Đọc truyện Bất Chấp Tất Cả – Chương 21: Vì sao 1
“Tại sao anh lại vì tôi làm những chuyện này? Là bởi vì tôi sinh Tiểu Nghiêu cho anh? Tất cả là để bồi thường cho tôi sao?” Tô Hiểu Mộc đột nhiên lên tiếng hỏi, giống như. . . . . . Năm đó cô cũng đã hỏi vấn đề tương tự, hỏi anh tại sao đối xử tốt với cô, khi đó cô không có được một đáp án, không lâu sau bọn họ lại chia tay. Mà lúc thoả thuận kết hôn với anh cô cũng không ngờ tới có ngày bọn họ lại dây dưa không rõ thế này, cho nên phải sớm ngả bài với anh, kết quả như thế nào cũng không sao.
Cảnh Diễn mấp máy môi, ngón tay nhè nhẹ vuốt con chuột, tắt máy tính từ từ đi tới bên người cô. Có lẽ là bởi vì cô mới vừa tắm, khi tới gần cô chóp mũi liền thoảng qua mùi thơm ngào ngạt, dáng vẻ ở nhà không son phấn như thế này thật dễ làm say lòng người. Ánh mắt của anh không khỏi dịu dàng, cúi đầu gần bên cô, không trả lời mà hỏi lại: “Vậy tôi cũng muốn hỏi cô, Tô Hiểu Mộc, tại sao gần đây vẫn trốn tránh tôi?”
Anh rất ít khi trực tiếp gọi cả tên cô như vậy, âm thanh trầm thấp làm cho cô sững sờ.
Xoay một vòng vấn đề lại trở về trên người cô, cô phập phồng không yên, thế nhưng anh lại vẫn bình thản thảnh thơi như cũ, trong nháy mắt liền phân rõ thắng thua, người yêu đối phương trước chính là người thua. Cô có chút thất vọng, cười nhạo mình nháy mắt mới vừa rồi lại có chút. . . . . . mong đợi.
Cô yêu anh, vốn cho rằng vì anh sinh một đứa con, hơn nữa cho tới bây giờ vẫn thích anh, cho nên mới bàn chuyện kết hôn với anh — không phải anh từ đầu đến cuối chỉ muốn xác nhận điều này chứ?
“Cảnh Diễn, tôi đã không còn là nữ sinh mười mấy tuổi, loại trò chơi đoán tới đoán lui dò xét lẫn nhau này không còn hứng thú với tôi, lại càng không thích hợp ngươi.” Tô Hiểu Mộc đứng lên, cô lúc này mặt mũi trầm tĩnh, quần áo rộng thùng thình ở nhà lộ ra xương quai xanh, khiến vóc người vốn gầy yếu của cô lại càng gầy yếu hơn, nhưng ánh mắt của cô, vẫn rất kiên cường.
Cảnh Diễn ngồi ở phía kia như cũ không trả lời, khẽ nhếch cằm dưới nhìn cô, trầm mặc rất lâu.
Anh nhớ khi còn bé, cha thường không ở nhà, chỉ có mẹ ở bên cạnh anh, mẹ chưa bao giờ oán trách hay nói bất cứ điều gì xấu về cha, cho đến khi mẹ qua đời vẫn nói cha là một người tốt. Mà tính cách của anh dần dần trở nên lạnh nhạt, thậm chí từ đó trở đi, không kêu một tiếng cha lần nào nữa. Trừ mẹ ra, Tô Hiểu Mộc là cô gái ngốc nhất anh từng gặp, chẳng những nuôi lớn con đến như vậy, mà đối với anh cũng chưa từng có một chút oán hận. Có lẽ là bởi vì điều này, anh luôn không tự chủ mà nghĩ rằng phải đối xử tốt hơn với cô, rồi lại sợ mình lại một lần nữa rơi xuống, đối với loại cảm giác không xác định này anh có chút kháng cự.
