phải sang đây.
Bắt em chờ ?” Cậu bặm môi trừng mắt nhìn anh.
Vương Tuấn Khải nhếch môi cười tà.
Anh tiến lại gần cậu bộ mặt cùng xấu xa Vương Nguyên mím môi tim đập thình thịch thật rất muốn chạy trốn.
Anh đưa tay giữ đầu cậu lại đứng phía sau vật máy sấy sấy khô tóc cậu cất tiếng “Nếu không phải do em ngâm mình trong nhà tắm thì anh đâu cần phải sang đây ?” Hơi nóng tỏa ra lúc nãy mắt anh đã thấy mái tóc cậu vẫn còn ướt liền nhanh chóng lấy máy sấy.
Vương Nguyên chu môi bất mãn trả lời “Hứ…ai kêu anh không tắm trước ?”
Vương Tuấn Khải căng mắt nhìn một tay cầm máy sấy một tay nhéo cái má mịn màng của cậu anh bật cười “Em bắt đầu biết trả treo với anh rồi sao ?”
“Không có Tuấn Khải…em đói bụng rồi.” Vương Nguyên lên tiếng.
Anh sấy thêm lần nữa chắc chắn rằng tóc cậu đã khô mới dừng lại.
Từ phía sau anh nghiêng mặt hôn lấy cậu.
Rồi nắm tay cậu kéo đứng dậy “Sau này sấy khô tóc mới đi ra khỏi phòng biết chưa ? “
“Vâng !?” Cậu híp mắt trả lời nhưng rồi khuôn mặt chợt đỏ ửng cậu che mặt nói “Anh…mặc áo vào đi.” Nhìn bộ dạng của cậu.
Vương Tuấn Khải bật cười “Thân hình anh em đã nhìn bao nhiêu lần ? Lúc nãy còn mê mẩn nhìn anh vậy mà bây giờ lại xấu hổ sao ?”
“Anh thật là đáng ghét.” Cậu đấm nhẹ vào bụng anh hừ một tiếng Vương Tuấn Khải cười ha hả nắm tay cậu đi vào phòng ăn.
Nhìn bàn ăn đầy những món cậu thích bụng của Vương Nguyên lại sôi lên buổi trưa cậu chỉ ăn một muỗng cơm cùng một cái bánh do Doãn Thinh Thinh mua bây giờ thực rất đói.
Cậu vội ngồi xuống cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Vương Tuấn Khải vừa nhàn nhã ăn cơm vừa nhìn cậu, cậu như cả năm không được ăn cơm vậy.
Vương Nguyên đang ăn chợt mắc nghẹn Vương Tuấn Khải hoảng hồn lấy nước cho cậu uống tay còn vỗ nhẹ lưng cậu “Ăn từ từ anh đâu giành ăn với em !?”
“Ưm…” Uống nước xong thức ăn ở cổ mới trôi xuống Vương Nguyên nhìn anh thở một hơi “Em rất đói !”
“Chẳng phải anh đã làm cơm trưa cho em rồi sao ?”
“Ưm….em…ăn không đủ ?” Vương Nguyên lắp bắp nói.
Nhận ra sự khác lạ Vương Tuấn Khải bèn hỏi “Lại có người ăn hiếp em ?”
“Không…không có.”
“Buổi trưa em ăn những gì mùi vị thế nào ?
Vương Nguyên giật mình cậu có thể nhớ các món ăn anh làm nhưng mùi vị thì…cậu làm sao biết được.
Nếu trả lời là rất ngon lỡ anh lại hỏi thêm ngon thế nào cậu biết trả lời làm sao !???
“Anh cho phép em đi học không phải để em học cách nói dối anh !” Vương Tuấn Khải nghiêm mặt lạnh nhạt nói.
“Em…Tuấn Khải…em chỉ không muốn anh lo.”
“Em nói dối anh càng khiến anh lo hơn.”
“Thật ra.
Là có một nam sinh ném trái bóng rổ trúng bàn ăn của em làm cho hộp cơm đổ hết….” Cậu cúi đầu lí nhí nói.
