Đọc truyện Bất Báo – Chương 82: Phiên ngoại 4: cuộc sống bi đát của ông chủ cảnh
Cảnh Minh Tuyên hít không khí mang theo mùi chất dẫn dụ Omega của đồng loại, điều này khiến bé cảm thấy thoải mái và an tâm, vì thế vẫn không có phản cảm với việc cô nhóc kia tới gần, nhưng hiện tại hai đứa dựa quá sát vào nhau, bé mơ hồ cảm thấy một tia nguy hiểm, không khỏi ngọ nguậy.
Huyền Cẩn thấy thế thì dừng lại, hơi nới lỏng lực tay ra.
Gen càng tốt thì khả năng bắt giữ chất dẫn dụ lại càng mạnh. Huyền Cẩn biết tuy bề ngoài nó giống Omega nữ, nhưng thật ra nó là Alpha nam không hơn không kém. Hiện tại nó rơi vào tình cảnh này hoàn toàn là do bị ông chú của nó chích thuốc ngụy trang chất dẫn dụ.
Hiện tại trên thị trường chỉ bán thuốc ngụy trang Beta, đây là từ thuốc ức chế Omega dẫn tới, trải qua quá trình cải tiến không chỉ Omega có thể sử dụng, mà ngay cả Alpha cũng có thể sử dụng, về phần thuốc ngụy trang Omega hay Alpha thì vì còn quá nhiều khó khăn nên vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu.
Thuốc ngụy trang Omega nó đang dùng là do chú út của nó phát minh, vừa bào chế thành công không lâu, dược tính chỉ có thể kéo dài mười ngày. Trước đó nó cược thua chú mình nên bị chích thứ thuốc này, đội tóc giả, mặc đầm đáng yêu rồi bị ném vào trường học cùng một đám ngu ngốc lên lớp cho tới khi thuốc hết tác dụng mới thôi.
Nhờ vào cách ăn mặc và chất dẫn dụ Omega ngọt ngào này mà ngày nó vừa tới đã được ban tặng phiền toái không ngừng. Nó biết chú út cố ý chỉnh nó, thế nhưng nó không còn cách nào, chỉ đành nhẫn nhịn, ai bảo nó thua cơ chứ.
Có điều thuốc ngụy trang của nó không ổn định, cộng thêm gen của Cảnh Minh Tuyên tựa hồ rất tốt, nó cũng không dám cam đoan có phải bị đứa bé này nhận ra không. Nó thấy Cảnh Minh Tuyên hoang mang nhìn mình, liền cười cười, ôn hòa hỏi “Sao thế?”
Cảnh Minh Tuyên nhìn nó một hồi, không phát hiện ra chỗ nào kỳ lạ, đang muốn lắc đầu thì bỗng nhiên thấy bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, bé lập tức nhìn qua “Anh hai?”
“Anh hai em lát nữa sẽ về.” Huyền Cẩn trấn an bé, thấy trên bàn đặt một hộp kẹo sữa nó liền mở ra lấy một viên đưa cho bé. Cảnh Minh Tuyên mở miệng ngậm lấy, má lại phồng ra một khối nhỏ.
Thật dễ nuôi… Huyền Cẩn xoa bé, bỗng nhiên nó cảm thấy thua ván này cũng rất tốt, chí ít có thể cho nó gặp một đứa bé hiếm thấy như vậy. Nó thậm chí có một suy nghĩ, đó là ôm Cảnh Minh Tuyên về nuôi. Bé muốn cái gì nó liền cho bé cái đó.
Thật ra trong gia tộc của nó cũng có em bé cỡ tuổi Cảnh Minh Tuyên, cũng có đứa tầm tuổi nó, nhưng mấy đứa đó suốt ngày la hét ầm ĩ. Ba đứa bằng tuổi nó thì một đứa rất thích những thứ lòe loẹt, mặc quần áo không phải màu hồng thì cũng phải là màu sáng, phòng ngủ đều được trang trí bằng những màu sắc sáng loáng, quả thật có thể sáng chói tới mù mắt luôn. Một đứa khác thì dạo gần đây mê cây anh túc điên cuồng, mọi loại giống đều thích, trồng đầy một vườn, khiến mọi người đều cho rằng đứa bé này còn nhỏ như vậy đã muốn đi buôn lậu thuốc phiện rồi. Đứa còn lại thì luôn tự tìm đến cái chết theo đủ kiểu, lần trước còn làm một con diều lớn, muốn trói nó vào đó rồi thả lên, bị nó cười đánh cho một trận, rồi ấn đầu thằng nhóc đó vào hồ nước, nằm ba ngày trên giường mới yên tĩnh được chút.