Bị anh nhìn không được tự nhiên, Tô Hiểu Mộc quay đi, nghe được âm thanh của chính mình đang nói: “Chúng ta kết thúc đi, quyền nuôi dưỡng Tiểu Nghiêu thuộc về anh, tôi không tranh giành nữa.” Mệt mỏi đến cỡ nào, mới để cho người luôn luôn coi Tiểu Nghiêu là sinh mệnh như cô chủ động buông xuống quyền nuôi dưỡng?
Nghe lời nói này của cô, Cảnh Diễn híp mắt lại, vẻ mặt cũng trở nên thận trọng: “Kết thúc cái gì? Chúng ta còn chưa chân chính bắt đầu. . . . . .” Lời của anh còn chưa nói hết thì bị âm thanh của điện thoại trả lời tự động cắt đứt.
Giọng nói của Vương Hạo truyền đến, hết sức vội vàng: “Ông chủ, không xong, có chuyện lớn xảy ra, ngài mau trở lại công ty thôi. Bởi vì thay đổi chuyện mua đất cùng với giảm biên chế, nhân viên công ty bên kia tổ chức đình công phản đối, thậm chí còn người còn chạy lên sân thượng công ty hò hát muốn tự sát, hiện tại phóng viên đang bao vây tổng công ty rất chặt. . . . . .”
Cảnh Diễn bỗng chốc đứng lên, tròng mắt đen rét lạnh hàm chứa ánh sáng: “Hôm nay là người nào nói với tôi trước sau hoàn toàn đều không có vấn đề? Nguy cơ thế nào lại xuất hiện đây?”
Bên kia Vương Hạo vẫn không gọi được điện thoại của ông chủ, vốn định thử vận khí một chút mới gọi tới nhà anh, không nghĩ tới nhanh như vậy đã được trả lời, sửng sốt một chút mới nói: “Ông chủ, bọn họ hiện tại đang tổ chức cuộc họp để chọn ra phương án thích hợp nhất rồi.”
Cảnh Diễn gõ gõ bàn, lạnh giọng hạ lệnh: “Tôi lập tức trở lại. Cậu trước giúp tôi liên lạc tổng biên tập nhật báo, nói những người ở hiện trường không được xung đột trực tiếp với nhà báo, lập tức phái chuyên viên đi ổn định chỗ đó. Còn nữa, cậu đi theo bọn họ chuyển lời tôi, không lập tức nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này thì chuẩn bị gửi đơn từ chức cho tôi!”
Đây là lần đầu tiên Tô Hiểu Mộc nhìn thấy bộ dạng Cảnh Diễn nổi giận, mặc dù vẻ mặt không có thay đổi gì, nhưng hắn mặt anh lạnh đi, các ngón tay nắm chặt để trên mặt bàn, thân thể cũng tự nhiên nghiêng tới trước, đó là thói quen khi anh đang suy tính.
Bởi vì tình thế nghiêm trọng, bọn họ rất nhanh kết thúc cuộc nói chuyện, Cảnh Diễn tiện tay cầm áo khoác trên kệ khoác lên đi ra ngoài, sắp đi đến cửa mới nhớ tới Tô Hiểu Mộc vẫn còn ở đây, vì vậy quay đầu lại nói với cô: “Chuyện của chúng ta. . . . . . Chờ tôi trở lại bàn lại.”
Chờ bóng lưng anh biến mất ngoài cửa, Tô Hiểu Mộc mới thu lại tất cả phòng bị, trong mắt cười đến chua chát, vốn nên là lập tức tử hình, hiện tại đột nhiên sửa thành án chết chậm, cảm giác căng thẳng giống như đứt dây cung nếu tiếp tục cũng không chịu nổi nữa. Cô cũng không biết lần sau cô có còn dũng khí đối mặt như vậy với anh như hôm nay hay không. Cô đã đem tât cả lợi thế của mình sử dụng trước mặt anh, thế nhưng anh lại nói bọn họ còn không chân chính bắt đầu, cho nên chờ anh trở về, phải kết thúc thôi. Như vậy cũng tốt, nếu không nói rõ ràng, cô nhất định sẽ bị bức điên.
