Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Chương 37


Đọc truyện Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời – Chương 37

Đội Khí Phong thắng một lèo được hai mươi chín phần thưởng, nhưng lúc phát thưởng lại xảy ra chút vấn đề nho nhỏ.

Mỗi người hai mươi chín pháp khí trung phẩm, năm người chính là một trăm bốn mươi lăm món!

Đây kì thực cũng không tính là nhiều lắm, nếu như bình thường, các huynh đệ của Tàng Bảo Các bày tỏ: Vấn đề không lớn, hàng tồn thừa đủ.

Nhưng ngày Tàng Bảo Các mở cửa lần trước, xuất hiện một pháp khí thiên phẩm tự thành lập tiểu thế giới xong, một đám pháp khí trung hạ phẩm không còn hứng thú với cuộc đời, ngày ngày tự mình hại mình động một tý là đánh đập tàn nhẫn, không được nữa thì náo loạn bỏ “nhà” trốn đi, các sư huynh làm công tác phụ trách Tàng Bảo Các người người khổ không thể tả cứ phải mở mắt trừng trừng mà nhìn mấy trăm pháp khí trung phẩm tự tàn phá mình thành hạ phẩm…

Kể từ đó, Tàng Bảo Các trở nên thiếu hàng, hết lần này tới lần khác lại đụng phải bí cảnh Tả Vân số chín mươi chín, lượng nhu cầu lớn như vậy, các chủ Tàng Bảo Các thiếu chút nữa phủi tay mặc kệ.

Về sau vẫn là điện chủ Luyện Khí Điện đưa cho y một giải pháp: “Động não tý, pháp khí không đủ, lấy điểm cống hiến góp vào.”

Các chủ Tàng Bảo Các vỗ gáy một cái: “Đúng nha!”

Vì vậy y mặt dày mày dạn đến Tài Chính Đường xin xỏ điểm cống hiến, còn phái tiểu đồng tử bên cạnh mình đến chỗ đám Tô Hàn để làm thuyết khách.

Tiểu đồng tử vô cùng đáng yêu: “Các vị sư huynh, pháp khí nặng nề chiếm nhiều diện tích, mà chưa kể hai mươi chín pháp khí các huynh cũng không dùng hết được, chi bằng cứ đổi thành điểm cống hiến? Các huynh dùng cũng tiện.”

Tô Hàn không ý kiến gì với đề nghị này, có thể đổi thẳng thành linh thạch hắn càng vui hơn.

Quân Báo cũng tỏ vẻ đồng ý, hắn đã có Lôi Quang Kiếm rồi, lại thêm một đống pháp khí trung phẩm thực cũng chả để làm gì.

Tưởng Tinh nghĩ một lát hỏi: “Có thể dùng hai mươi chín pháp khí trung phẩm đổi lấy một pháp khí thượng phẩm không?”

Tiểu đồng tử mỉm cười: “Không được đâu.”

Tưởng Tinh lẩm bẩm: “Vậy thì ta muốn hai mươi chín pháp khí trung phẩm.”

Tiểu đồng tử nhìn đáng yêu, kì thực bên trong đen ngòm: “Thực không dám giấu diếm, pháp khí của Tàng Bảo Các tích trữ không đủ, số còn lại toàn là dưa méo táo nứt, nếu sư huynh không chê, ta đây liền đưa huynh hai mươi chín cái…”

Hắn còn chưa dứt lời, Tưởng Tinh lập tức nói: “Sao lại không đủ hàng tồn? Tàng Bảo Các nhiều pháp khí như vậy cơ mà.”

Tiểu đồng tử bán lãnh đạo có thể nói là ngựa quen đường cũ: “Ta chỉ là một thằng nhóc làm chân chạy vặt, tình huống cụ thể cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết chưởng sự nhà ta và điện chủ Luyện Khí Điện đóng cửa hàn huyên một lúc, đi ra liền nói cho ta biết hàng tồn không đủ, bảo ta mang điểm cống hiến ra thay pháp khí.”

Tưởng Tinh: “…”

Tiểu đồng tử mỉm cười: “Cơ bản chính là như vậy, sư huynh huynh xem mình muốn điểm cống hiến hay là muốn pháp khí?”

Nói thừa! Muốn một đống dưa méo táo nứt bán thì chả bán được, chẳng phải là rầu chết người à.

Đương nhiên số điểm cống hiến mà tiểu đồng tử cho bọn họ cũng thực xa xỉ, trên cơ bản còn nhiều hơn cả số tiền bọn họ mang pháp khí trung phẩm ra ngoài bán, chỉ cần không phải người có ham mê đặc biệt với pháp khí, về cơ bản đều sẽ chọn điểm cống hiến, suy cho cùng giảm bớt được nhiều phiền phức.

Lĩnh xong phần thưởng, đội kỳ tích cùng nhau quay về Thập Tam Phong.

Dọc đường Tưởng Tinh thần thần bí bí nói: “Các ngươi đã nghe về chuyện điện chủ Luyện Khí Điện Hàn Mặc và các chủ Tàng Bảo Các Lý Nhất Trạch chưa?”

Vẻ mặt của bốn người còn lại đều mờ mịt.

Quân Báo là thiên kiêu Cực Phong một lòng tu luyện không hỏi thế sự.

Lâm Tiểu Phi là một tiểu bạch thỏ chưa từng rời khỏi Thập Tam Phong.

Tô Hàn và Thẩm Tiêu Vân mới nhập môn, tên của điện chủ Luyện Khí Điện và các chủ Tàng Bảo Các hôm nay mới là lần đầu nghe thấy.

Tưởng Tinh thấy bọn họ không ai biết, lập tức hăng hái lên, bệnh bà tám lại dâng trào: “Ta kể cho các ngươi nghe nè, Tàng Bảo Các và Luyện Khí Điện được xưng là phu thê điện đó!”

Lâm Tiểu Phi hiểu ngay: “Hàn điện chủ và Lý các chủ là một đôi phu thê?”

