Bất Chấp Tất Cả

Chương 17: Tuần trăng mật 2


Đọc truyện Bất Chấp Tất Cả – Chương 17: Tuần trăng mật 2

Nếu nói Maldives là một vòng hoa ngũ sắc ông trời ban cho Ấn Độ Dương, thì thủ đô Male được bao quanh bởi nước biển màu xanh ngọc bích chính là viên trân châu của vòng hoa chói mắt ấy. Kiến trúc nơi này cũng có màu sắc rất rực rỡ, vì vậy cả thành phố vừa hiện đại vừa xinh đẹp, khu vực không lớn lại có vẻ hết sức tinh xảo, du khách náo nhiệt cực kỳ.

Đây là một đảo thành thị nhộn nhịp đầy sức sống. Bọn họ ở lại khách sạn cạnh bờ biển, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời lam biển biếc vê thành một bức tranh phong cảnh thiên nhiên thuần mỹ, làm cho người ta không nhịn được dừng hô hấp, không rời mắt khỏi vẻ đẹp đặc biệt này, tự giác lẳng lặng nhìn, tỉ mỉ trở về chỗ.

Bởi vì vẻ đpẹ thành phố, tiểu Nghiêu dọc theo đường đi cũng rất hưng phấn, chơi vòng quay to nhất cao nhất đến nghiện, lại chạy đến bên cạnh dắt tay của Cảnh Diễn làm nũng muốn ra ngoài chơi, Cảnh Diễn không chút suy nghĩ đồng ý, nhưng làm Vương Hạo ảm thấy gấp gáp, anh do dự một hồi lâu rồi nhắm mắt nhắc nhở: “Ông chủ, buổi chiều chúng ta còn một hội nghị khẩn cấp. . . . . .”

Cảnh Diễn đảo cặp mắt lạnh lùng thoáng nhìn, giống như một tòa băng sơn, làm cho lời nói còn sót lại của Vương Hạo vướng lại trong cổ như mắc xương mà không dám nói tiếp.

Tô Hiểu Mộc cúi người xuống, ngoắc con trai: “Tiểu Nghiêu, mau tới đây, đừng chậm trễ cha làm việc, con muốn đi nơi nào mẹ dẫn con đi là được.”

“Dạ.” Tiểu Nghiêu cắn cắn môi, giấu thất vọng trong mắt , buông tay cha ra trở lại nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh mẹ, nhưng rõ ràng lời nói không còn hưng phấn như lúc nãy nữa.

Cảnh Diễn nghiêng mặt sang một bên nhìn thẳng vào mắt Tô Hiểu Mộc, ánh mắt phức tạp, giọng nói lại dịu dàng khác thường: “Không phải hội nghị quan trọng lắm, em không thoải mái phải đi nghỉ ngơi một chút thôi.”

Anh cất giọng nói khiến Tô Hiểu Mộc có mấy giây ngốc trệ, còn chưa kịp đáp lại, Tiểu Nghiêu lại cả kinh đứng lên: “Mẹ, mẹ không thoải mái sao?” Tay nhỏ bé mềm mại đau lòng lau cái trán của mẹ, lại sờ sờ của mình, mặt lo lắng.

“Mẹ không sao!” Cô nắm tay của con trai an ủi, mặc dù hai bên cánh mũi cùng huyệt thái dương đều giống như bị kim châm nhảy lên thình thịch , nhưng cô cũng không muốn mất hứng, cười nhẹ nói, “Có thể là say máy bay, mẹ ngồi một lát là tốt rồi.”


Vương Hạo nâng cổ tay nhìn thời gian, liền nói ra phương pháp xử lí ổn thoả nhất: “Ông chủ, ngài cũng biết tính khí ngài Smith, ông ấy chỉ muốn nói chuyện với ngài, không bằng như vậy đi, bến tàu bên kia có Kình Ngư Submarine, nghe nói cũng không tệ lắm, tôi mang tiểu Nghiêu đi chơi, hai người thấy được không?”

Cảnh Diễn trầm mặc một chút, quay đầu lại thương lượng cùng Tô Hiểu Mộc: “Em cảm thấy như thế nào?”

