Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Chương 17


Đọc truyện Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời – Chương 17

Tô Hàn khựng lại một lát, bỗng nhiên an tĩnh lại.

Hắn là người hiểu Tô Băng nhất, cũng là người không hiểu y nhất.

Hắn không hiểu ý nghĩa thực sự trong lời Tô Băng, nhưng lại biết, lúc này nếu hắn cứ khăng khăng cướp đoạt thân thể, nhất định Tô Băng sẽ làm ra chuyện quá đáng hơn.

─ Mặc dù bây giờ tính tình Tô Băng đã ổn định hơn, nhưng hắn cũng không thể  mạo hiểm.

Bốn thiếu niên bên ngoài giờ đã nỏ mạnh hết đà, phi kiếm kia dường như là vô cùng vô tận, không chỉ số lượng không hề giảm, mà uy lực hình như càng lúc càng tăng lên. Thẩm Tiêu Vân đã dốc hết tất cả bổ khí đan trong túi Càn Khôn ra, bốn người họ ai cũng đã ăn ít nhất bốn viên rồi, dù biết có ăn nữa cũng không thêm tác dụng gì, nhưng lại không chịu từ bỏ tia linh khí cuối cùng đó, bởi vì bọn họ đều cho rằng, chỉ cần cố gắng chống đỡ thêm một chút thì có thể đợi được cứu viện đến, có thể sống tiếp.

Nhưng dù vậy, màn sáng linh khí đã lung lay sắp đổ, uy lực bên góc chợt giảm, có phi kiếm sượt qua, tử y trên người Hứa Viêm Sâm đứng ngoài cùng đã lộn xộn không tả nổi.

Nhìn thấy tất cả mọi người liều mạng dốc hết toàn lực, Hứa Viêm Sâm cắn răng một cái, lấy ra một viên đan màu đỏ.

Giang Ninh Tiển thoáng liếc qua, lòng chấn động: “Bách Linh Đan?” Đây là một đan dược cấp ba, phóng mắt nhìn khắp Long Trung Sơn Mạch cũng là viên đan vô cùng hiếm hoi sang quý, hơn nữa nhìn màu sắc trong suốt, toàn thân trơn bóng, tuyệt đối là cấp ba thượng phẩm, có triển vọng đột phá lên tứ phẩm!

Mặc dù Hứa gia đã sa sút, nhưng không hổ là đại tộc của Long Trung, vẫn còn chút vốn liếng.

“Hứa Viêm Sâm, lấy thể chất của đệ bây giờ mà dùng Bách Linh Đan, thì trong vòng mười năm đừng nghĩ đến chuyện đột phá Trúc cơ!” Giang Ninh Tiển nhắc nhở hắn.

Hứa Viêm Sâm ghét nhất chính là điểm này ở Giang Ninh Tiển, bất kể lúc nào cũng luôn tính toán, dù cho chuyện sống chết tại ngay trước mắt!

Hứa Viêm Sâm chả thèm nhìn hắn, không do dự ăn luôn đan dược trân quý.

Tu vi của hắn tăng vọt trong nháy mắt, giọng nói cũng trầm trầm vang lên: “Chết ở chỗ này, thì chẳng còn gì cả!”

Bách Linh Đan có thể nhoáng cái tăng tu vi của hắn lên gấp đôi, nhưng cùng lúc đó tác dụng phụ cũng cực lớn, mười năm không thể Trúc Cơ là việc nhỏ, điều đáng sợ là linh điền bị tổn thương nặng nề, từ nay về sau không thể tu hành.

Nhưng nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, hiện tại không dùng, sau này chỉ sợ không còn cơ hội nữa!

Hành động này của Hứa Viêm Sâm khiến Chu Khả Khả chấn động, mặc dù nàng lớn lên trong cẩm y ngọc thực, nhưng không hề nhu nhược yếu ớt, giờ phút lâm vào nguy cơ như thế này nàng cũng không bo bo giữ mình nữa, giơ tay lên cắn đầu ngón tay, khi giọt máu hiến vừa rơi xuống, thoáng chốc bóng dáng hư ảo của một con thú lớn màu trắng liền hiện ra.