Tưởng Tinh nháy mắt nói: “Là phu phu!”

“Hở?”Lâm Tiểu Phi chưa phản ứng kịp.

Tưởng Tinh vội vã sấn đến, nhỏ giọng nói: “Điện chủ Luyện Khí Điện Hàn Mặc là nam nhân, các chủ Tàng Bảo Các Lý Nhất Trạch cũng là nam nhân!”

Tô Hàn không nhịn được liếc mắt nhìn con khỉ này.

Đáng thương con khỉ này không có chút tự giác nào, còn đang lải nhà lải nhải: “Chuyện của hai người bọn họ ở Cửu Huyền Tông từ lâu đã không còn là bí mật, Hàn điện chủ và Lý các chủ là họ hàng xa, về sau không biết thế lại lại ở cùng với nhau, lúc đó huyên náo cực kỳ, hai người đều là thiên kiêu Cực Phong, một ở Cực Nhất Phong, một ở Cực Nhị Phong, hơn nữa Hàn điện chủ đã bộc lộ ra thiên phú luyện khí, sư tôn của hắn cực kỳ coi trọng hắn.”

“Lý các chủ cũng vậy, Chu chưởng tọa Cực Nhị Phong thu y làm đệ tử thân truyền, nghe nói còn có ý định gả nữ nhi của mình cho y, kết quả…”

Tưởng Tinh lém lỉnh nói: “Lại bắt gặp đệ tử đắc ý của mình cùng với đệ tử của đối thủ một mất một còn với mình đang hôn nhau!”

Thời khắc này, đến ánh mắt Quân Báo và Thẩm Tiêu Vân nhìn Tưởng Tinh cũng có chút ý vị sâu xa.

Tưởng Tinh chỉ cho rằng bọn họ bị tin sốt dẻo của mình hù dọa, càng hưng phấn hơn nói: “Tuy rằng Hàn điện chủ và Lý các chủ là huynh đệ không có quan hệ máu mủ gì họ hàng bắn đại bác cũng không tới, nhưng bọn họ là hai nam nhân nha, hai nam nhân làm sao mà ở cùng nhau được? Thật cũng không hiểu hai người họ đang nghĩ gì, bao nhiêu muội tử mềm mại xinh đẹp thì không thích, cư nhiên lại thích nam nhân cứng đơ đơ… nói thực, bảo ta tưởng tượng thử ngủ cùng với nam nhân, da gà da vịt của ta đều sởn hết cả lên…”

“Ha ha.”Một tiếng cười lạnh buốt từ sau lưng y truyền tới.

Những thành viên khác của đội Khí Phong đều ném cho con khỉ – tự tìm chết – Tưởng này một ánh mắt thương hại: Thiểu năng như vậy, chúng ta không quen.

Tần Trăn đi một vòng đường xa tới đón Tưởng Tinh, vốn định dẫn y đi ăn bữa ngon, chúc mừng hai mươi chín trận thắng liên tiếp của bọn họ… nhưng bây giờ hắn chỉ muốn quay đầu bỏ đi, chả buồn thấy y nữa.

Tưởng Tinh vui vẻ hô: “Biểu ca!”

Mặt Tần Trăn không cảm xúc.

Tưởng Tinh thấy hắn như vậy, có chút khẩn trương, thế này là vẫn còn đang tức giận à? Nghĩ cũng phải, đội Thượng Nhất Phong vốn đang có hy vọng thắng, kết quả lại thua một cách khôi hài như vậy…

Tưởng Tinh cân nhắc một chút, mở miệng nói: “Chuyện trên lôi đài đệ quả thực không cố ý, huynh biết đó, băng dày như vậy, lại còn bị cầu lửa hơ, trơn tuồn tuột, đệ thực sự không đứng vững, bằng không chắc chắn sẽ không hôn huynh.”

Tần Trăn: “…”

Tiểu đội Khí Phong: “…”

Tưởng Tinh đang trong trạng thái hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của hắn*, y không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhận lỗi: “Xin lỗi, rất xin lỗi, sau này sẽ không vậy nữa, tuyệt đối không, dù cho đệ có ngã chết cũng sẽ không hôn huynh.”

(*Nguyên văn 丈二和尚摸不着头脑: Trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não, điển tích thời cổ có một người thân cao tám thước, giơ tay lên cũng chỉ đến một trượng, mà hòa thượng cao một trượng hai thước, vậy nên không sờ đến đầu của hắn. Ý chỉ chuyện nào đó khiến mình nghĩ không ra.)

Mọi người: “…”

Tưởng Tinh cảm thấy lời cam đoan của mĩnh đã quá kiên quyết rồi, vì vậy tiến lên định kéo Tần Trăn, kết quả Tần Trăn hất y ra, hàn ý ở đáy mắt càng nồng nặc hơn.

Tưởng Tinh mờ mịt.

Tần Trăn bỏ đi không quay đầu lại, đám Tô Hàn cũng không biết nên nói gì.

Tưởng Tinh khựng một lát, cười gượng nói: “Cứ cảm thấy gần đây… tính tình biểu ca ngày càng cổ quái.” Nói những lời này xong, gương mặt thường hay hê hê cười của y nhuốm chút cô đơn.


Mọi người lựa chọn im lặng.

Thứ nhất, bọn họ đều là những “thẳng nam” chưa từng nói chuyện yêu đương nên chẳng biết yêu đương là vật gì; thứ hai, chuyện này thực sự không tiện mở miệng, đơn phương vốn là rất lừa gạt, chưa kể đơn phương một tên thần kinh thô như thế, nói thực, lỡ như nói không đúng, có khi lại hại thảm Tần Trăn…

Cho nên, im lặng là vàng.

Bất chợt, Tô Băng hỏi một câu: “Nếu như ngươi là Tần Trăn, thì sẽ làm gì?”

Tô Hàn sửng sốt một lát mới phản ứng kịp: “Nhưng ta không thích nam nhân.”

