Đọc truyện Bất Chấp Tất Cả – Chương 34: Tin tưởng
Câu nói kia của Cảnh Diễn, cũng chỉ là tổ hợp đơn giản của mấy chữ, lại làm cho lồng ngực của Tô Hiểu Mộc chỗ nào cũng như được thoa mật, ngọt ngào, ấm áp, ấm lòng hơn bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào, anh rốt cuộc là quan tâm cô, cần gì suy nghĩ lung tung, tăng thêm ưu phiền.
Cô tự nhủ, đối với chuyện của Tần Trăn cô sẽ không hỏi nhiều nữa, cho anh thời gian để cho anh xử lý thật tốt, cô lựa chọn tin tưởng anh, nói được là làm được, nghi ngờ anh kiểu như vậy nữa, bọn họ làm sao còn có thể tiếp tục chung sống?
Thời gian cứ như vậy trôi qua bình thản như nước.
Đứa bé Tiểu Nghiêu này nhân duyên rất tốt, cùng cha cậu bé như là từ một mô mình khắc ra, khác biệt là trên của khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé luôn treo nụ cười, cho nên với ai cũng có thể gần gũi thân thiết. Không phải vậy, cùng đứa bé nhà Vương Hạo đi Hongkong chơi chưa đến một lần đã quen thuộc, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau hẹn đi chơi.
Vương Hạo tìm được cơ hội cũng sẽ cố tình vô ý tiết lộ tình trạng gần đây của Tần Trăn cho cô, nói bệnh của Tần Trăn có khởi sắc, mẹ của cô ấy Phương Mẫn Chi chuẩn bị đưa cô ấy về nước Mỹ..v..v. Vương Hạo nói những lời này mục đích rất rõ ràng, cũng chỉ là muốn cho Tô Hiểu Mộc yên tâm, mà Tô Hiểu Mộc cũng thản nhiên nhận lấy phần tâm ý này. Nói cô không có lòng riêng là giả, cô cũng hi vọng bệnh của Tần Trăn nhanh chóng tốt lên, cô cảm thấy chỉ có Tần Trăn rời đi, trái tim của cô mới có thể buông xuống, không sai.
Sau cuộc thi giữa kỳ, trường học của Tiểu Nghiêu tổ chức giải thi đấu làm mô hình, làm như vậy là để cho bọn trẻ rèn luyện năng lực tự tay làm việc một chút, tài liệu cũng cần phụ huynh giúp đỡ chuẩn bị. Tô Hiểu Mộc trừ vẽ tranh thành thạo, những thứ này cũng là không hiểu, đảo mắt đã đến thứ sáu.
Tối hôm đó, Cảnh Diễn tắm xong ra ngoài thì nhìn thấy Tô Hiểu Mộc ngồi trước máy vi tính tìm kiếm thứ gì đó, Tô Hiểu Mộc nghe thấy tiếng bước chân của anh, quay đầu lại, theo thói quen đưa khăn lông đã chuẩn bị trước cho anh lau tóc, rất nhanh lại đặt lực chú ý trở lại trước máy vi tính, câu được câu không hỏi: “Tiểu Nghiêu muốn tham gia giải thi đấu làm mô hình, anh biết ở đâu bán những vật liệu con muốn không?” Thằng nhóc này dường như sợ cô quên mất, lúc ăn cơm tối lại đặc biệt nhắc lại một lần, nhắc tới mức đầu cô cũng đau rồi.
Đợi trong chốc lát không nghe thấy anh trả lời, cô lại lầm bầm lầu bầu: “Thôi, xem ra anh cũng không biết, em lại tìm kiếm một chút. . . . . . A, đúng rồi, Tử Kỳ sẽ biết! Hỏi anh ấy không phải là được rồi?” Cô bừng tỉnh hiểu ra vỗ vỗ trán của mình, bắt đầu tìm điện thoại di động của mình ở chỗ nào.