“Hồn thú,” mặc dù Giang Ninh Tiển đã lường trước rằng Chu Khả Khả nhất định có pháp bảo bảo mệnh, nhưng không nghĩ tới là hồn thú hiếm thấy bậc này!

Khi Chu Khả Khả phóng ra hồn thú thì sắc mặt đã trắng bệch: “Nó còn chưa trưởng thành, không chống đỡ được quá lâu.”

Không chỉ như vậy, Chu Khả Khả hiển nhiên còn chưa hoàn toàn thuần phục được hồn thú này, bây giờ tùy tiện phóng nó ra, dù màn sáng linh khí đã được gia tăng sức mạnh, nhưng phản phệ sau này chỉ sợ Chu Khả Khả cũng gánh không nổi.


Giang Ninh Tiển còn đang áp chế sức mạnh, hắn cũng không phải là đang bận tâm điều gì, chỉ là biết rõ, dù hắn có giải phóng ra tu vi Trúc Cơ kỳ, thậm chí giả tưởng đạt được tu vi Kim Đan lão tổ, thì cũng vô dụng.

Tỏa Bảo Trận có ít nhất chín “Cửa”, hiện tại bọn họ đến cánh cửa đầu tiên cũng còn chưa thấy, thì nói gì đến việc ra ngoài?

Kẻ ngốc nói mê!

Nhất định sẽ chết ở đây, bất kể thế nào, đều không nhìn thấy cơ hội sống sót, cần gì phải…

Đột nhiên, Giang Ninh Tiển chợt ngẩn ra, nhớ tới Tô Hàn.

Tô Hàn cũng đi vào Tỏa Bảo Trận, nhưng hắn đâu rồi?

Giang Ninh Tiển quay phắt đầu lại, liếc nhìn Tô Hàn sau lưng, hắn vừa định gọi tên Tô Hàn, nhưng trong phút chốc bốn mắt gặp nhau, hắn dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ, không thể phát ra tiếng.

Thiếu niên mặc bộ đồ màu đen đứng cách tầm một thước sau lưng hắn, nước da trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, rõ ràng là gương mặt rất quen thuộc, nhưng bởi vì ánh mắt dò xét, cùng với thần thái bàng quan kia mà dường như thay đổi thành một người khác.

Trái tim Giang Ninh Tiển chợt thít chặt, hắn không dám tin tưởng vào đôi mắt mình, bởi vì hắn thấy môi “Tô Hàn” giần giật, không tiếng động nói ra ba chữ: “Chớ làm biếng.”

Chớ làm biếng… chớ làm biếng… y đang nói hắn.

Giang Ninh Tiển không hiểu sao thấy lạnh toát sống lưng, có vẻ như phi kiếm trước mặt không còn đáng sợ nữa, thứ chân chính khiến hắn rợn hết tốc gáy chính là thiếu niên phía sau này.

Đó là một nam nhân vô cùng xa lạ, vô cùng nguy hiểm.

Giang Ninh Tiển không dám nói chuyện quỷ dị này ra, hắn thu hồi đường nhìn, quyết tâm, rốt cuộc phóng ra tất cả sức mạnh bị áp chế.

Trúc Cơ tầng ba, trong cả chín nghìn năm lịch sử của Long Trung Sơn Mạch cũng chỉ có hai người mới mười bốn tuổi đã đạt được tu vi như thế.

Một là trưởng tử Tô gia – Tô Sương, người còn lại chính là Giang Ninh Tiển.

Trong nháy mắt khi hắn giải phóng tu vi, mặt Hứa Viêm Sâm và Chu Khả Khả đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Giang Ninh Tiển nhếch nhếch môi với bọn họ, nhẹ giọng nói: “Giúp ta giữ bí mật.” Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể sống tiếp.

“Giang sư huynh, huynh đứng phía sau ta đi.” Thẩm Tiêu Vân bỗng lên tiếng.