Tô Băng từ trong thức hải của hắn đi ra, khoanh tay đứng giữa không trung nhìn hắn: “Ta nói là nếu như.”

Tô Hàn rất cố chấp: “Không có nếu như kiểu này.”

Tô Băng nhướn mày: “Chớ có chọc ta tức giận.”

Tô Hàn ngẩng đầu nhìn y, nhìn vào đôi mắt nhiễm chút sắc đỏ tươi kia, khựng lại.

Hồi lâu sau, hắn cúi đầu, khẽ nói một câu: “Không biết.”

Tô Băng: “Hửm?”

Tô Hàn nói: “Ta không biết nên làm gì, ta chưa từng thích ai, không lĩnh hội được tâm tình này.”

Tô Băng không nói tiếp nữa, chỉ yên lặng như vậy nhìn hắn.

Tô Hàn im lặng một lúc, bỗng nhiên cũng hỏi thử: “Còn ngươi?”

Tô Băng rõ ràng bị giật mình: “Ta?”

Tô Hàn không nhìn y: “Nếu như ngươi là Tần Trăn, ngươi sẽ làm thế nào?”

Ai nấy cũng đều thấy Tần Trăn thích Tưởng Tinh, hơn nữa còn là đơn phương đã lâu lại còn rất sâu đậm, tiếc rằng Tưởng Tinh không tim không phổi, ỷ lại Tần Trăn thì chắc chắn, nhưng nếu bảo thích trên phương diện kia, chỉ e con khỉ đó… căn bản chưa từng nghĩ đến.

Tình huống như vậy, nên làm thế nào?

Tô Băng cho hắn một đáp án: “Nếu như ta là Tần Trăn…” mắt y nhìn Tô Hàn không chớp lấy một cái, khóe miệng nhếch lên, “…sẽ chịch Tưởng Tinh đến mức không xuống giường được.”

Tô Hàn ngẩng phắt đầu. Nhìn thấy nam nhân thần thái thờ ơ, từ trên cao nhìn xuống.

Hắn nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Cút về đi.”

Tô Băng bất mãn nói: “Ngươi hỏi ta, ta cho ngươi đáp án, mà ngươi lại còn tức giận.”

Tô Hàn: “Chả ai muốn cái đáp án như vậy cả.”

Tô Băng nói: “Biết đâu chừng đây chính là câu trả lời chính xác.”

Tô Hàn châm chọc: “Vậy chờ ngươi có người mình thích, có thể thử làm vậy xem.”

Tô Băng: “…”

Tô Băng lại bổ sung thêm một câu: “Bị ruồng bỏ đừng có mà khóc, sẽ chẳng ai quan tâm đến ngươi đâu.”

Tô Băng: “…”

“Đúng rồi.”Tô Hàn nhịn không được lại bỏ thêm một câu: “Đừng dùng thân thể của ta, ta không tiếp thu nổi.”

Tô Băng trầm mặc một lát, cuối cùng mở miệng: “Yên tâm, chắc chắn sẽ không dùng thân thể của ngươi.”

Tô Hàn không hiểu sao lại thấy có chút buồn bực, không muốn nói chuyện với y tiếp nữa.

Đúng vào lúc này, đội Khí Phong đi tới dưới chân Thập Tam Phong.

Bởi vì tâm tình của Tưởng Tinh và Tô Hàn đều không được tốt lắm, ngay đến Quân Báo, Thẩm Tiêu Vân và Lâm Tiểu Phi cũng không nói chuyện.

Nhưng mà đứng dưới chân Thập Tam Phong, mặc kệ là Tưởng Tinh cô đơn hay Tô Hàn buồn bực, giờ phút này đều bị biển người đông nghìn nghịt trước mặt gọi hồn về.

Tưởng Tinh nói: “Thập Tam Phong từ bao giờ náo nhiệt như vậy?”

Thẩm Tiêu Vân và Lâm Tiểu Phi cũng rất khiếp sợ: “Không phải chúng ta đi nhầm đường đó chứ…” Đây chắc chắn là Thập Tam Phong giả!

Mà lúc này, một đám đệ tử thấy anh hùng (kì tích) trở về lập tức nổ tung.

“Trở về rồi trở về rồi!Họ đã về rồi!” Có người phấn khích hét ầm lên.

“Thẩm Tiêu Vân Thẩm Tiêu Vân là Thẩm Tiêu Vân, a a a, thật muốn được tận mắt chứng kiến Ngự hỏa thuật ấy một lần!” Hệ pháp tu bắt đầu phát rồ.

“Quân Báo Quân Báo là Quân Báo, mau xem Lôi Quang Kiếm bên hông hắn kìa, đây chính là pháp khí thượng phẩm ba sao đó!” Quần chúng cùng khổ bắt đầu kích động.

“Lâm Tiểu Phi Lâm Tiểu Phi là Lâm Tiểu Phi, người thật thoạt trông còn trắng hơn nộn hơn đáng yêu hơn, thật muốn ôm hôn một cái!” Các sư tỷ xin hãy rụt rè một chút…

Nhưng mà tiếng hô ùn ùn đánh tới như rung sụp toàn bộ đỉnh núi là như vầy: “Tô Hàn! Tô Hàn! Tô đại đại! Cầu luyện tinh, cầu ôm đùi, cầu làm bằng hữu!”

Tô Hàn&Quân Báo&Thẩm Tiêu Vân&Lâm Tiểu Phi: “…” Cờ mờ mờ chuyện quái gì thế này?

Chỉ có con khỉ Tưởng rất tủi thân: “Vì sao không có ai gọi tên ta?”

Nhưng thực ra cũng có một đống sư tỷ sư muội mắt xanh rờn nhìn y, chỉ là các nàng khiêm tốn, tiếng rì rầm khá là nhỏ, Tưởng Tinh không nghe thấy mà thôi.

Đội Khí Phong nhanh chóng hiểu rõ ngọn nguồn, bởi vì các đệ tử vây kín đỉnh núi bắt đầu hô to biểu hiện anh dũng của bọn họ trên lôi đài.