Cảnh Diễn vẫn một mực đứng lẳng lặng bên cạnh cô lại hếch mày, bất ngờ nắm tay đang quơ loạn của cô, lạnh nhạt nói: “Không cần chuyện gì cũng đi phiền toái ‘người khác ’, cần gì trực tiếp bảo Vương Hạo mua tới là được rồi. Vả lại gần đây thời tiết không tốt, lúc thì âm u lúc thì quang, em đừng chạy đi chạy lại hành hạ mình khổ cực như vậy.” Nếu như Tô Hiểu Mộc đủ tinh tế mà nói, sẽ phát hiện hai từ “người khác” hơi cắn nặng hơn những từ khác.
Nhưng mà cô rõ ràng không chú ý tới, chỉ là cảm thụ nhiệt độ trong lòng bàn tay, lắc đầu bật cười nói: “Đừng đùa, anh thật đúng là để Vương Hạo làm mấy việc vặt đó? Cho tiền lương cao hơn nữa cũng không kèm theo người sai bảo như vậy. Không phải chỉ là mua đồ cần dùng cho đứa trẻ, chúng ta tự đi là được rồi, hơn nữa em còn muốn dẫn Tiểu Nghiêu tự mình đi, để cho nó quan tâm chuyện của mình nhiều hơn, không nên hình thành thói quen lệ thuộc vào chúng ta, nếu như cái gì cũng chuẩn bị xong cho nó, nó còn có thể làm cái gì, sau này lớn lên vẫn còn không phải thành cậu ấm cô chiêu?”
Cảnh Diễn suy nghĩ một chút cảm thấy lời của cô rất có đạo lý, vội nói: “Như vậy đi, ngày mai anh lái xe chở hai người đi.” Nói xong đi qua một bên nhấc điện thoại lên bấm số. Ngày mai anh không phải có hội nghị? Tô Hiểu Mộc ngạc nhiên giương mắt, nhìn vào tròng mắt đậm như mực của anh, thắc mắc trong lòng tiêu tan trong đối thoại của anh: “. . . . . . Ừ, đều giúp tôi hủy bỏ, toàn bộ hoãn lại tới thứ hai, đúng rồi, giúp tôi tìm một chút, ở đâu có bán vật liệu chế tạo mô hình. . . . ..”
Ngày đó Vương Hạo đã nói đến, ở trong lòng ông chủ, cô và Tiểu Nghiêu quan trọng hơn gấp nghìn lần vạn lần việc làm ăn, trước kia anh ấy đặt công việc ở vị trí thứ nhất, công và tư rõ ràng.
Bên môi Tô Hiểu Mộc kéo ra nụ cười ấm áp.
Thứ bảy.
Lúc ăn sáng, sau khi Tiểu Nghiêu biết cha cũng đi cùng liền có vẻ cực kỳ hưng phấn, Tô Hiểu Mộc có chút ghen ghét, cố ý nghiêm mặt lên nói: “Được lắm, bình thường mẹ đi ra ngoài cùng con cũng không thấy con vui như vậy?”
Tiểu Nghiêu làm mặt quỷ nháy mắt mấy cái: “Mẹ, con và mẹ ngày nào chả thấy nhau, trái lại rất ít khi đi ra ngoài cùng cha, cơ hội hiếm có chứ sao.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Trong lòng Tô Hiểu Mộc hơi hồi hộp một chút, theo bản năng liếc Cảnh Diễn một cái, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp, cách một lát, anh mới vuốt đầu con trai, chậm rãi nói: “Vậy hôm nay sẽ đi chơi thoả thích cùng con, rồi đi ăn cơm trưa.”
Sau khi Tiểu Nghiêu nghe xong lại là một hồi kích động hoan hô.
Vốn thời tiết cuối thu phải là trời quang đãng không khí mát mẻ, nhưng mấy ngày liên tiếp lại mưa dầm liên miên, giống như là dáng vẻ vừa mới vào mùa xuân, bầu trời một mảng u tối, lúc này mưa rơi không ngừng, ép người có chút khó chịu.
Bọn họ vừa đi ra từ cửa hàng đã nghe thấy một tiếng sấm rền, đùng đùng vang dội phía chân trời, Tiểu Nghiêu rụt người một cái, nắm thật chặt tay của cha không thả, Tô Hiểu Mộc ngước đầu nhìn về phía chân trời, nhíu nhíu mày: “Nhìn kiểu này trời sắp mưa rồi.” Cô vừa dứt lời, hạt mưa to chừng hạt đậu liền “bộp bộp” rơi xuống trên mặt đất, rất nhanh đã trải lên trên mặt đất một tầng nước bóng loáng, người đi đường rối rít bước vội chạy nhanh làm bọt nước bắn tung toé, cho dù che ô cũng sẽ ướt đẫm nửa người.
