Bắt Cóc Em Về Làm Vợ

Chương 102


Bạn đang đọc Bắt Cóc Em Về Làm Vợ – Chương 102


Cạch…! Vương Nguyên từ trong phòng tắm bước ra mắt nhìn thấy anh ngồi suy tư trên ghế sofa cùng chiếc laptop quay lưng về phía cậu ngay cả áo cũng chưa mặc.

Vương Nguyên đi đến từ phía sau khoác áo cho anh.
Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn cậu cưng chiều nói “Xong rồi sao ?”
“Vâng !” Cậu cười tươi trả lời ôm cổ anh từ phía sau “Anh…sao không mặc áo.”
“Tay anh bị thương.”
“Vậy để em giúp anh.” Vương Nguyên vòng ra đằng trước đóng từng cái cúc áo khi cái cúc cuối cùng được cài xong cậu nhoẻn miệng cười ngước mặt lên “Xong r…” Chưa kịp nói hết câu cái miệng xinh xắn của cậu đã bị Vương Tuấn Khải chiếm đoạt.
Hồi lâu sau mới buông cậu ra say người nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu dịu dàng nói “Đi ăn cơm.”
“Ưm…” Cậu ngượng ngùng đứng dậy đi theo anh.
Vương Tuấn Khải thong thả nắm tay Vương Nguyên bước vào phòng ăn.


Cậu đưa muỗng cho anh rồi cầm đũa nhìn xung quanh những món ăn trên bàn “Anh muốn ăn gì ?”
“Cá.”Anh trả lời ngắn gọn không quá dài dòng với cái kiểu trả lời như thế Vương Nguyên cũng đã quen cậu chăm chú gỡ xương cá cho anh Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh vui vẻ nhìn ánh mắt vô tình dừng lại nơi cổ áo của cậu Vương Nguyên mặc chiếc áo ngủ mỏng cổ áo khóe hơi sâu làm thoắt ẩn thoắt hiện nơi gợi cảm kia.

Anh chợt lên tiếng “Nguyên Nhi…”
“Sao ?” Vương Nguyên vẫn cắm cúi gỡ xương cá cũng không ngước lên.
“Em cố tình để nhũ hoa lộ ra quyến rũ anh sao ?” Vương Tuấn Khải lạnh nhạt cất tiếng nói ra câu đó mặt vẫn không đỏ vẫn điềm đạm như thường.

Nghe cậu hỏi của anh suýt chút cậu làm rơi đôi đũa khuôn mặt gần như bốc hỏa cau mày nói “Vương…Tuấn Khải…anh…”
“Như vậy cũng tốt tiện bề hành động.” Anh ung dung nói tay trái cầm muỗng múc miếng canh bỏ vào miệng.
Vương Nguyên sững người nhìn anh, anh…!Thấy cậu nhìn chằm chằm anh lại nói tiếp “Em không muốn ăn nữa sao ?”
Vương Nguyên phụng phịu gắp thức ăn cậu vừa ăn vừa gắp cho anh.


Chỉ là trong lòng đang vô cùng lo sợ, sợ anh sẽ làm càn.

Dù đã quen với việc đó nhưng đối với cậu chuyện đó thật rất xấu hổ….
Ăn cơm xong Vương Tuấn Khải đi vào thư phòng làm chút chuyện còn Vương Nguyên thì ngồi trong phòng cùng con Tiểu Hổ không hiểu sao dạo này cậu hay khó chịu trong người lại rất mệt mỏi cả người như không còn tí sức nào…!Ngồi tựa vào con thú to lớn cậu cảm thấy mệt nhưng không dám nói với anh vì sợ anh lại lo tay anh vẫn đang bị thương.

Ngẫm nghĩ một hồi cậu nằm trên giường con bạch hổ thấy chủ mệt mỏi đưa chân trước lên khều nhẹ gầm gừ vài tiếng.

Vương Nguyên nhìn nó mỉm cười “Ta không sao chỉ hơi mệt.”
Tiểu Hổ nghiêng đầu gầm gừ thêm vài tiếng nữa rồi đi ra khỏi phòng cậu thấy nó đi ra cũng không thắc mắc chỉ nghĩ thấy cậu mệt nên nó muốn để cậu nghỉ ngơi nhưng chỉ ít phút sau Tiểu Hổ lại đi vào miệng gặm con hổ bằng bông đặt lên giường cậu trên lưng còn để chiếc đĩa đựng vài miếng dưa hấu nhìn rất ngon.
Vương Nguyên ngồi dậy ngây người nhìn nó bạch hổ gầm gừ quay đầu về phía cái đãi dưa như nói cậu hãy lấy ăn tuy không biết làm sao nó có thể lấy được chỉ nghĩ do người hầu hay quản gia đưa nhưng để di chuyển lên đây mà không làm rơi quả thật là một con thú thông minh.
Cậu híp mắt mỉm cười đưa tay cầm lấy đĩa dưa xoa xoa cái đầu của con thú cưng “Cho ta ?”
Tiểu Hổ gật nhẹ đầu Vương Nguyên vui vẻ ăn dưa cậu nghĩ chắc anh phải tốn khá nhiều công sức để huấn luyện một con dã thú to lớn như vậy nhìn nó tuy hung tợn nhưng cũng thật dễ thương và thông minh hiểu chuyện…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.