Đại khái có thể chia thành lực lượng sùng bái như: “Thẩm Tiêu Vân, Cạnh Kỹ Đường chúng ta đấu một trận!” “Quân Báo, để sư huynh thử một chút Lôi Quang Kiếm ba sao của ngươi!”

Tiếp đó là sáng tỏ chân tướng như: “Cái tên Lam Nhược Tùng bỉ ôi kia bị đánh rất là sướng!” “Quân Báo, lúc trước chúng ta đã hiểu lầm ngươi!”

Còn có mơ hồ mong giải thích: “Trận cuối cùng trên lôi đài, rốt cuộc Lâm Tiểu Phi đã sử dụng chiêu gì vậy?” “Thực sự là bàn tay nhỏ xíu kia của y vỗ cái liền chết, hay là đội Thượng Phong phối hợp diễn xuất?”

Tất nhiên, nhiều nhất chính là kẻ bám đuôi chân chính của Tô Hàn: “Có thể đặt lịch luyện tinh không? Có phải xếp hàng một trăm năm ta cũng bằng lòng!”

“Hai trăm năm sau ta cũng đợi được!”

“Trước khi chết lão tử có thể có một thanh pháp khí ba sao thì đã cảm thấy thỏa lòng thỏa dạ!”

“Tô đại sư, pháp khí này ta gửi ở đây trước, chừng nào ngươi muốn luyện thì luyện, ta chết cũng không sao, có thể cho con cháu đời sau của ta!”

Tô Hàn: “…”


Tưởng Tinh suy cho cùng cũng là người từng trải: “Nghe nói có một vài thử luyện đặc biệt, bên trong có ‘Ánh tượng truyền phóng’.”

Quá rõ ràng, toàn bộ hành trình của bọn họ trên lôi đài thi đấu của bí cảnh Tả Vân được người ta chứng kiến toàn bộ!

Thắng liên tiếp hai mươi chín trận, lại thêm thiên phú luyện tinh của Tô Hàn, khiến các đệ tử phát rồ cả lên!

Cho nên bọn họ chặn đường truy đuổi bao vây dưới chân Thập Tam Phong, đầu tiên là muốn được ngắm tiểu đội kỳ tích sáng chói này, thứ hai là muốn hấp tấp tranh thủ xếp hàng luyện tinh.

Cái gọi là gần quan được hưởng lộc, nhân lúc Tô Hàn còn đang ở Cửu Huyền Tông, sớm hẹn trước, để tránh sau này đến cơ hội gặp mặt cũng không có!

Vây quanh gần vạn người, đời này Thập Tam Phong chưa từng được “sủng hạnh” như vậy bao giờ.

Nhưng đám Tô Hàn lại cảm thấy hỏng bét rồi, người sợ nổi tiếng heo sợ mập, nếu như biết thi đấu lôi đài có chế độ công khai quan sát, có đánh chết bọn họ cũng không “ẩu tả” như thế!

Tô Hàn bị ầm ĩ đau cả đầu, Tô Băng hỏi: “Có cần ta giúpkhông?”

Tuy Tô Hàn còn chưa định gặp y, nhưng lúc này Tô Băng có thể mở miệng, hắn tạm thời cảm thấy lòng dạ thoải mái hơn chút: “Không có tác dụng, dù có luyện tinh thất bại thế nào chăng nữa, bọn họ cũng sẽ không…”

Tô Băng: “Ai bảo ta muốn luyện tinh?”

Tô Hàn: “…”

Tô Băng bình thản nói: “Chỉ cần giết chết vài người, đám người này liền biết khó mà lui.”

Tâm tình tạm thời thoải mái của hắn nghẽn lại.

“Cút!”

“Lòng dạ đàn bà.”

Cuối cùng giúp bọn họ giải vây cư nhiên lại là Thượng Quan Tình.

Y đi từ trên núi xuống, tuy bận đồ đen đại biểu cho Thập Tam Phong, nhưng áo khoác rất dài, ống tay áo cũng rất lớn, mái tóc đen như mực buông xõa, dây lưng trước ngực buộc rất tùy tiện, lại thêm đôi mắt haa đào hẹp dài, môi mỏng khẽ nhếch, cứ thế khiến cho tất cả mọi người không phân biệt nam nữ đều huyết dịch sôi trào, có xu thế máu mũi ròng ròng.

Kích thích tố hình người cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thượng Quan Tình cười nói: “Náo nhiệt thế…” Giọng nói trầm thấp lưu luyến, tựa như lời thì thầm bên tai.

Lúc này có mấy thiếu niên không khống chế được, mặt đỏ tới tận mang tai len lén cúi đầu.

Nhưng lập tức, Thượng Quan Tình đang mỉm cười liền híp mắt lại, giọng nói giảm xuống vài độ: “Nhưng mà ồn quá rồi.”

Đột nhiên thay đổi ngữ điệu khiến cho người ta như từ gió xuân phơi phới thoáng cái bị ném vào băng tuyết ngập trời, giật mình một cái lấy lại tinh thần, nhao nhao cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh tuôn rào rào.

Tay Thượng Quan Tình giơ lên, mấy viên dược hoàn màu xanh nhảy lên nhảy xuống, y mở miệng nói: “Có cần ta giúp các ngươi an tĩnh mấy ngày không?”

Y vừa nói xong, lập tức có người phản ứng lại, nhỏ giọng líu ríu một câu: “Đây là Thượng Quan Tình đúng không?”

Có người lập tức hít khí: “Thượng Quan đại ma vương.”

“Đờ mờ! Vậy mà lại quên mất y cũng ở Thập Tam Phong!”

“Mẹ ơi, cứu con với, con sắp chết rồi!”

Đi đôi với những tiếng kêu gào thảm thiết, hơn vạn đệ tử đều như nhìn thấy quỷ, chạy biến đi còn nhanh hơn cả thỏ.