Mọi người đều quay mặt nhìn hắn.


Thẩm Tiêu Vân do linh khí bị tiêu hao mà sắc mặt tái nhợt, thâm chí môi đều chuyển sang màu xanh tím, nhưng đôi mắt hắn vẫn bình tĩnh vững vàng, ánh mắt tràn đầy kiến nghị và chấp nhất.

Ba người Giang Ninh Tiển chấn động.

Nói thật, bọn họ đều cảm thấy mình sẽ không sống nổi nữa, tuy dùng hết toàn lực, xuất ra tất cả bản lãnh, nhưng những điều này chỉ giống như là đánh một trận cuối cùng trước khi chết, hoàn toàn là trạng thái làm hết sức mình nghe theo thiên mệnh.

Nhưng Thẩm Tiêu Vân thì không phải, hắn là thực sự nghĩ như vậy, khi nguy hiểm tại ngay trước mặt, bọn họ vẫn có thể tiếp tục sống sót.

Thẩm Tiêu Vân nói tiếp: “Ta đã quan sát kỹ, đại đa số phi kiếm đều công kích trực tiếp, chính diện chịu lực lớn, chúng ta xếp thành đường thằng, như vậy có thể giảm bớt áp lực của linh thuẫn, mà sức mạnh của chúng ta cũng có thể lần lượt phóng ra, kéo dài thêm được một chút thời gian.”

Đạo lý này cũng giống như khi gặp lũ, mọi người xếp hàng dọc đứng thẳng thì tỉ lệ sống sót sẽ cao hơn xếp hàng ngang.

Kỳ thực bọn Giang Ninh Tiển không phải không nghĩ ra, chỉ là nguy hiểm ngay trước mắt, nội tâm bọn họ đều bị bảo phủ bởi nỗi sợ “Tử vong”, cho nên đầu óc hỗn loạn, căn bản không thể vận hành như bình thường.

Thẩm Tiêu Vân lại nói: “Ta đứng đầu hàng, Giang sư huynh đứng sau ta, tiếp theo là Hứa sư huynh và Chu sư tỷ…” Hắn dừng một lát, nói, “Xin hãy để Tô Hàn ở cuối cùng.”

Chu Khả Khả là người phản ứng đầu tiên: “Tu vi của đệ đã tiêu hao hết, không nên đứng đầu hàng!” Xếp hàng dọc, tu vi cao nhất đứng đầu, rồi lần lượt giảm dần, trong năm người bọn họ, đến giờ lượng linh khí trong cơ thể Thẩm Tiêu Vân chắc chắn là còn ít nhất.

Thẩm Tiêu Vân lắc đầu nói: “Ý tưởng này là ta đưa ra, ta nhất định phải đứng đầu.”

Hắn đã nói như vậy, ba người mới vừa tỉnh táo lại cũng nhanh chóng hiểu ra.

Xếp thành hàng dọc, người đứng đầu nhất định là người nguy hiểm nhất, không phải do nếu linh thuẫn bị phá hắn là người chết đầu tiên, mà là người đầu tiên có tỷ lệ thụ thương ngoài ý muốn cao nhất.

Ngoài ý muốn như nào? Là ngoài ý muốn xuất phát từ chính bản thân bọn họ.

Nói trắng ra là, bốn người họ chẳng qua chỉ là sơ giao, mới vừa quen biết mà thôi, còn lâu mới đạt đến mức ăn ý hiểu rõ sức mạnh của nhau, nhưng xếp hàng dọc đồng thời cũng cần linh khí thay phiên phóng ra, để duy trì hiệu lực của linh thuẫn ở mức thăng bằng, vừa khéo có thể chống đỡ linh khí lại không đến nỗi lãng phí.

Nhưng điểm cân bằng này không dễ nắm chắc, chỉ cần hơi lơ là, người đứng đầu hàng sẽ trở thành tấm bia, hậu quả thật khó mà tưởng nổi.