Tục ngữ nói con người đều dựa vào so sánh đối lập mà ra. Trước kia nó không có cảm giác gì với mấy đứa nhỏ kia, nhưng hiện tại gặp được Cảnh Minh Tuyên khiến nó thấy yêu thích, nó liền cảm thấy đám nhóc kia quả thực đứa này so với đứa kia càng không khiến người ta thích chút nào. Ngậm kẹo sữa này, xoay rubik này, thật là đáng yêu biết bao.
Huyền Cẩn càng cảm thấy ôm Cảnh Minh Tuyên về nhà là ý tưởng rất hay, nó cười híp mắt lại.
Cảnh Minh Tuyên đương nhiên không biết nó đang nghĩ cái gì, bé nghe thấy bên ngoài càng lúc càng ồn áo, liền tiếp tục nhìn ra cửa, sau đó bé thấy trong lớp có mấy học sinh chạy ra ngoài, bé liền chậm rì ngọ nguậy muốn xuống.
Huyền Cẩn đúng lúc buộc chặt cánh tay, nhìn vào mắt bé “Muốn đi tìm anh hai em?”
“Dạ.”
Huyền Cẩn nhìn thoáng ra bên ngoài, cũng muốn biết Cảnh Minh Tuấn rốt cuộc xử lý tụi kia thế nào, nó liền ôm bé đứng dậy, mỉm cười đi ra ngoài.
Lớp học này nằm ở ngoài cùng bên phải hành lang, mấy cậu ấm cô chiêu sau khi rời khỏi đây liền đi thẳng tới góc bên phải, đối với chuyện này Cảnh Minh Tuấn rất hài lòng, nó cười tít mắt đi theo.
Nó không làm gì quá đáng, chỉ đánh hai đứa Alpha nam một trận, tiếp đó quăng tụi nó đi, mặt đầy ôn hòa nhìn đám Omega nữ còn lại.
Mấy nhỏ kia ở nhà được chiều từ bé, nào thấy qua cục diện này, quả thực bị hù chết, theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng ánh mắt của nó lại khiến mấy con bé đó không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể càng không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng lùi tới trong góc.
Vì thế Cảnh Minh Tuấn lấy ra xấp tiền kia ném vào mặt tụi nó, nhìn tụi nó từ trên cao, không có ra tay, cứ như vậy đứng đó không nói một lời.
Trong không khí tỏa ra mùi nguy hiểm không thể xem nhẹ, mấy con bé đó không chịu đựng được nữa liền òa lên khóc, sắc mặt tái nhợt, ngồi xổm trong góc run rẩy.
Xung quanh dần hỗn loạn, các vệ sĩ rốt cuộc đứng ngồi không yên.
Bất luận là Cảnh Hạo hay Thiệu Trạch đều không muốn quá nuông chiều con cái, trước đó họ đã dặn vệ sĩ nếu thấy phiền toái nhỏ thì không cần can thiệp, bởi vậy mấy vệ sĩ vẫn âm thầm đứng nhìn. Nhưng lúc này thấy người vây xem ngày càng nhiều, họ sợ xảy ra sự cố liền vội vàng đi qua.
Cảnh Minh Tuấn liếc nhìn họ, bỗng nhiên cảm động mở miệng “Mấy chú tốt bụng còn chưa đi à? Là sợ con ở trường không thích ứng được sao? Các chú thật tốt, con cảm ơn ạ.”
Tới lúc này mà cậu cả vẫn còn không quên diễn trò che lấp, biểu tình của các vệ sĩ liền có chút vặn vẹo “Đừng… đừng khách khí, nên mà.”
Chuyện hỗn loạn này nhanh chóng kinh động tới giáo viên. Lúc Huyền Cẩn đi ra, giáo viên đang tìm hiểu tình huống, cũng bảo các em học sinh đang vây xem tản ra. Vì thế Cảnh Minh Tuyên vừa vặn thấy được anh hai mình đứng ở trung tâm, bé lập tức gọi nó.
Cảnh Minh Tuấn vội vàng quay đầu, bước nhanh đến muốn ôm em trai lại. Huyền Cẩn còn chưa ôm đủ, theo phản xạ tăng lực tay. Cảnh Minh Tuấn sững sờ nửa giây rồi nổi giận, bắt Huyền Cẩn buông tay ra. Huyền Cẩn mỉm cười nói chuyện còn chưa giải quyết xong, sợ làm bé ngộ thương, vẫn nên để nó ôm bé đi. Cảnh Minh Tuấn đương nhiên không chịu, tiếp tục đòi em trai.
