Bạn đang đọc Bắt Cóc Em Về Làm Vợ – Chương 87
Lần đầu tiên cậu dám đe dọa anh.
Tim cậu đập thình thịch ngày càng mạnh.
Vương Tuấn Khải híp mắt nhìn cậu.
Bảo bối của anh hôm nay lại dám lớn tiếng hù dọa anh sao ? Thật thú vị “Em dám sao ?”
“Ư…ưm.
Phải !”
“Vậy nếu như….anh vẫn không ra ngoài thì tối nay em nghĩ…em có thể không cho anh ngủ chung giừơng được không ?” Vừa nói anh vừa nhích lại gần Vương Nguyên từ từ lùi ra sau.
Cậu hít một hơi đôi mắt ngấn lệ nhăn mặt nói “Vương Tuấn Khải…anh…anh ăn hiếp em !”
“Có sao ?” Anh cười tà ngón tay thon dài nâng cằm cậu lên.
Nhu tình nói.
“Chính là như vậy .”
“Haha…không cần phải khóc.
Ngoan ngoãn thay đồ.
Anh xuống dưới chờ em.”
Dứt lời anh bước xuống giường đưa tay mở cửa bước ra ngoài Vương Nguyên ấm ức nhìn theo bóng lưng anh cậu cầm gối quăng mạnh vào cánh cửa và….
*Cạch
“Nguyên Nhi…em” *Bốp…” Vương Nguyên sững người.
Cái gối…cái gối đập thẳng vào mặt anh.
Cậu sợ hãi ..
Run rẩy hỏi “Tuấn …!Tuấn Khải…có…anh có sao ?”
Vương Tuấn Khải trầm mặc nhìn cậu Vương Nguyên sợ đến nỗi ngay cả thở cũng không dám.
Chính là lúc anh mở cửa quay lại thì từ xa nguyên cái gối màu trắng bay thẳng vào mặt anh.
Vương Tuấn Khải hiện tại không biết nên nói gì.
Nên chỉ đứng lặng người chờ xem hành động của cậu.
“Em không cố ý ! Anh à..” Vương Nguyên lên tiếng cậu không thể chịu sự im lặng này được nên đành phải lên tiếng trước.
“Em…chỉ là em định….” Anh vẫn im lặng không trả lời cậu cắt môi dưới cậu tự nghĩ lần này anh giận thật rồi….cậu không cố ý mà.
Đôi mắt cậu lại ngấn nước.
“Xuống dưới ăn cơm !” Anh ngắn gọn nói sau đó đóng cửa lại.
Vương Nguyên mím môi.
Cậu lững thững bước xuống giường lựa bộ quần áo mặc trong nhà để mặc.
Sau đó đi xuống dưới sảnh Vương Tuấn Khải lúc này đang suy tư ngay cả khi cậu xuất hiện anh cũng không nhận ra.
Vương Nguyên lí nhí nói “Tuấn Khải…!ăn cơm.”
Vương Tuấn Khải vẫn im lặng.
Cậu đành cúi đầu lẳng lặng ăn cơm.
Không phải là anh đang giận chỉ là anh đang suy nghĩ xem..nhân cơ hội này mà bắt nạt cậu !? Dù sao trước giờ toàn là cậu giận anh chứ anh chưa từng giận cậu anh muốn biết cậu sẽ làm gì khi anh giận.
Nghĩ đến đó trong lòng anh lại muốn nhảy cẩn lên.
Ngoài mặt vẫn lạnh lùng như thế nhưng trong lòng anh lại đang rất rộn ràng.
Cũng chính vì vẻ bề ngoài lạnh lùng như thế nên khiến cho Vương Nguyên ăn không ngon lo lắng buồn bã suốt buổi tối.
Quản gia đứng nhìn không khí im lặng khác thường cũng nghĩ là hai người đang giận nhau.
Ai…tài diễn kịch của anh thật là giỏi.
Buổi tối sau khi ăn xong Vương Tuấn Khải đi vào thư phòng xem xét giấy tờ của công ty để mặc cho cậu ngồi ở dưới sảnh buồn thiu ăn bánh Mochi.
Cậu đã đưa cho quản gia ba cái cho Tiểu Hổ hai cái còn lại 5 cái là của cậu và anh nhưng bây giờ chỉ có mình cậu.
Vương Nguyên cắn chặt môi dưới cậu cúi đầu ngậm bánh.
Đến khi không thể chịu được cậu đi lên thư phòng đứng ở ngoài gõ cửa “Tuấn Khải…là em…”
“Anh bận !” Hai chữ ngắn gọn và lạnh lùng vang lên.
Vương Nguyên buồn bã bỏ vào phòng.
Thấy cảnh tượng ấy quản gia không khỏi tội nghiệp cho vị cậu chủ nhỏ.
Chỉ đành thở dài đem đĩa bánh cất vào trong.
Vương Nguyên ngồi khóc ở trong phòng cậu không bật đèn cả căn phòng chỉ có ánh sáng mập mờ từ cửa sổ sát đất.
Đây là lần đầu tiên anh giận cậu thì ra lúc anh giận thì lạnh lùng đến như thế.
Vương Tuấn Khải ngồi trên bàn đọc sách ở thư phòng thong thả kí tên vào xấp văn kiện.
Trong lòng thích thú vô cùng nhưng anh không hề hay biết bên phòng ngủ cậu đang nức nở khóc.
Anh còn dự định là tối nay sẽ ngủ ở phòng khách.
Vương Nguyên chờ anh đến gần khuya cũng không thấy anh quay về phòng nghĩ là anh đã ngủ ở phòng khách.
Lúc nãy cậu còn đòi là sẽ không cho anh ngủ chung bây giờ thì thành như vậy rồi.
Vương Nguyên òa khóc cậu tự hỏi phải làm sao anh mới hết giận đây !??? Khóc được lúc lâu cậu mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Vì rất khó ngủ khi không được nằm trong vòng tay ấm của anh nhưng cậu vẫn đang cố gắng.
Còn cái người đang ở trong phòng khách cũng không được yên giấc vì không được ôm cậu nên cảm thấy khó chịu.
Nhưng Vương Tuấn Khải tự nhủ tằng vì việc chọc ghẹo cậu nên đành phải “nhịn” ôm cậu hôm.