Ngày đó Cảnh Diễn cũng không trở về, mà tin tức về công việc của anh báo chí cũng chỉ tóm tắt ngắn gọn vài nội dung chính. Tiếp đó rất nhanh bọn họ công khai một loạt phương án giải quyết, còn công bố chi tiết về những vấn đề gặp phải của công ty bị thu mua, bọn họ rót vào bao nhiêu tiền tiến hành xây dựng lại cùng phương hướng phát triển, thậm chí còn có tin đây là dự án nằm trong chuỗi sự kiện mua lại hàng năm của công ty anh, thành công khiến nhiều côn gty khắp phá sản cải tử hồi sinh, cũng là công ty từ trước đến nay đóng góp rất nhiều cho các hoạt động xã hội, tất cả những tin tứu này chẳng những bảo vệ danh dự, các nhà phân tích thị trường cũng đánh giá rất cao, chuyện này dần dần trở lại bình thường.
Nhưng Cảnh Diễn vẫn chưa hề trở về, Tô Hiểu Mộc không khỏi có chút lo lắng, gọi điện thoại cho anh thử mấy lần, nghe điện thoại đều là Vương Hạo, mỗi lần cũng trả lời qua loa là anh còn đang bận, không biết là thật không rãnh hay là không muốn để ý tới cô. Tiểu Nghiêu cũng đã hỏi mấy lần cha đâu rồi, cô chỉ đành phải viện cớ anh đi công tác để làm yên lòng con.
Chuyện cũng đã giải quyết, Tô Hiểu Mộc cũng biết không có gì có thể làm khó anh, nhưng trong lòng của cô vẫn cảm thấy lo lắng, buổi tối ngủ cũng không yên, sau lại tự cười mình, quan hệ hai người trở nên cứng nhắc như thế này, cô vẫn không nhịn được quan tâm anh hay sao?
Lại mấy ngày sau, quản lý Mã ở tiệm áo cưới gọi điện thoại tới, nói áo cưới của cô đã được máy bay đưa về nước, muốn mời cô đi đến tiệm áo cưới mặc thử. Cô cảm thấy một người đi thử áo cưới rất ngu (mình để nguyên văn nghe hay hay ), suy nghĩ một chút liền gọi điện thoại kêu Tiểu Nhiễm đi với cô. Cô quen biết Tiểu Nhiễm ở quán cà phê, không xinh đẹp nhưng tâm tính rất thành thật, hai người bọn họ thường gặp nhau, dần dà trở thành bạn bè. Cô kh6ong có anh chị em, bạn bè cũng không nhiều, trước kia có hai người bạn tốt, một ra nước ngooài một đến Thượng Hải, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, rất khó gặp lại. Cho nên cô rất coi trọng tình cảm với Tiểu Nhiễm, coi cô như đứa em để yêu thương.
Có đôi khi cô còn có thể từ trên người cô ấy tìm được cái bóng của mình, rõ ràng rất mềm yếu, nhưng lại không thể không kiên cường.
Trong cửa hàng áo cưới.
Hạ Tiểu Nhiễm dù sao cũng trẻ tuổi, trong mắt không che giấu được sự kinh ngạc trước Tô Hiểu Mộc, cô cho là cô ấy đã sớm kết hôn, dù sao con trai của cô ấy cũng lớn như vậy.
Tô Hiểu Mộc ngược lại rất thản nhiên, dùng giọng buông lỏng che giấu sự ảo não: “Không sao á…, đây cũng không phải là chuyện không thể để lộ ra ngoài, dù sao chính là chị trẻ người non dạ chưa cưới đã sinh con, hiện tại cha của thằng bé tìm tới cửa muốn chúng ta kết hôn mà thôi.” Dù sao thủ tục kết hôn cũng đã làm, không chừng chốc lát nữa nên làm thủ tục li hôn. . . . . .
Hạ Tiểu Nhiễm sửng sốt thật lâu, mới nhỏ giọng nói: “Hiểu Mộc, chị thật có dũng khí!”