Thập Tam Phong vô cùng náo nhiệt cứ đơn giản như vậy mà khôi phục lại vẻ yên ả ban đầu, tiểu đội kỳ tích ngàn vạn lần không ngờ tới.

Quân Báo tiến lên nói: “Cám ơn.”

Thượng Quan Tình liếc hắn một cái: “Nói cảm ơn ngoài miệng, ta cũng chả cần.”

Quân Báo: “…”

Thượng Quan Tình thích nhất chọc người ta, đặc biệt thích chọc cái loại nghiêm chỉnh băng sơn mặt liệt như Quân Báo đây: “Không bằng đêm nay tới chỗ ta, đệ cởi quần áo đàng hoàng cám ơn ta?”

Tưởng Tinh hít sâu một hơi, mở trừng mắt nhìn hai người kia.

Lâm Tiểu Phi đã quen thấy chuyện lạ mà chẳng thấy lạ.

Thẩm Tiêu Vân còn chưa thích ứng lắm.

Tô Hàn chỉ muốn cách xa bệnh nhân thần kinh.

Quân Báo nói: “Được, đêm nay ta tới tìm huynh.”

Tưởng Tinh thiếu chút nữa tru toáng lên.

Thượng Quan Tình nhếch môi cười: “Tiểu Quân Báo đúng là càng ngày càng cởi mở.”

Quân Báo: “Nhiều lần, tự nhiên thành thói quen.”

Tưởng Tinh cảm thấy thế giới quan của mình đang tan rã.

Cũng may cuối cùng Quân Báo nói một câu cứu vãn y: “Nhưng… Sư huynh có thể đừng lôi mấy chuyện chữa thương này nói như thế… ừm khiến người ta hiểu lầm không?”

Tưởng Tinh kinh hoàng mở miệng: “Chữa thương?!”

Tô Hàn quay đầu nhìn y: “Ngươi tưởng là gì?”

Tưởng Tinh buột miệng: “Ta tưởng là bọn họ… bọn họ…”

Thượng Quan Tình chớp chớp mắt với y: “Tưởng chúng ta là muốn làm tình?”

Mặt khỉ Tưởng thoáng cái đỏ hơn cả tôm hùm luộc.

Thượng Quan Tình nhìn y chòng chọc cười ha ha nói: “Ta thì không ngại, cơ mà tiểu Quân Báo liều chết không theo.”

Tưởng Tinh chính thức đổi tên thành khỉ – tôm hùm cay – đỏ au au – Tưởng.

Quân Báo lắc đầu cười khổ nói: “Sư huynh đừng chọc y nữa.”


Thượng Quan Tình không mặn không nhạt lườm hắn: “Ta thích.”

Quân Báo không còn lời gì để nói.

Hắn vốn không có tài ăn nói, đặc biệt không giỏi đối đáp với tính cách này của Thượng Quan Tình.

Có điều Thượng Quan Tình quả thực không trêu ghẹo Tưởng Tinh nữa, y xoay người đi đằng trước: “Đi về thôi.”

Mọi người cùng theo lên núi.

Tưởng Tinh hơi tụt lại phía sau, mãi cũng thoát ra khỏi không khí nồng nặc tình sắc, y kéo Tô Hàn lại nói: “Hù chết bảo bảo rồi, thiếu chút nữa là ta đã cho rằng Quân sư huynh là một đoạn tụ.”

Tô Hàn nguýt y một cái: “Cho dù là đoạn tụ thì như thế nào.”

Tưởng Tinh giật thót, lại nói: “Cũng… cũng không có gì, đều là hảo huynh đệ, ta sẽ không vì loại chuyện này mà… mà…” Mà nửa ngày y cũng không đưa ra nguyên cớ.

Tô Hàn bỗng nổi hứng thú, hắn thoáng thả chậm cước bộ hỏi Tưởng Tinh: “Ngươi rất ghét đoạn tụ?”

Mặt Tưởng Tinh không được tự nhiên nói: “Không thể nói là ghét, nhưng ngươi không cảm thấy rất kì quái à? Muội tử tốt đẹp không ôm, ôm nam nhân làm cái đếch gì?”

Tô Hàn trái lại rất thấu hiểu, hắt gật đầu đồng ý: “Có lý.”

Tưởng Tinh vừa thấy Tô Hàn tán thành, lập tức mở máy hát: “Muội tử mềm mại thơm tho đáng yêu biết bao? Nam nhân vừa cao vừa to lại cường tráng, ngủ chung nhất định chật chết đi!”

Suy nghĩ của Tô Hàn chợt lóe một cái, không ngờ bắt được điểm mấu chốt: “Ngươi đã cùng ngủ với ai?”

Tưởng Tinh giống như rốt cuộc tìm được người thổ lộ tâm sự, một lèo kể lể: “Trước đây lúc đi làm nhiệm vụ có cùng ngủ với biểu ca ta, ta nói cho ngươi nè, quả thực, hoàn toàn không ngủ được! Rõ ràng mệt mỏi cả một ngày, tay chân rã rời, nhưng nằm xuống hai mắt liền sáng rực, vừa nóng vừa phiền, ngủ thế nào cũng không thoải mái, hận không thể ra ngoài chạy một vòng!”

Tô Hàn: “…”

Tưởng Tinh lại nói: “Đó còn là biểu ca ta, ngươi biết đó, ta và hắn từ nhỏ lớn lên bên nhau, từ lâu đã vô cùng quen thuộc, nhưng ngủ chung lại cả đêm không nhắm được mắt, vậy nếu như đổi thành nam nhân khác, có khi ta phát điên luôn rồi ý!”

Nếu thực sự đổi thành nam nhân khác ngươi có thể ngủ say như heo thì có…

Tô Hàn có hơi muốn cách y xa xa một chút.

Tưởng Tinh còn đang dông dài: “Kinh nghiệm đúc kết của ta là, nam nhân đều là lửa, dựa vào nhau thì nóng, mà nữ nhân là nước, ngủ chung mới kiên định!”