Tô Hiểu Mộc hơi nâng mi mắt, gật gật đầu mà nói: “Như vậy cũng tốt.” Cô cúi đầu nhìn con trai hỏi: “Bạn học Tiểu Nghiêu, con có muốn đi không?”

Tiểu Nghiêu rõ ràng cảm thấy rất hứng thú, tò mò hỏi Vương Hạo: “Chú Vương, Kình Ngư Submarine là vào trong biển nhìn Kình Ngư sao?”

Vương Hạo cười cười, giải thích: “Không phải nhìn Kình Ngư, là nhìn trong đá ngầm sinh vật biển, về phần nơi đó có cái gì, bây giờ chú nói cũng không mới mẻ rồi, đợi con đi dĩ nhiên là có thể thấy, thế nào? Có muốn đi chơi với chú Vương không?”

Tiểu Nghiêu quay lại nhìn mẹ một cái, thấy cô gật đầu, mới mừng rỡ nói: “Đồng ý! Vô cùng đồng ý!”

Sau đó Vương Hạo gọi mấy cuộc điện thoại chuẩn bị, sau đó dẫn Tiểu Nghiêu rời đi.

Thật ra thì thời gian vẫn còn rất sớm, nhưng Tô Hiểu Mộc rất thiếu tinh thần, sắc môi hết sức trắng bệch, rốt cuộc không tiếp tục kiên trì được, dựa vào ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi, ngay cả động cũng không muốn động. Ý thức dần dần bắt đầu mông lung, mơ hồ cảm thấy có người nhẹ nhàng đỡ lưng của mình, nhỏ giọng nói: “Hay là để bác sĩ tới khám một chút?” Cô có chút cố hết sức nắm tay của người kia, hàm hồ cự tuyệt: “Không… không nên gọi bác sĩ, ghét đi bệnh viện. . . . . .” Trong nháy mắt, dứt khoát dựa vào trên vai anh, “Anh để cho tôi nghỉ một lát thôi là tốt rồi. . . . . .”


Lông mày nhíu chặt của Cảnh Diễn hơi giãn ra, khóe miệng còn có nâng lên vẻ ấm áp không dễ dàng phát hiện, duy trì tư thế để cho cô dựa vào.

Tô Hiểu Mộc không biết mình ngủ lúc nào, lúc tỉnh lại đã nằm ở trên giường, soi soi gương, sắc mặt hồng nhuận một chút, cuối cùng cũng lấy lại chút sức.

Lúc này đã sắp tối, ánh nắng chiều nhuộm một mảnh đỏ rực nơi đường chân trời, gió biển thổi có chút lạnh lẽo, nàng khoác món đồ hàng len áo khoác ra khỏi phòng, xung quanh yên lặng, Tiểu Nghiêu cũng chưa trở lại.

Cô cảm thấy đói bụng, kêu phục vụ đưa tới bữa ăn tối, mặc dù cũng là phong vị Châu Á, nhưng rốt cuộc vẫn khác cuộc sống trong nước, cô miễn cưỡng ăn vài miếng thì ăn không vô nữa. Cô còn đang suy nghĩ nên tìm chút chuyện gì làm, Tiểu Nghiêu cũng trở lại rồi, khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng rất vui vẻ, lôi kéo cô nói: “Mẹ, mẹ, hôm nay chơi rất vui, ở đáy biển hạ con thấy được con hải quy rất to!” Còn dùng tay khoa trương diễn tả, tiếp tục thì thầm, “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, trong biển còn có cá gai đuôi, hải quỳ. . . . . . San Hô cũng xinh đẹp siêu cấp!”

Tô Hiểu Mộc bị con trai vui vẻ lây, cũng cười ra tiếng, ngẩng đầu lên nói với Vương Hạo: “Hôm nay thật là cám ơn anh.”

Vương Hạo khoát khoát tay: “Không khách khí, tôi tới nơi này rất nhiều lần, cũng chưa thật sự đi chơi thoải mái lần nào, đi với Tiểu Nghiêu như được trở về thời còn nhỏ.” Chờ đến dùng bữa ăn tối, Vương Hạo liền vội vã chạy tới cùng Cảnh Diễn tham gia hội nghị, đoán chừng còn rất bận rộn.