Thật ra thì Tô Hiểu Mộc cũng cảm thấy không có người nào còn có dung khí như cô, kiên trì hết mười năm, chỉ vì một tình yêu vô vọng.
Áo cưới so với trong tưởng tượng của cô còn hoa lệ mê người hơn, ánh sang trân châu mượt mà, các nấp gấp của váy kéo dài đến đất, phía trên điểm đầy trân châu sáng bóng, quá đẹp để cho người ta không nhịn được phải ngừng thở, hình như vì được mặc áo cưới, các cô gái cả đời đều muốn trải qua hôn nhân, chỉ là vì, mặc nó vào sao?
Tô Hiểu Mộc hôm nay tâm tình không tệ, trên mặt vẫn còn vương nụ cười, nhưng cô chưa kịp mặc thử ra ngoài, cảm giác tốt đẹp này liền bị phá hư, chỉ vì tới mấy người khách không mời mà đến.
Trong phòng thử áo nghe các cô nói chuyện chắc phải là người quen biết với Tiểu Nhiễm, cô vốn là không nên nghe lén, nhưng lời của các cô càng nói càng khó nghe, giọng nói càng ngày càng cao ngạo, Tiểu Nhiễm là cô gái da mặt mỏng như vậy làm sao chịu được lời châm chọc của các cô ấy? Mặc dù cô không rõ ràng lắm chuyện giữa các cô ấy, nhưng Tiểu Nhiễm là bạn của cô, cô không thể không giúp.
Cô nhah chóng thay xong áo cưới đi ra ngoài, trực tiếp nói: “Hi vọng các cô nói chuyện khách khí một chút!”
Bọn họ thiếu kiên nhẫn, hếch mày lên hỏi: “Cô là ai?”
“Tôi là ai?” Tô Hiểu Mộc cười rất lạnh, ngược lại nhìn về phía quản lý Mã, ” Quản lý Mã, cô nói cho họ biết rốt cuộc tôi là ai!”
Quản lý Mã khó xử làm người giới thiệu, bọn họ lập tức đổi sắc mặt.
Tô Hiểu Mộc âm thầm thở phào một cái, dù sao cũng là lần đầu tiên cô dùng cái danh ‘Cảnh phu nhân ’ hào nhoáng nay đi đè người, đáy lòng có chút không chắc chắn, nhưng trên mặt chỉ có thể hết sức kiêu ngạo, dù sao cũng không thể thua trận, không ngờ thật sự có hiệu quả, xem ra sức ảnh hưởng của Cảnh Diễn ở thành phố này so với cô tưởng tượng còn lớn hơn.
Cuộc nháo kịch này cuối cùng bởi vì một người đến mà hạ màn, cô đoán, một người nho nhã lạnh lùng như vậy, chắc là người yêu của Tiểu Nhiễm.
Có lẽ ở trên đời này, thật sự có quá nhiều người, yêu mà không được yêu.
Sau đó hai người bọn họ chạy tới quán rượu uống rất say, tửu lượng của Tô Hiểu Mộc không được tốt lắm, cô xem bộ dạng Tiểu Nhiễm cũng biết cô ấy ngay cả mình cũng không bằng, cô sợ xảy ra chuyện gì, nhớ tới trước đó Vương Hạo nói địa chỉ Cảnh Diễn đang họp ở gần đây, cô liền mang Tiểu Nhiễm đi nơi đó, ít nhất an toàn một chút.
Hạ Tiểu Nhiễm tâm tình thật không tốt, vừa uống rượu vừa đứt quãng nói đến chuyện xưa của cô với Tô Hiểu Mộc, Tô Hiểu Mộc càng nghe tâm tình càng không tốt, cộng thêm gần đây cuộc sống của cô cũng xảy ra nhiều chuyện, Cảnh Diễn lại vài ngày không có tin tức, cho nên hai cô gái núp trong phòng mà uống rượu đến mờ mịt, tận tình mượn rượu làm càn.
