Bạn đang đọc Bắt Cóc Em Về Làm Vợ – Chương 19
Vương Nguyên ngây người cậu không biết phải trả lời làm sao.
Cậu cúi đầu đôi mắt rũ xuống.
Chưa biết phải trả lời làm sao thì Vương Tuấn Khải lại lên tiếng: “Em hãy quên chuyện của Vương Gia đi.
Từ bây giờ em không còn là người của Vương Gia nữa.
Họ…!đã bỏ rơi em rồi….”
Vương Nguyên im lặng bàn tay siết lấy tay anh cậu biết điều đó mà.
Không cần anh nói cậu cũng biết họ đã không cần cậu nữa rồi.
Khóe mắt cậu lại ngấn nước…!”Đừng bao giờ nghĩ đến họ nữa hãy quên Vương Gia đi.
Họ…đã phản bội em ! Lễ cưới của em họ không đến dự ngay cả đến thăm em họ cũng không đến.
Vậy tại sao em phải đau khổ và tốn nước mắt vì họ ? Chỉ cần em ở bên cạnh tôi là đủ.
Tôi sẽ làm tất cả vì em….! Vương Quy chỉ muốn lợi dụng em đến khi cần ông ta sẽ cầu cứu em.
Nguyên Nguyên….hãy bỏ hết quá khứ trước kia của em đi.”
Vương Tuấn Khải ôm ngược cậu anh muốn cậu từ bỏ Vương Gia muốn cậu vứt bỏ hết quá khứ trước kia chỉ cần hiện tại có cậu và anh.
Anh không muốn cậu dính liếu đến sự cạnh tranh đầy thủ đoạn trên thương trường.
Cậu chỉ im lặng không nói từng giọt nước mắt rơi xuống chạm vào tay cậu.
Bàn tay anh đã buông ra giờ cậu đang siết chặt lấy góc áo.
Trái tim cậu giờ đang rất đau như bị ai bóp nát vậy.
Đến bao giờ cậu mới có thể sống hạnh phúc.
Hạnh phúc…!đối với cậu còn mong manh hơn cả sự sống…
“Tôi sẽ ở cạnh em bảo vệ em….Cho dù cả thế giới này có khước từ em ! Tôi sẽ là người duy nhất đứng về phía em….!” Vương Tuấn Khải đặt tay mình lên tay cậu một lần nữa anh lại cảm nhận sự lạnh lẽo từ bàn tay nhỏ bé ấy lạnh lẽo hệt như ánh mắt của cậu vậy.
Anh muốn làm cho đôi mắt ấy trở nên thật trong sáng vui vẻ…
Đôi mắt to tròn mọng nước của Vương Nguyên chợt mở to ra câu nói mà 12 năm qua cậu mong chờ nhất anh sẽ bảo vệ cậu sao ? Sẽ là người duy nhất bên cậu sao ? Vương Nguyên xoay người vòng tay ôm lấy cổ của Vương Tuấn Khải cậu gục đầu vào vai anh mà khóc Vương Tuấn Khải khẽ cười cũng ôm trọn cậu vào lòng.
Cậu thật nhỏ bé và dễ tổn thương.
Anh….chỉ cần mình cậu, trên thế giới này chỉ có cậu là người khiến anh đem cả tim phổi để yêu….!
“Ngoan ! Đừng khóc nữa.” Vương Tuấn Khải cưng chiều xoa đầu cậu Vương Nguyên sụt sùi ngẩng mặt lên nói: “Anh…sẽ không bỏ rơi em ?”
“Phải ! Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em.” Vương Tuấn Khải đưa tay lau khóe mắt cho cậu.
“Cười lên nào.”
Vương Nguyên nghe theo lời anh mỉm cười một cái.
Cậu có đôi mắt “biết cười” một đôi mắt đen láy xinh đẹp khiến người khác không khỏi mê muội.
Vương Nguyên đưa tay kéo người cậu lại anh nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn thật sâu.
“Grào….”
Chợt một tiếng kêu làm gián đoạn nụ hôn của anh mày đẹp nhíu lại quay sang nơi phát ra tiếng kêu bực tức nói “Mày kêu gì hả ?” Vương Nguyên sợ hãi ôm chặt lấy anh “H….hổ….tại sao…nó lại ở đâyyy ??”
“Trong phòng của tôi ngột ngạt quá nên nó đòi ra ngoài .” Vương Tuấn Khải tỉnh bơ nói: ” Nó không cắn em đâu mà sợ.”
Vương Nguyên nghi hoặc nhìn con bạch hổ trước mắt cặp mắt màu hổ phách cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu hai răng nanh sắc nhọn dài nhìn rất hung tợn.
Vương Tuấn Khải thấy cậu còn nghi ngờ liền nói: “Sờ thử đi.”
Cậu giật bắn người khi bàn tay nhỏ xinh bị anh nắm chặt đưa đến phía con bạch hổ càng lúc càng gần cậu sợ hãi đến khóc thét lên cố gắng để rút tay về nhưng cứ bị anh ghì chặt đưa về phía trước.
Cậu run rẩy sợ hãi tay còn lại ghì chặt cổ của anh: “Á…!không cần…!đừng mà…!huhuhu….!đừnggggg”
“Em ồn quá.” Tiếng thét của cậu làm lỗ tai của anh muốn thủng màng nhĩ cho đến khi tay cậu đã chạm vào con bạch hổ cậu vẫn còn khóc.
Anh tự hỏi lá gan của cậu rốt cuộc là nhỏ đến mức nào? Tại sao lại nhát gan đến vậy: “Nhìn xem có sao đâu.”
Đầu của cậu từ quay ra khuôn mặt tội nghiệp đẫm nước mắt ngước nhìn tay của mình đang đặt trên đầu của bạch hổ.
Đôi mắt của bạch hổ cũng nhắm lại ý như rất vui khi thấy cậu xoa đầu nó.
Vương Tuấn Khải khẽ thở dài đưa tay lau mặt cậu: “Em nhát quá đi.”
Vương Nguyên bĩu môi nói “Kệ em…!”.