Anh nâng cằm cậu lên vẻ mặt tuy vẫn bình thường nhưng trong lòng thật ra là đang tức giận anh dịu giọng nói “Sau này tốt nhất em đừng bao giờ nói dối anh.
Anh ghét nhất là người khác gạt anh.”
“Em biết rồi.
Em xin lỗi.”
“Được rồi mau ăn tiếp đi.” Vương Tuấn Khải gắp thức ăn bỏ vào chén cho cậu.
Cậu nhoẻn miệng cười cũng đưa đũa gắp cho anh.
Sau khi ăn xong , Vương Nguyên đi vào phòng chuẩn bị bài học cho ngày mai.
Còn anh thì ở trong thư phòng.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên “Tại sao lúc trưa cậu chủ không ăn cơm , các ngươi không báo cho ta ?”
Năm ám vệ đi theo Vương Nguyên xếp hàng ngang cạnh anh không ai dám cất tiếng.
Chỉ có Triệu Dĩnh là to gan trả lời “Thưa cậu chủ không cho chúng tôi nói ạ.”
Nghe câu trả lời của y Vương Tuấn Khải rất tức giận anh phái họ đi theo bảo vệ cậu chăm sóc cậu vậy mà bọn chúng dám để cho cậu phải nhịn đói !??? Lại còn dám giấu giếm anh đập mạnh xuống bàn chiếc bàn như muốn gãy đôi, đôi mắt màu hổ phách chợt tóe lửa khiến cho Triệu Dĩnh nhất thời giật mình mà sợ hãi.
Anh rít lên từng tiếng “Ta phái các người đi bảo vệ và chăm sóc cho cậu ấy chứ không phải là đi theo nhìn cậu ấy.
Rõ chưa ?”
“V…Vâng…” Cả năm ám vệ đều sợ hãi lắp bắp trả lời.
“Kể từ bây giờ bất cứ chuyện gì cũng phải báo cáo lại với ta dù là chuyện nhỏ nhất ! Nếu để ta biết được các ngươi nói dối hay lơ là trách nhiệm ta sẽ ném các ngươi cho sói nhai đấy.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
“Lui ra.” Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói.
Đám ám vệ liền lui.
Anh mở cửa bước qua phòng ngủ anh nhẹ nhàng bước đến ôm từ phía sau cậu.
Ghé sát vào tai cậu thổi khí “Vẫn chưa ngủ sao ?”
“Ưm…haha…nhột quá đi” Vương Nguyên xoay người lại cười ha hả nói “Em vừa làm bài xong chuẩn bị đi ngủ.”
“Nếu có bài khó cứ hỏi anh, anh sẽ giúp em.”
“Không cần ! Nè nha em nói cho anh biết.
Vợ anh là thần đồng đó nha.” Vương Nguyên vểnh mũi nói.
Kèm theo đó là khuôn mặt vô cùng tự mãn.
Vương Tuấn Khải đưa tay nhéo má cậu cưng chiều nói “Vậy sao ?”
“Ưm…”
“Em cũng thật biết tự cao.”
“Ý anh là gì.
Hả ?”
“Đi ngủ trễ rồi.” Anh vòng tay bế cậu lên đặt trên giường rồi ôm chặt lấy cậu.
Cẩn thận cưng chiều như một bảo vật vô giá.
“Tuấn Khải…” Cậu nằm trong lòng anh chợt lên tiếng.
“Hửm ?”
“Chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như thế này ?”
“Tất nhiên rồi !”
“Tuấn Khải em yêu anh.” Cậu ngước mắt nhìn anh đôi môi đỏ mọng cong lên dịu dàng nói.
Có chút bất ngờ với câu nói của cậu nhưng rồi anh cũng mỉm cười đáp trả câu nói của cậu “Anh cũng yêu em ! Nguyên Nhi.” Vòng tay càng ôm chật lấy cậu hơn Vương Nguyên hạnh phúc ôm lấy anh từ từ nhắm mắt lại.
Ánh trăng mờ áo sáng lấp lánh trên bầu trời nhuộm màu đen bên ngoài cửa sổ gió thổi nhè nhẹ làm lay động đam lá cây…!Tòa biệt thự phương Tây đồ sộ nguy nga cũng đắm chìm trong màn đêm tĩnh