Bởi vì đây là cửa hàng nhỏ, không có thiết kế bãi đậu xe riêng, xe của Cảnh Diễn là đỗ ở bãi đỗ xe của công ty bách hoá bên đường đối diện, cách nơi này một chặng đường không dài không ngắn. Cảnh Diễn đến gần Tô Hiểu Mộc, dắt cô đi vào bên trong một chút, miễn cho bị nước mưa trút xuống bắn vào, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ: “Đây cũng là qua **, chúng ta ở chỗ này đợi một lát rồi đi.”
Thật không ngờ mưa rơi càng lúc càng lớn, người đứng trước cửa tụ tập càng tới càng nhiều, ồn ào lộn xộn, quá nửa là người nhà học sinh đến tìm vật liệu, Cảnh Diễn che chở Hiểu Mộc và con trai, lui vào trong góc.
Tô Hiểu Mộc để ý thấy Cảnh Diễn vặn chặt chân mày, thu lại suy nghĩ nhìn sang hai bên, rốt cuộc hai mắt tỏa sáng, giật nhẹ tay áo áo khoác của anh, chỉ vào một cửa hàng nhỏ lệch phía trước nhỏ giọng nói: “Không bằng chúng ta chuyển tới đó? Dù sao cũng tốt hơn ở chỗ này người người chen chúc.”
Cảnh Diễn nhìn một đám người ầm ĩ trước mắt, gật đầu nói: “Cũng được.”
Chủ cửa hàng này là một cô gái trẻ 8X đang học ở học viện Mỹ thuật Thiết kế, hàng hoá bày biện trong tiệm đều là cô ấy thiết kế, có đồ chơi nhỏ tinh xảo, cũng có quần áo giày tất.
Bởi vì sắc trời tối mù, cho nên trong tiệm bật hai bóng đèn nhỏ màu da cam.
Tiểu Nghiêu sờ đông sờ tây nhìn một chút, hăng hái rất cao, Tô Hiểu Mộc cũng đi theo cần thận nhìn qua một lần, cuối cùng lực chú ý bị bộ quần áo thể thao bày trên góc giá gỗ nhỏ hấp dẫn qua.
Cái này cũng coi như là trang phục cho gia đình, mũ kẻ thiết kế liền, cỡ lớn màu đen trên mặt vẽ bằng tay hình một con gấu ba, cỡ vừa là màu đỏ, in gấu mẹ, cỡ nhỏ màu xanh dương cũng in gấu cục cưng, trên mũ còn cộng thêm hai cái tai nhỏ đáng yêu, Tô Hiểu Mộc vừa nhìn đã thích.
Tiểu Nghiêu chạy tới, ướm thử bộ quần áo cỡ nhỏ lên người mình nhiều lần, nói với Hiểu Mộc: “Mẹ, con mặc hình như hơi rộng.”
Cô gái trẻ chủ quán vội cười nhẹ nhàng giải thích nói: “Bộ quần áo này 100% cotton, bởi vì cơ thể trẻ con đang phát triển, cho nên tôi cố ý thiết kế rộng hơn một chút, mặc không bị ảnh hưởng, nếu không các người thử một lần trước, không vừa cũng không sao.”
Tô Hiểu Mộc nâng môi lên cười cười, quơ quơ bộ quần áo màu xanh lam trước mặt Cảnh Diễn: “Anh muốn thử một chút không?”
Cảnh Diễn không được tự nhiên nhếch mày, giọng điệu khẽ cao lên hỏi ngược lại: “Em nói xem?” Âm sắc vừa phải cũng không làm cho người ta ghét, anh vắt chéo chân ngồi ở trên sô pha nhỏ hơi có vẻ chật hẹp, một tay vuốt khuy tay áo, cười đến bình tĩnh thong dong.