Tiểu Nghiêu tắm xong nằm xuống liền ngủ mất rồi, Tô Hiểu Mộc ngược lại ngủ không được, nhớ tới lúc trước nhìn tạp chí du lịch, nói ở Male ngắm cảnh tốt nhất chính là đi bộ, đi dạo ở trung tâm thành phố chỉ một giờ là xong, nhớ tới Cảnh Diễn có giữ lại một phụ tá ở khách sạn, lại an bài quản lý khách sạn, cho nên cô rất yên lòng cầm bản đồ đi ra ngoài một mình.

Nhưng cô không ngờ, đi một lúc thế nhưng tốn hơn ba giờ, thời điểm trở lại khách sạn đã rất khuya, cô vừa đi vào đại sảnh liền bị nhân viên mời lên lâu.


Bên ngoài phòng, Vương Hạo nhìn thấy cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, còn kém chút là không la lên A Di Đà Phật, anh qua khe cửa liếc mắt một cái vào trong phòng, lại nặng nề nhìn Tô Hiểu Mộc nói: “Cô Tô ngài cuối cùng trở lại, ông chủ mới vừa rồi lại nổi nóng, thật muốn dọa chết người.”

“Phát giận? Anh nói. . . . . . là Cảnh Diễn?” Tô Hiểu Mộc sững sờ, cảm giác không thể tin được, nghĩ tới khả năng lớn nhất có thể, “Tại sao? Việc làm ăn của các anh không thuận lợi?”

“Làm sao có thể?” Vương Hạo giống như nghe được lời nói khó tin, nhanh chóng phản bác, “Ông chủ tự ra tay còn có thể không thành công? Ngày mai là có thể ký hợp đồng, ông chủ tức giận là bởi vì cô. Ngài ấy trở lại hỏi mọi người, không ai biết cô đang ở đâu, lại liên lạc không được, tôi còn chưa từng thấy qua ông chủ tức giận như vậy, cô mau vào đi thôi!” Anh nửa câu cũng không nói với Tô Hiểu Mộc, cô chút nữa vĩnh viễn cũng sẽ không biết, ông chủ trứ danh trầm ổn sẽ bởi vì cô mất tích gần bốn giờ mà mất khống chế, không tiếc dùng quan hệ lật tung cả Male.

Tô Hiểu Mộc cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ Cảnh Diễn tức giận, bất luận là trong trí nhớ hay là hiện tại cũng chính là anh, tính tình vẫn là nhàn nhạt lạnh lùng, khi nào lại có sắc mặt khác?

Cô cho Vương Hạo một ánh mắt an tâm, cẩn thận từng li từng tí đi vào, liếc nhìn người đàn ông đứng trước của sổ, chỉ cho cô một bóng lưng lành lạnh, cả người tây trang màu đen, hợp làm một với bóng đêm ngoài cửa sổ.

Bọn họ ai cũng không lên tiếng, yên lặng một chút, Tô Hiểu Mộc lấy hết can đảm, đành phải mở miệng trước: “Tôi…tôi trở lại.” Giọng nhỏ bé yếu ớt như đứa bé làm việc gì sai , nhưng một giây kế tiếp lại cảm thấy mình không có làm nên lỗi lầm gì, vì vậy ưỡn thẳng lưng, vậy mà động đến vết thương trên đầu gối, đau đến phải hô một tiếng.

Cảnh Diễn nghe tiếng xoay người lại, nhìn thấy cô hơi có vẻ dáng vẻ nhếch nhác thì trên mặt càng lạnh lẽo hơn, cau mày nói: “Đi nơi nào? Thế nào đi đâu bao lâu, còn biến thành bộ đó?”

Tô Hiểu Mộc lần này thật tin tưởng Cảnh Diễn tức giận, cho nên cô căn bản không dám nhìn vào mắt anh, đỡ ghế sa lon chầm chậm ngồi xuống, sau đó giải thích: “Tôi từ quảng trường bắt đầu đi vòng quanh trong tâm thành phố, sau đó lạc đường trong ngõ hẻm nhỏ, hỏi một lúc mới trở lại được. Nơi này. . . . . . Vừa qua khỏi đường lớn thì một chiếc mô tô chạy tới, vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.” Cô hạ thấp lông mày, có chút buồn bực là làm thế nào luôn là nhìn một cái anh cũng biết mình không ổn? Mới vừa rồi Vương Hạo cũng không phát hiện!