Đang lúc mọi người cau mày suy tính, Thẩm Tiêu Vân lại tiếp tục lên tiếng: “Không chỉ là như vậy, ta đứng đầu tiên là vì có thể đưa chúng ta thoát khỏi Phi Kiếm Trận này.”

Giang Ninh Tiển lập tức nhìn hắn: “Ý đệ là…”


Thẩm Tiêu Vân trầm giọng nói: “Đúng, ra khỏi đây. Phi kiếm này đến bao giờ có thể ngừng lại, không ai có thể xác định, so với việc phí công ở chỗ này, còn không bằng tiến lên phía trước!”

Giang Ninh Tiển nghĩ xa hơn một chút, hắn nói: “Lỡ như phía trước nguy hiểm hơn…”

Thẩm Tiêu Vân nhìn hắn: “Không thử thì làm sao biết được?”

Một câu phản vấn, khiến Giang Ninh Tiển hoàn toàn căm lặng.

Đúng vậy, không thử, không thực hiện, không cố gắng, sao có thể cam tâm?

Thẩm Tiêu Vân thấy bọn họ đều đã tỉnh táo lại, mới tiếp tục nói: “Ta ở đầu chủ yếu là để dẫn đường, tranh thủ tìm khu vực phi kiếm không quá dày mà đi, như vậy linh thuẫn có thể duy trì lâu thêm một chút, xác suất chúng ta thoát khỏi cũng cao hơn.”

Việc này không ai phản bác, lúc trước, tất cả bọn họ đều chìm sâu vào sợ hãi và bất an, ngay đến xếp thành hàng dọc để đi cũng không nghĩ đến, đâu còn tinh lực quan sát hướng đi của phi kiếm.

So ra, Thẩm Tiêu Vân vẫn cứ quan sát nãy giờ có phần trội hơn bọn họ.

Trong thức hải Tô Băng mở miệng: “Ta còn tưởng bọn chúng sẽ ngốc đến lúc chết chứ.”

Tô Hàn: “…”

Tô Băng uể oải nói: “Đều là một bầy hoa trong nhà ấm, ngươi cứ một mực che chở, thì càng ngày càng yếu ớt đi mà thôi.”

Giọng điệu Tô Hàn khá hơn một chút: “Dù có như vậy chúng cũng không thoát ra được.”

Tô Băng mỉm cười.

Thời gian kéo dài tròn một canh giờ, công hiệu Bách Linh Đan của Hứa Viêm Sâm đã hết, hồn thú của Chu Khả Khả mờ đến mức chỉ còn lại đám sương, linh khí của Giang Ninh Tiển cũng chỉ còn lại chừng một thành…

Đương nhiên, thảm nhất chính là Thẩm Tiêu Vân, bả vai hắn bị phi kiếm đâm xuyên, tuy đã kịp thời cầm máu, nhưng hắc y vẫn thấm máu dầm dề, mùi máu tươi tràn ra, nhưng dù vậy, nét mặt hắn vẫn trầm tĩnh tự nhiên, bước chân vững vàng, chọn đường đi vẫn vô cùng chuẩn xác.

Nói thật, một canh giờ này, ba người bao gồm cả Giang Ninh Tiển đều tâm phục khẩu phục Thẩm Tiêu Vân.

Dù cho bên ngoài có bao nhiêu lời đồn về hắn, nhưng không thể nghi ngờ, tiểu tử này là một kỳ tài hoàn toàn xứng đáng, không chỉ có sự lĩnh ngộ với tu hành, đáng sợ hơn là tâm tình bình tĩnh tỉnh táo trong tuyệt cảnh thế này!

Nếu như thực sự có thể sống sót ra ngoài, bọn họ sẽ không có ai muốn trở thành kẻ địch với người này.

Lại một khắc nữa trôi qua, khi tất cả sức mạnh đều tiêu hao không còn lại gì, phía trước rốt cuộc sáng lên ánh rạng đông.

Không còn phi kiếm!

Bọn họ đã ra khỏi kiếm trận cửu tử nhất sinh!