“Cũng biết anh sẽ không thử, cũng không thử nhìn một chút làm sao biết có được hay không chứ?” Tô Hiểu Mộc chẳng qua là nói ngoài miệng một chút, cũng không có cố ép anh, nhún nhún vai bày tỏ không thèm để ý, ánh mắt lại đảo ra ngoài qua cửa sổ thuỷ tinh, mưa rơi còn chưa ngớt, bèn cùng con trai cũng vào phòng thử quần áo.
Cô gái trẻ cực kỳ hâm mộ loại động tác ăn ý này, hơn nữa mấy người cả gia đình này đều là vui tai vui mắt, cho nên nhân cơ hội len lén gõ bàn phím nói chuyện phiếm cùng một người bạn trên mạng: Số đặc biệt! Trong cửa hàng của mình tới đôi vợ chồng tuấn nam mỹ nữ, còn có một con trai tiểu chính thái anh tuấn!
Đối phương im lặng một lát, mới trả lời: ( ̄0 ̄) không hình không tin!
Cô gái trẻ đang muốn viết gì đó phản bác, Tô Hiểu Mộc và Tiểu Nghiêu đã thay xong ra ngoài, trước ngực đều có bé gấu con đáng yêu, nhìn đôi mẹ con một lớn một nhỏ này, Cảnh Diễn khẽ cười ra tiếng, vẻ mặt rất là khoan khoái vui vẻ, chỉ có ngữ điệu vẫn là hơi lạnh nhạt: “Ừ, còn vô cùng thích hợp.”
Tô Hiểu Mộc nháy mắt với anh một cái: “Người không phối hợp không có quyền lợi nói chuyện.” Vừa nói vừa kéo con trai xoay một vòng, hài lòng gật đầu nói, “Mặc dù hơi rộng, chẳng qua là mặc chạy bộ rất tốt.”
Cô gái trẻ liên tục không ngừng tán thành: “Đúng vậy đúng vậy, mặc vào rất tốt!”
Chờ Tô Hiểu Mộc thay quần áo ra ngoài, đã đổi thành Tiểu Nghiêu ngồi ở trên ghế sa lon, cô nhìn xung quanh một chút mới hỏi: “Cha con đâu?”
Tiểu Nghiêu ngắm nghía một tượng gỗ nhỏ, đầu hất ra ngoài bĩu bĩu môi nói: “Đang nghe điện thoại!”
Cách cửa kính, Cảnh Diễn đứng bên ngoài, không biết người trong điện thoại di động nói những cái gì, sắc mặt của anh còn tối hơn sắc trời âm u mấy phần, cằm kéo căng, vẻ tươi cười thoáng qua vừa rồi cũng đã nhạt đi, hình như cảm thấy ánh mắt của cô, anh quay đầu lại nhìn vào trong cửa hàng một cái, đôi môi nhanh chóng đóng mở.
“Xin hỏi quần áo này có hợp không?” Cô gái trẻ hỏi, nhìn người đang nhìn người, buôn bán vẫn phải làm.
“Giúp tôi gói lại đi.” Hiểu Mộc mặt không thay đổi gật đầu, nhìn Cảnh Diễn đi tới, cô hầu như không cần đoán, cũng biết một lát nữa anh muốn nói những cái gì.
Cảm thấy sắc mặt cô không bình thường, Tiểu Nghiêu nhạy cảm giật nhẹ túi xách của cô: “Mẹ?”
Mà Tô Hiểu Mộc chỉ là mặt như khúc gỗ lắc đầu một cái.
Thanh toán xong, Cảnh Diễn cũng đi đến trước mặt bọn họ: “Anh có việc phải đi trước, đợi mưa tạnh thì em dẫn Tiểu Nghiêu đi ăn trưa nhé.”
Tô Hiểu Mộc yên lặng chăm chú nhìn anh, nói rất nghiêm túc: “Chuyện quan trọng hơn cũng phải ăn no bụng trước đã, dù sao phòng ăn đặt ở ngay gần đây, nếu không anh ăn xong rồi đi?”
“Không cần, thời gian eo hẹp.” Cảnh Diễn suy nghĩ một chút lại nói, “Thôi, mưa lớn như vậy, anh đưa hai người trở về trước.”
Tần Trăn quan trọng như vậy?