Điều làm Tô Hiểu Mộc không ngờ chính là tối hôm đó Cảnh Diễn về nhà, đèn của phòng khách vẫn sáng, Tiểu Nghiêu nằm ngủ trên ghế sa lon, A Di cũng chưa về, một mực bên cạnh cùng cậu bé.
Anh ngơ ngẩn, không khỏi nhìn về phía A Di, A Di hạ thấp giọng nói với anh: “Ông chủ, bà chủ vẫn chưa về, Tiểu Nghiêu thế nào cũng không chịu trở về phòng ngủ, nói chờ bà chủ trở lại ngủ tiếp.” Đứa bé này, sợ là đang lo lắng cho mẹ phải không?
Anh hơi nhếch môi, đi tới muốn ôm con trai trở về phòng, mới vừa chạm vào Tiểu Nghiêu liền tỉnh, dụi mắt, nhìn thấy đúng là cha, vội vàng ôm sát anh làm nũng: “Cha? Cha rốt cuộc đã về rồi?”
Rốt cuộc. . . . . . Suy nghĩ một chút, anh thật sự rất nhiều ngày chưa có trở về nhà. Anh bỗng cau chặt lông mày, ôm con càng chặt, nhẹ giọng hỏi: “Ừ, cũng mấy giờ rồi? Làm sao con không trở về phòng ngủ? Buổi tối ngủ ở trên ghế sofa rất dễ bị cảm lạnh.”
Tiểu Nghiêu ôm cổ của anh, cắn môi nói: “Con không muốn ngủ, mẹ vẫn chưa về, con lo cho mẹ.”
Ánh mắt anh lạnh đi, đang muốn gọi điện thoại tìm người, liền nhận được điện thoại của thuộc hạ gọi tới, nói Tô Hiểu Mộc cùng một người bạn uống rượu trong trung tâm anh tham gia cuộc họp, hình như còn uống say.
Anh gọi A Di mang Tiểu Nghiêu đi ngủ, mình thì vội vàng chạy tới, còn đụng phải một người, Lâm Tiến. Thời điểm bọn họ vào phòng, Tô Hiểu Mộc cùng Hạ Tiểu Nhiễm đã say đến bét nhè, trên bàn bày rất nhiều bình trống không, có thể nghĩ ra hai cô gái này uống bao nhiêu rượu.
Khi tới gần Tô Hiểu Mộc, Cảnh Diễn đã ngửi được cả người cô toàn là mùi rượu, nhớ tới bác sĩ nói cô không thể uống rượu, ánh mắt của anh càng lạnh hơn, không nói một lời ôm lấy cô liền đi ra ngoài, cũng không quản chuyện của hai người còn lại.
Tô Hiểu Mộc mặc dù uống say, nhưng không mất đi ý thức, cô nắm chặt áo của Cảnh Diễn, một ngón tay chỉ vào mặt của hắn, lời nói vì rượu mà không rõ ràng : “Anh. . . . . . Thế nào lại là anh?” Lại khanh khách mà cười ra tiếng, “Anh tới vừa đúng lúc, chúng ta trở lại uống hai chén!”
Cảnh Diễn cố gắng kìm chế để mình không tức giận, không nhịn được cầm lấy cánh tay không an phận của cô: “Cô lộn xộn nữa thì biết!”
Cô lập tức rụt cổ một cái, không hề dám lên tiếng nữa.
Đến ngoài cửa, anh cẩn thận bế cô vào trong xe, mới ngồi lên theo, nói giọng máy móc với tài xế: “Lái xe.” Lại tiện tay đem cửa đóng lại.
Cúi đầu nhìn Tô Hiểu Mộc, cô đang cuộn cong thân thể lại dựa bên cửa sổ, hình như ngủ thiếp đi, thói quen buộc lại tóc dài thường ngày cũng trở nên xốc xếch, mặt đỏ hồng như đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ, vẻ mặt anh lạnh nhạt mà đem áo khoác của mình khoác lên trên người cô, suy nghĩ một chút, lại dịu dàng kéo cô lại để cô dựa vào người mình.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm dần dần dày hơn.