Tô Hàn thực sự không muốn nói những lời “Tần Trăn là một pháp tu thủy hệ rất có thiên phú, người bình thường dựa vào hắn chỉ cảm thấy mát mẻ thôi” này ra.

Tưởng Tinh vừa nhắc tới Tần Trăn, liền nhớ tới bóng dáng hất tay rời đi vừa rồi của hắn, ngực lập tức thấy nghèn nghẹn, dứt khoát chuyển đề tài: “Không nói cái này nữa, chúng ta cũng không phải đoạn tụ, lo lắng những cái không đâu này làm chi?”

Tô Hàn biểu thị chần chừ: hắn có thể khẳng định mình không phải đoạn tụ, nhưng con khỉ này… ha ha….

Cũng may đề tài của Tưởng Tinh tới cũng nhanh: “Ta bảo, Thượng Quan đại ma vương thoạt nhìn cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết ha.”

Tô Hàn không hề biết biệt hiệu của Thượng Quan Tình: “Vì sao lại gọi y như vậy?”

Tưởng Tinh chớp mắt nhìn hắn, mãi lâu sau mới phản ứng kịp: “Ngươi đúng là không để ý chuyện bên ngoài ha! Cái tên đại ma vương chưa từng nghe thấy hả!”

Tô Hàn: “Chưa…”

Tưởng Tinh vội vàng phổ cập kiến thức cho hắn: “Y chính là truyền thuyết sống của Cửu Huyền Tông chúng ta! Năm đó cũng là thiên kiêu trong thiên kiêu của Cực Phong, mỗi kì Tông Môn Đại Bỉ, chỉ cần y ra sân, Cửu Huyền Tông lần nào cũng đứng nhất, hơn nữa còn là kiểu đứng nhất áp đảo, đánh từ đầu tới cuối, đánh cho đối phương không còn đường nào trực tiếp giơ tay đầu hàng.”

Tô Hàn khẽ nhíu mi: “Nhưng linh cốt của y bây giờ…”

Tưởng Tinh thở dài nói: “Đúng vậy, không có linh cốt, một đời thiên kiêu cứ vậy mà trở thành quá khứ.”

Tô Hàn lại hỏi: “Nếu như thế, vì sao những đệ tử kia vẫn sợ y như vậy?” Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, không có linh cốt chẳng khác nào chặt đứt tu vi, một người bình thường cho dù năm đó có lợi hại thế nào đi chăng nữa, hôm nay cũng không đến mức vừa xuất hiện đã dọa cho hơn vạn đệ tử chạy mất mật.

Tưởng Tinh giải thích: “Năm đó khi Thượng Quan Tình có linh cốt, còn chưa có danh hiệu đại ma vương, y nhiều lần giành vinh quang về cho Tông môn, là đại sư huynh Tông môn danh chính ngôn thuận, được tất cả mọi người ngưỡng mộ vô cùng, nào có ai gọi y như vậy?”

Tô Hàn mơ mơ hồ hồ nhớ tới một số chi tiết, ngừng lại hỏi: “Là bởi vì thuật luyện đan?”

Tưởng Tinh vỗ tay nói: “Đúng! Tuy linh cốt không còn, phiêu bạt đến Thập Tam Phong, nhưng thiên phú luyện đan của Thượng Quan Tình lại bất ngờ kích phát, quả thực là mạnh đến nghịch thiên, không chỉ có xác suất thành công trăm phần trăm, còn có thể luyện ra các loại thuốc quái lạ không có đơn!”

Tô Hàn: “Ví dụ?”

Tuy Tưởng Tinh chỉ mới nghe nói, nhưng trước giờ y mồm miệng lưu loát, lời nói có đầu đuôi rõ ràng, quả thực như người trong cuộc: “Như là “Cười Không Ngừng”, chỉ cần bóp vỡ một viên thuốc, trong vòng mười dặm xung quanh bất kể là người hay thú đều sẽ liên tục cười như điên, cười một ngày một đêm, muốn ngừng cũng không ngừng được; còn có ‘Xú Khí Đan’ cũng chỉ cần bóp nát một viên to bằng móng tay, ba ngày ba đêm cũng đừng mong thoát ra khỏi mùi vị sôi ruột đó, thối khiến ngươi ăn không nổi! Còn có ‘Dương Dương Hoàn’, ‘Bán Nhật Hủy Dung Đan’‘Tam Nhật Thất Vị Đan’‘Chạy Liên Tục’ ‘Lệ Rơi Đầy Mặt’…”

“Quả thực nhiều không đếm xuể ha! Tuy rằng tất cả đều không nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí không đả thương được người, nhưng chỉ cần đụng phải một loại, thì đủ cho ngươi hiểu cái gì là Thượng Quan đại ma vương!”

Tô Hàn đã hiểu: “Thì ra là thế.”

Tưởng Tinh nói: “Gần vạn tên đệ tử dưới chân núi vừa rồi thực sự bị dọa sợ, một cái chân núi mà thôi, chỉ cần Thượng Quan sư huynh bóp vỡ bất kỳ một loại thuốc nào, tất cả bọn họ đều sẽ trúng chiêu, khó lòng phòng bị.”

Tô Hàn bỗng nhiên thấy hứng thú, có lẽ hắn nên thỉnh giáo Thượng Quan Tình một chút, học thử luyện đan, quay về luyện ra một đống đan dược kì quái, khẳng định không ai dám lởn vởn quanh hắn nữa.

Nhưng việc luyện đan này…

Tô Hàn nghiêm túc nhớ lại một chút, hắn trước đây quả đúng là chưa từng nếm thử.

Chủ yếu là bản thân quá mạnh, đan dược với hắn mà nói yếu ớt vô cùng, cũng không có nhu cầu gì cần luyện đan.

Thử nghĩ mà xem, khi linh lực của ngươi dùng thế nào cũng không hết, cho dù là Bổ Khí Đan thượng phẩm nhất cũng là viên kẹo đường vô dụng; khi tu luyện của ngươi không gặp bất cứ bình cảnh nào, vậy bất kể là Trúc Cơ Đan, Ngưng Kim Đan, hay Tụ Thăng Đan đều chỉ là đồ trang trí…

Vậy nên, Tô Hàn trước tới giờ đều không cần ăn mấy thứ đan dược này.