Cảnh Minh Tuyên cũng muốn trở về bên anh hai, nhưng Huyền Cẩn cứ kéo bé không cho bé đi, bé nhớ lại lời anh hai từng nói, quay đầu cắn Huyền Cẩn “phập” một cái, vừa vặn cắn vào cổ tay của Huyền Cẩn. Trong thoáng chốc Huyền Cẩn buông tay ra, Cảnh Minh Tuấn liền cướp em trai lại, ôm chặt lấy, hai mắt nhất thời sáng lên.
Từ lâu trước kia Cảnh Minh Tuấn liền có một câu vô cùng xuất sắc muốn nói ra, cầu nguyện dưới ánh trăng ánh sao em trai nhà mình có thể làm ra chuyện khác người một chút, nhưng em trai nó rất ngoan, nên nó không có cơ hội nào nói ra hết.
Hôm nay ở trường học bị vây xem mấy lần khiến nó thấy được một chút hi vọng, liền nói với em trai nếu có người dám tranh bé với nó thì bé phải không khách khí mà cắn đứa kia một phát. Nó vốn không ôm hi vọng, ai ngờ em trai nó lại cắn thật chứ.
Cảnh Minh Tuấn rất vui, lập tức hất cằm lên “Nhìn cái gì? Bất mãn hả? Tôi dạy đó, sao?”
Nói xong nó tự nhận là rất tàn khốc, chợt có cảm giác cuộc đời thật viên mãn, liền nhìn qua vệ sĩ, nói trong người không khỏe, hôm nay tới đây thôi.
Vệ sĩ biết cậu chủ là muốn về nhà, nhất thời lệ nóng quanh tròng, một người đi tìm cô giáo xin phép, một người đi lái xe tới, những người còn lại ngăn cản các học sinh muốn tiễn hai anh em nó, để cho cậu chủ đi được thuận lợi một chút.
Huyền Cẩn biết chú út có phái người âm thầm bảo vệ nó, nhưng có lệnh là trừ phi nó gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng, nếu không, không cho ra mặt hỗ trợ. Vậy nên nó biết lúc này không thể dùng tới họ, liền đứng yên tại chỗ mỉm cười nhìn vệ sĩ của người nào đó.
Vẻ mặt của nó trong suốt quá trình từ lúc bị cắn tới lúc bị cướp mất người đều không thay đổi, nên vệ sĩ có ấn tượng rất sâu về nó. Lúc này thấy nó nhìn mình cười, họ không khỏi nhớ tới tư liệu vừa điều tra được. Dù cho biết rõ đứa bé này mới chỉ có bảy tuổi, họ vẫn không kiềm nén được mà có chút sợ hãi, nhìn nó vài lần rồi nhanh chóng rời khỏi.
Huyền Cẩn kiên nhẫn học hết tiết thứ tư, giữa trưa về nhà ăn cơm. Lúc ngồi trong xe nó cười với vệ sĩ cuối cùng đã chịu lộ mặt, cười tới khi toàn thân họ thấy không được tự nhiên nó mới dời tầm mắt đi.
Hai vị vệ sĩ kia không dám thở mạnh, tuy cậu chủ giờ còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là họ Huyền, người trong gia tộc này không một ai dễ chọc vào, đặc biệt cậu chủ còn có khả năng rất lớn trở thành chủ nhân kế tiếp, nên họ không thể không khẩn trương.
Huyền Cẩn chậm rãi sờ dấu răng dần mờ đi trên cổ tay mình, ôn hòa hỏi “Biết bộ đầm trên người tôi mua ở đâu không?”
“Biết ạ.”
“Ừ, đi mua một bộ số nhỏ hơn, hiểu ý của tôi chứ?”
Vệ sĩ biết nó là muốn đưa cho bé gái hôm nay, lập tức đáp lại.
Sau khi về tới nhà chuyện đầu tiên Huyền Cẩn làm là đi tìm chú út của mình, nó giơ tay ra “Có thuốc nào giữ lại cái này mãi mãi không?”
Huyền Mộc Yến – chủ nhân hiện tại của nhà họ Huyền nhìn dấu vết trên cổ tay nó, nhếch mày, không hỏi gì mà mỉm cười lấy thuốc nước bôi lên cho nó, sau đó quấn băng vải lại, nhìn nó rời đi, tiếp theo gã nhìn vệ sĩ đi theo.
Vì thế vệ sĩ nhanh chóng kể lại mọi chuyện, cuối cùng nói “Cậu chủ hình như chưa từng thích một ai như vậy.”