Một niềm vui sướng to lớn bùng nổ trong lồng ngực, loại mừng rỡ sống sót sau tai nạn thế này thì những ai chưa từng thể nghiệm chắc chắn không thể tưởng tượng được.


Hứa Viêm Sâm kích động trực tiếp bổ nhào vào Thẩm Tiêu Vân, vốn định cho hắn một cái ôm thật chặt, nhưng không ngờ hắn vừa chạm vào, thân thể của Thẩm Tiêu Vân đã mềm nhũn, cứ thế mà ngất đi.

Hứa Viêm Sâm lo lắng gọi: “Thẩm Tiêu Vân!”

Giang Ninh Tiển tiến lên, cầm lấy cồ tayThẩm Tiêu Vân, thăm dò một lát, rồi hắn thở phào nói: “Không sao, chỉ tạm thời ngất đi thôi, trước tiên chúng ta…” Một câu nghỉ ngơi và hồi phục còn chưa nói ra, tiếng thét chói tai của Chu Khả Khả đã bất ngờ vang lên.

Giang Ninh Tiển vội vã quay đầu lại, sau khi thấy tình cảnh trước mắt, hắn đã chân chính cảm nhận được cái gì là tuyệt vọng.

Ra khỏi phi kiếm trận không hề có nghĩa là ra khỏi Tỏa Bảo Trận.

Vừa vặn trái ngược, đây là bọn họ đang bước vào cửa địa ngục.

Trước mặt là một con mãnh thú cao gần mười trượng đang há cái miệng to như chậu máu chờ đợi họ tới gần…

Tất cả mọi người kiệt lực, đến nhích một bước cũng rất khó khăn, càng đừng nói đến chuyện chiến đấu với dã thú!

Tuyệt vọng là gì? Sau khi liều mình giành giật cơ hội sống sót hóa ra chỉ là hoa trong gương trăng trong nước.

Chu Khả Khả ngã quỵ trên mặt đất, ánh mắt mờ mịt tuyệt vọng, đến một cơ hội sống cũng không có: “Đây là một con…mãnh thú cấp sáu.”

Chu gia thiện về ngự thú, Chu Khả Khả từ nhỏ đã đọc thuộc 《Thú Kinh》 vì vậy chỉ cần nhìn qua là nhận ra ngay.

Mãnh thú cấp sau nghĩa là thế nào? Nghĩa là dù ở trước mặt bọn họ có là lão tổ Kim Đan thì đây cũng sự tồn tại đáng sợ không dám trêu vào!

Nào chỉ là tuyệt vọng? Đây là truyên bố tử vong.

Mãnh thú phát hiện con mồi, nó nhe răng há miệng nhào tới, mắt thấy sắp sửa một hớp đớp trọn vài thiếu niên này vào miệng.

Trong chớp nhoáng, như có một mũi đen hiện lên, ai cũng không nhìn thấy rõ chuyện xảy ra, mà kết quả đã dầm dề máu bày ngay trước mắt.

Mãnh thú cấp sáu cao mười trượng phát ra tiếng gào thét thảm thiết, rồi một tiếng ầm ầm vang lên, thân thể khổng lồ bị xẻ thành hai mảnh, máu tươi như thác nước ào ào trút xuống, dường như khiến cho toàn bộ không gian đều ngâm trong đại dương màu máu.

Ba thiếu niên cùng nhau ngẩng đầu, thấy bóng dáng thon dài đứng ngay trên mãnh thú.

Dưới ánh chiếu màu máu, hắc y như mực, tóc mái bị gió thổi phất lên, dung mạo anh tuấn như ẩn như hiện…

Hứa Viêm Sâm và Chu Khả Khả kinh ngạc đồng thanh: “Tô…Tô Hàn?”

Nam nhân từ trên cao nhìn xuống khẽ nhếch đôi môi mỏng, nhẹ nhàng từ tốn mờ miệng: “Các ngươi cảm thấy ta là hắn?”

Tác giả có lời muốn nói: Còn không mau mau quỳ xuống gọi cha!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.