Trò chuyện cả đường, rốt cuộc mọi người lên đến Thập Tam Phong, do đã đến bữa trưa, mọi người quyết định đến viện Tô Hàn ăn chực.

Kết quả vừa mới tới cửa, mọi người từ xa xa đã nhìn thấy một đại mỹ nhân tiên y phấp phới.

Tưởng Tinh kêu lên: “Bạch điện chủ!”

Đám người Thẩm Tiêu Vân và Lâm Tiểu Phi cũng liền vội vàng hành lễ.

Thượng Quan Tình cười híp mắt nhìn y.

Đôi mắt đẹp của Bạch Vô Song không coi ai ra gì, thấy Tô Hàn liền quỳ gối xuống, làm một đại lễ vô cùng long trọng: “Sư phụ, ngài đã trở về.”

Mọi người: “…”

Tô Hàn nhíu mày: Lại thêm một tên bệnh thần kinh nữa.

Thượng Quan Tình không khách khí cười thành tiếng: “Trước đây thật không biết ngươi là Tiểu Bạch thế này.”

Bạch Vô Song vẫn không nhúc nhích, một lòng chỉ có sư phụ.

Thượng Quan Tình tiến lên phía trước, khom lưng nhìn y: “Đừng lên cơn nữa, đứng lên, hù dọa tiểu Tô Hàn rồi.”

Bạch Vô Song kính cẩn lễ phép nói: “Đồ đệ hành lễ với sư phụ, thiên kinh địa nghĩa.”

Thượng Quan Tình hí hửng: “Nhưng vấn đề là người ta thu ngươi làm đồ đệ chưa?”

Bạch Vô Song bị chọc trúng điểm đau: “…”

Thượng Quan Tình dùng ngón trỏ chọt chọt y: “Nếu thật sự muốn bái sư học nghệ thì thông minh một chút, đầu kì sở hảo*(người ta cần gì mình phục vụ đấy) hiểu không?”

Bạch Vô Song lập tức ngẩng đầu nhìn Tô Hàn: “Sư phụ thích gì? Chỉ cần ngài nói, đồ nhi nhất định làm được.”

Thượng Quan Tình chọc y: “Tiểu Tô Hàn thích ta.”

Bạch Vô Song liếc hắn một cái, mặt không đổi sắc nói: “Nếu sư phụ thích nam nhân, đồ nhi cũng có thể…”

Tô Hàn nghe không nổi nữa: “Câm miệng!”


Bạch Vô Song kính cẩn cúi đầu, ngoan đến kỳ cục.

Thượng Quan Tình sắp sửa vui như điên: “Tiểu Bạch ngươi đây là đang tự tiến cử mình lên giường đó à?”

Bạch Vô Song nghiêm túc nói: “Chỉ cần sư phụ…”

Tô Hàn ngắt lời nói: “Nếu quả thực có sư phụ cầm thú như vậy, đề nghị ngươi trực tiếp chém chết hắn.”

Bạch Vô Song nói: “Một ngày vi sư cả đời vi phụ, phụ là trời, mệnh trời đã chỉ, nhi tử nên…”

Tô Hàn: “Nếu có phụ thân cầm thú như vậy, cũng xin ngươi chém chết luôn.”

Thượng Quan Tình đã cười đến không thở nổi: “Được rồi được rồi, hai ngươi đừng chọc ta nữa, ta lớn tuổi rồi, cười nhiều sẽ có nếp nhăn.”

Mọi người nhìn gương mặt tinh xảo đến không tưởng nổi kia của y: “…”

Sau một hồi gà bay chó sủa, đợi đến lúc ngồi xuống ăn cơm, bọn họ đã không phân rõ là ăn bữa trưa hay bữa tối nữa.

Đã là giờ Thân một khắc (hơn ba giờ chiều), có lẽ có thể gọi là bữa trưa muộn ha?

Bạch điện chủ bận trăm công ngàn việc cứ vậy mà trầm ổn bình tĩnh lưu lại ăn cơm, trước bữa y còn không chịu ngồi xuống, muốn đứng cạnh hầu hạ sư phụ.

Tô Hàn liếc y, y ngoan ngoãn ngồi xuống, ngồi ngay bên phải Tô Hàn.

Thượng Quan Tình ngồi đối diện thiếu chút nữa cười ngất trên vai Quân Báo.

Bữa cơm này đối với Thẩm Tiêu Vân Lâm Tiểu Phi Tưởng Tinh có thể gọi là ăn chẳng biết vị.

Đầu tiên, ba đoàn tử cực moe cực moe cực moe a! Suốt cả quá trình Lâm Tiểu Phi mặt đỏ bừng bừng! Lại thêm, dung nhan đẹp đẽ đang độ cực thịnh của Bạch điện chủ, suốt cả quá trình Thẩm Tiêu Vân và Tưởng Tinh không dám liếc nhìn!

Dùng xong cơm, Tô Hàn không chút khách khí đuổi người.

Thượng Quan Tình và Quân Báo cùng rời đi, Tưởng Tinh cảm thấy nếu mình tiếp tục ở lại sẽ bị gương mặt của Bạch điện chủ bẻ cong mất, cho nên chuồn rất nhanh.

Thẩm Tiêu Vân cũng trụ không nổi, cơm còn chưa xong, liền trở về tĩnh tọa tu hành.

Lâm Tiểu Phi quyến luyến đám đoàn tử, đáng thương y chạm cũng không dám chạm vào chúng nó một cái, nghĩ lại lại có chút lo lắng, sợ mình ảnh hưởng tới sức khỏe của đám đoàn tử, cho nên kìm lòng lại, nước mắt đầm đìa rời đi.

Bạch Vô Song không chịu đi, tuy y không nói, nhưng ý tứ rất rõ ràng: Đồ đệ nên phụng dưỡng bên người sư phụ.