Ánh mắt Tô Hiểu ảm đạm xuống, vội nói: “Không cần gấp gáp, em và Tiểu Nghiêu đến chỗ đó ngồi trước, vừa ăn vừa chờ anh, nếu như anh bận xong rồi đến tìm bọn em cũng như vậy, bận không đến được bọn em còn có thể thuê xe đấy.”
Cảnh Diễn vuốt cằm nói: “Vậy anh gọi điện thoại cho em sau, nếu em mệt mỏi thì cứ về nhà trước.”
“Ừ.” Tô Hiểu Mộc che giấu vẻ mặt, tâm tư cũng đều che giấu, làm sao thật giống như trong mệnh đã định trước, mỗi một lần cảm thấy gần nhau một chút, sẽ xảy ra chuyện này chuyện kia buộc bọn họ xa cách?
Cảnh Diễn vội vã chạy tới bệnh viện, bước chân đi rất gấp gáp, áo khoác đã bị nước mưa làm ướt đầu vai, anh cũng chẳng quan tâm, đi thẳng đến tầng lầu Tần Trăn ở.
Phương Mẫn Chi vừa cùng thầy thuốc nói dứt lời, thấy Cảnh Diễn ra khỏi thang máy, vẻ mặt rõ ràng có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nói: “Aiz, bác đã nói với cha cháu đừng nói cho cháu chuyện này rồi, Trăn Trăn muốn giày vò thì giày vò một mình bác là đủ rồi, cần gì lại để cho cháu lo lắng đây?”
“Không biết cũng biết rồi.” Cảnh Diễn hơi nhếch môi, lạnh giọng hỏi: “Mấy ngày trước cháu mới cùng bác sĩ Lục gặp mặt, nói bệnh tình của cô ấy có chuyển biến rất lớn, tại sao lại uống thuốc ngủ quá liều rồi?”
Phương Mẫn Chi than thở: “Bác cũng không biết, mấy ngày nay con bé luôn nói cảm thấy có người theo dõi nó, cả ngày nghi thần nghi quỷ. Sáng sớm hôm nay nhận được một cú điện thoại, vẫn cứ khóc suốt, cũng không chịu ăn gì, đến lúc bác bưng cháo nóng trở lại, lại phát hiện con bé lấy thuốc ngủ của bác uống sạch. Cũng may kịp thời rửa dạ dày, bây giờ không sao rồi.”
“Vậy biết là chuyện gì không?”
“Sau lại bác trở về gọi điện thoại, mới biết một người bạn của con bé ở nước Mĩ trong lúc vô tình nói cho nó biết, hai ngày trước Trình Vũ đã có con trai.” Phương Mẫn Chi lo lắng trùng trùng ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Diễn một chút, anh cũng trầm mặc.
Bởi vì bọn họ cũng biết, đứa bé, vẫn là tâm bệnh của Tần Trăn.
Cảnh Diễn đứng ở ngoài phòng bệnh, dừng một lát, mới đưa tay mở cửa, ngồi ở trên ghế gỗ trước giường. Tần Trăn bởi vì do uống thuốc, ngủ thiếp đi, nhưng ngủ cũng không được an ổn, đôi môi trắng bệch như muốn nứt ra, Tần Trăn như vậy, khiến Cảnh Diễn không nhịn được đau lòng.
Không biết mơ thấy cái gì, Tần Trăn đứt quãng mê sảng: “Đừng đi, đừng đi, đừng bỏ lại em một mình. . . . . .” Vùng vẫy cánh tay đang truyền nước muối, cả bình truyền nước đều đang lắc lư, xem ra cũng không phải giấc mộng đẹp gì.
Anh đưa tay ấn chặt tay cô, có lẽ là cảm thấy ấm áp và chỗ dựa, cô dần dần, yên tĩnh lại.
Điện thoại di động im lặng rung mấy lần, anh dành ra một tay tìm đọc, là tin nhắn của Hiểu Mộc: làm xong việc chưa?
Anh không quen gửi tin nhắn, muốn trực tiếp gọi điện thoại, lại sợ đánh thức Tần Trăn, bèn trả lời ngắn gọn: không cần chờ anh.
Tí ta tí tách mưa rốt cục cũng đã ngừng, sắc trời sáng trong như vừa được gột rửa.