Cảnh Diễn đi tới bên người cô, khom người xuống dùng ngón tay đụng một cái vào vết thương ở đầu gối vẫn còn ra máu của cô, hài lòng thấy dáng vẻ cắn môi ẩn nhẫn của cô, cười như không cười: “Hả? Vết thương nhỏ? Không có gì đáng ngại?”


Bị anh châm chọc phải đỏ mặt, cô miễn cưỡng chịu đựng vết thương, ngồi thẳng lưng nhìn thẳng anh, bị anh nhìn chăm chú không được tự nhiên mới nói sang chuyện khác: “Tôi nên mặc quần dài hoặc là quần dày , cũng chưa đi vào được nhà thờ đạo Islam nhìn một chút, rất tiếc nuối.”

Thế nhưng anh lại không để ý cô, mặt lạnh đi gọi điện thoại kêu bác sĩ.

Bác sĩ là một người Maldives nói tiếng Anh, thời điểm rửa sạch băng bó vết thương mặt của Tô Hiểu Mộc nhăn như trái khổ qua, Cảnh Diễn tỉ mỉ dặn dò: “Đừng dùng lực, nhẹ một chút nữa.” Rõ ràng anh nói lời quan tâm, trong mắt lại không hề gợn sóng y hệt người tỉnh táo lạnh nhạt, có lẽ là bởi vì anh sớm thành thói quen đem tất cả tâm tình tầng tầng chôn sâu trong nội tâm.

Mặc dù như vậy, Tô Hiểu Mộc vẫn bị câu nói này khiến tim đập nhanh hơn, ngay cả trên đầu gối có cảm giác đau nhói cũng không khiến cô thôi rung động, vẫn nhàn nhạt mà cười .

Nụ cười của cô nhu hoà nét mặt vô cùng cương nghị của Cảnh Diễn, sau khi chờ bác sĩ đi về, anh cực kỳ độc tài mà cũng dịu dàng dặn dò: “Về sau đi nơi nào nói một tiếng với tôi, còn nữa, hai ngày nay cô và Tiểu Nghiêu cũng đừng đi ra ngoài, Male sáng ngày mai và mốt đều có mưa, đi ra ngoài cũng không thấy được cảnh trí gì, chờ tôi ký hợp đồng xong rồi chúng ta lại đi làng du lịch nghỉ.” Tốc độ anh nói rất chậm, trầm thấp hùng hậu giống như âm thanh đàn vi-ô-lông-xen trêu chọc lòng người, giống như đang đợi phản ứng của cô, hơn nữa còn tự nhiên dùng hai chữ “Chúng ta”.

Tô Hiểu Mộc nhếch môi cười, đôi mắt giống như ánh lên hạt ngọc sáng chói, có chút hưng phấn: “Muốn đi đâu? Đảo Thái Dương sao?” Dáng vẻ tức giận của gười đàn ông kia với Tiểu Nghiêu giống nhau như đúc.

Cảnh diễn hơi nhếch môi, cứng nhắc nói: “Không đi chỗ đó, quá nhiều người.”

Cô hỏi: “Đó là nơi nào?” Nghe anh nói tên một hòn đảo nhỏ, cô không có ấn tượng gì, nhún nhún vai nói, “Thôi, anh an bài đi!”

Nói xong cũng cố làm vẻ bình tĩnh đi vào phòng tắm, nhưng thật ra thì trong lòng cô đã bắt đầu sôi trào, thật sự là bởi vì hôm nay Cảnh Diễn quá kỳ quái rồi, giống như biến thành người khác vậy, cô cơ hồ không chịu nổi với con người khác của anh, nhưng cô sẽ không bao giờ cho là anh làm như vậy bởi vì yêu cô nữa.

Năm đó anh đối tốt với cô, cô liền tự mình đa tình cho là anh có tình cảm với cô, kết quả bị thương hoàn toàn; mà bây giờ bọn họ là vợ chồng, anh đối với cô lại dụng tâm nhưng cũng chỉ là hoàn thành trách nhiệm của một người cha với con trai mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.