Tô Hàn vốn định cầm cái chổi xua người đi, nhưng đúng lúc này, cửa viện của hắn cốc cốc cốc vang lên.

Bạch Vô Song ngoan ngoãn nói: “Con ra mở cửa.” Vừa nói hắn liền đi đến cửa, cửa vừa mở, ngay cả người cũng không cho vào, chỉ ném một câu ra: “Chớ quấy rầy ta, ai muốn thay thế thì thay thế, ta không làm.”

Đệ tử ngoài cửa òa một tiếng khóc rống lên: “Điện chủ a!”

Bạch Vô Song rầm phát đóng sầm của lại: “Ta đã từ chức điện chủ Luyện Tinh Điện.”

Bạch Vô Song thoáng cái lại dịu ngoan như cô vợ nhỏ: “Sư phụ muốn uống trà không?”

Tô Hàn khẽ thở dài, quyết định nỏi chuyện với người này: “Bạch điện chủ…”

Hắn còn chưa nói dứt lời, một con tiểu ưng màu đen xé gió mà đến, từng chiếc lông đen như mực trông rất sống động, đôi mắt đậu đen sáng sủa phi phàm ─ đây tuy là một con tiểu ưng gấp giấy truyền âm, nhưng người gấp giấy linh lực phi phàm, cho nên tiểu ưng này khí thế phừng phừng.

Bạch Vô Song khẽ nhíu mày.

Tô Hàn trái lại hơi kinh ngạc, người truyền âm này là có tu vi cao nhất trong số những người hắn đã gặp.

Tiểu ưng hạ xuống, một giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên: “Bạch Vô Song, ngươi tới đây cho ta!”

Bạch Vô Song nâng tay lên xé con tiểu ưng hoạt bát sôi nổi thành tám mảnh.

Tô Hàn có chút đau lòng, tiểu ưng gấp rất đáng yêu: mắt sáng rực, cánh nho nhỏ, thân thể tròn trịa…

Ngay sau đó, lại một con tiểu ưng màu đen nữa bay tới, lần này còn chưa kịp hạ xuống, truyền âm còn chưa phát ra, tiểu ưng đã bị Bạch Vô Song tóm, vo lại thành cục giấy ném đi.

Tô Hàn: “…”

Giống như đã có dự liệu trước, tiểu ưng màu đen một con nối tiếp một con, phành phạch điên cuồng bay tới.

Vì số lượng quá nhiều, Bạch Vô Song không kịp xé, cho nên giọng của nam nhân lại vang lên: “Ngươi thử xé thêm một con nữa xem!” Bạch Vô Song xé một đôi.

“Đừng ép ta tới bắt ngươi về.” Bạch Vô Song tóm ba con tiểu ưng, xoẹt một tiếng…

“Ta còn không quản được ngươi à!” Bạch Vô Song chần chừ một lát, nhưng nhìn Tô Hàn xong, vẫn kiên định nói bái bai tiểu ưng.

Tiểu ưng màu đen không rời không bỏ, bạch mỹ nhân ra tay tàn độc.

Giằng co ước chừng nửa khắc, cuối cùng cũng yên tĩnh một chút, tiểu ưng đen thi thoảng nói một câu, khiến suy nghĩ của Tô Hàn khẽ động.

“Ngươi thích về hay không, nhưng Luyện Tinh Phong Hội bảy ngày sau, nếu ngươi không tham gia, cũng đừng trách ta trói ngươi tới trước linh tiền của sư phụ…”

Truyền âm chưa xong, Bạch Vô Song đã khiến tiểu ưng đen một phân thành hai.

Đến tận đây, cuối cùng không còn tiểu ưng bay tới, Tô Hàn nhìn giấy trắng đầy đất, không biết phải nói gì.

Bạch Vô Song nói: “Con đi thu dọn ngay.”

Tô Hàn nhớ tới chuyện vừa rồi, hỏi: “Bảy ngày sau có Luyện Tinh Phong Hội?”

Bạch Vô Song nói: “Dạ, nhưng đều là mấy phế vật, không tham gia cũng chả sao.”

Tô Hàn nghĩ một lát lại hỏi: “Cử hành ở đâu?”

Bạch Vô Song thấy hắn có hứng thú, gắng gượng suy nghĩ một lát nói: “Chắc là Phụng Vương Thành.”

Tô Hàn cân nhắc một chút: “Cũng không xa.”

Bạch Vô Song nghiêm túc phỏng đoán tâm ý của sư phụ, đắn đo nửa ngày, y mới dè dặt hỏi: “Sư phụ ngài muốn đi ạ?”

Tô Hàn nhìn y, khẽ mỉm cười: “Ngươi tham gia đi.”

Bạch Vô Song: “…”

Tô Hàn nhìn chăm chú vào y: “Ta có thể thu ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi nhất định phải tham gia Luyện Tinh Phong Hội lần này.”

Bạch Vô Song không hiểu nguyên do, nhưng nghe đến bốn chữ “thu ngươi làm đồ đệ” này thì y lập tức lên tiếng: “Được, đồ nhi nhất định tham gia.”

Tô Hàn lại nói: “Nhưng có một điều kiện.”

Bạch Vô Song chăm chú lắng nghe: “Sư phụ cứ nói.”

Tô Hàn nói: “Ngươi phải luyện ra pháp khí chín sao trước mặt mọi người.”

Bạch Vô Song bỗng trợn tròn mắt, việc này, việc này làm sao làm được?

“Hơn nữa phải thành công ít nhất ba lần.”

Bạch Vô Song: “…” Bài tập quá khó, không làm được.

Tô Hàn cười: “Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.”

Ngay dưới ánh mắt mọi người sinh ra một luyện tinh sư cấp chín, còn là xuất phát từ Cửu Huyền Tông, như vậy thì không còn ai nhớ đến một luyện tinh sư nhỏ nhoi mới ra đời như Tô Hàn nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.