Tô Hiểu Mộc và Tiểu Nghiêu ngồi ở phòng ăn rất lâu, Tiểu Nghiêu đã buồn ngủ rũ mí mắt, cô không nhịn được gửi tin nhắn cho Cảnh Diễn, sau khi nhận được trả lời của anh, trái tim cô căng thẳng, biết rõ không cần chờ, nhưng vẫn là muốn đợi một chút, mong chờ một chút.
Cô kéo ra nụ cười tự giễu, vỗ vỗ ót con trai: “Đi thôi, mưa tạnh rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Mắt Tiểu Nghiêu nửa đóng nửa mở, tỉnh táo hỏi “Ừm? Không đợi cha tới đón sao?”
“Không cần chờ cha con.”
Một câu nói, chứa bao nhiêu bất đắc dĩ.
Về đến nhà, Tiểu Nghiêu hí hoáy ngay mô hình của cậu bé, Tô Hiểu Mộc tâm thần không yên, liền thu dọn toàn bộ trong nhà ngoài nhà một lần, nhưng Cảnh Diễn vẫn chưa trở về. Cô đổ một thân mồ hôi, liền đi tắm, ra ngoài còn chưa đầy hai phút liền nhận được một cú điện thoại xa lạ, giọng nói của đối phương còn đặc biệt kỳ cục: “Cô đi xem hòm thư một chút.” Sau đó là tút tút tút tiếng máy bận.
Tô Hiểu Mộc vừa bắt đầu cảm thấy không giải thích được, không muốn để ý, dù sao niên đại này những cú điện thoại và tin nhắn vô vị có nhiều lắm. Nhưng lòng hiếu kỳ của con người lại là vô cùng, sau đó cô không nhịn được lên mạng, mở hòm thư cá nhân mình mình ra, thật sự có một bức thư điện tử chưa đọc, trong lòng cô hơi hồi hộp một chút, chẳng qua vừa click vào mới phát hiện chỉ là Tiểu Nhiễm gửi tới, là theo cô ấy nói cô ấy bây giờ không tiện gọi điện cho cô, bảo cô không cần lo lắng.
Cô thầm nghĩ, cú điện thoại này không biết là của người nào nhàm chán đùa dai.
Qua hồi lâu cô mới nhớ mình ngoài hòm thư này, còn có một hòm thư công khai dành cho độc giả, ôm tâm tình thấp thỏm click vào. Ở trong khoảng mười bức thư của độc giả, đơn độc một bức chẳng những không có ký tên, còn có chứa đính kèm.
Mở ra, tìm đọc, nội dung bức thư chỉ có bốn chữ: vui vẻ thưởng thức.
Mở đính kèm ra xem trước, là ảnh của Cảnh Diễn và Tần Trăn.
Không biết là góc độ của người chụp ảnh tìm quá tốt, hay là hai người bọn họ thật sự ăn ý, mỗi một tấm hình cũng vừa đúng chính là biểu hiện ra quen thuộc và thân mật mà người khác không thể có, vẻ mặt Cảnh Diễn che chở Tần Trăn vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không có một chút cảm giác không hợp, giống như bọn họ mới là một đôi.
Tô Hiểu Mộc chết lặng click con chuột, xem một bức lại một bức, xung quanh một chút âm thanh cũng không có, trừ màn ảnh đổi trang chuyển màu sắc chợt loé chợt loé trước mặt cô, trên mặt không có một chút biểu cảm. Hơn nữa cô lại có loại ý nghĩ rất hoang đường, giờ khắc này, chỉ mong mình mù mới tốt.
Ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ một cái, nhưng hồn cô không ở đây, cho nên căn bản không nghe thấy.
Cảnh Diễn là trực tiếp đi vào, đi tới bên cạnh cô, vừa định nói gì đó, liền vừa vặn thấy trên màn hình một bức hình Tần Trăn lẫn vào bóng lưng của anh. Lời nói của Phương Mẫn Chi còn quanh quẩn bên tai, vì vậy vẻ mặt của anh lập tức nghiêm túc lên, lạnh giọng hỏi: “Những hình này từ đâu tới?”
Tô Hiểu Mộc còn chưa kịp phản ứng, chỉ là ngẩng đầu lên, đã nghe thấy anh gần như vô tình chất vấn mình: “Là em tìm người theo dõi anh và Trăn Trăn?