Nếu nhớ không lầm, hiện tại cậu chủ nhà hắn ngoại trừ cảm thấy hứng thú với việc làm sao đá đít được chú út của mình từ vị trí chủ một nhà xuống dưới thì thật đúng là không quá quan tâm tới những người hay việc khác.
Huyền Mộc Yến biết ý của vệ sĩ là muốn giúp Huyền Cẩn điều tra thân phận bé gái kia, nhưng gã lại cười lắc đầu “Mặc nó đi. Nếu nó thật sự thích, kể cả giờ không có cách nào có được thì tương lai cũng sẽ nghĩ cách có được thôi. Nếu mai sau còn không lấy được thì đó chính là vấn đề năng lực của nó, các cậu không ai được nhúng tay vào.” Gã hơi dừng lại, ôn hòa nói “Huống chi đây đều là chuyện tương lai, còn chưa biết sẽ thế nào đâu.”
Vệ sĩ nghĩ rằng cũng đúng, lúc này cậu chủ còn chưa hiểu tình yêu là gì, có lẽ chỉ thấy thuận mắt mà muốn tới gần một chút thôi. Dù sao cậu chủ cũng còn nhỏ, tâm tính chưa ổn định, nói không chừng sẽ quên mau thôi.
Suy nghĩ của vệ sĩ rất đúng, đáng tiếc Huyền Cẩn quá thông minh, chuyện này vẫn nhớ kỹ như in, thế nên sau này lên nắm quyền nó với Cảnh Minh Tuấn không được hợp nhau cho lắm.
Cảnh Minh Tuấn ghét Huyền Cẩn là vì thằng nhóc biến thái này luôn muốn khai bao em trai nó, nó chỉ cần tưởng tượng tới cảnh em trai bảo bối của mình bị tên biến thái này đánh dấu liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Huyền Cẩn nhìn Cảnh Minh Tuấn không vừa mắt là vì vấn đề giới tính. Lúc ấy nó thua cuộc, không có cách nào mới phải giả nữ, mà Cảnh Minh Tuấn thì cứ một tiếng em gái hai tiếng em gái, còn cho Cảnh Minh Tuyên mặc đầm, cho nên nó hoàn toàn không ngờ từ nhỏ Cảnh Minh Tuấn đã bắt đầu bị ngốc rồi, cũng càng không ngờ đứa bé nó thích lại là bé trai.
Thằng nhóc ngu ngốc đó hại nó tìm một lượt bé gái Omega từ khu chín tới khu mười hai, không công nhiều lần như vậy, hiện tại lại muốn cản trở nó theo đuổi vợ, quả thực là thù mới hận cũ gộp vào tính chung.
Cho nên hai người vẫn không hợp, mỗi lần hai người gặp mặt nhau, thuộc hạ hai bên đều nơm nớp lo sợ, sợ bọn họ vác bom cùng nhau tìm tới cái chết.
Giờ phút này Cảnh Minh Tuấn hoàn toàn không biết cậu em trai bảo bối của mình đã bị ngắm trúng, nó tự nhận mình đã hoàn thành một việc lớn, ngân nga một bài hát, vui vẻ về nhà.
Cảnh Hạo ăn vợ tới thỏa thích, nhưng vẫn luyến tiếc phải rời đi. Hắn quyết định chiều mới tới công ty, lúc này liền ở trong phòng làm việc xem tài liệu. Vệ sĩ sớm biết được chuyện này qua điện thoại, vào cửa liền đi thẳng lên lầu, cẩn thận báo cáo lại hành trình cho hắn.
Bọn họ phân công rất rõ ràng ở trường học, mấy người phụ trách trông coi, còn lại đi tra tìm tư liệu, điều tra hết những người tiếp xúc với cậu chủ để phòng ngừa ngộ nhỡ. Mà bởi vì ông chủ là cổ đông của trường, nên họ điều tra rất dễ. Gần như không tốn sức lực liền có được tin tức của những học sinh đó.
Cảnh Hạo bình tĩnh nghe chuyện đứa con trai ngốc của mình làm “việc tốt”, mày cũng không nhăn chút nào, mà khi nghe họ nhắc tới Huyền Cẩn, hắn lập tức ngồi thẳng dậy “Cậu nói ai?”
Vệ sĩ nuốt nước miếng “Cháu của Huyền Mộc Yến, nghe nói được Huyền Mộc Yến nhìn trúng, có ý định bồi dưỡng thành người cầm quyền kế tiếp.”
Mặt Cảnh Hạo nhất thời đen đi, nhà họ Huyền có danh là gia tộc biến thái. Kể cả Huyền Cẩn còn nhỏ tuổi, ngoại hình dễ nhìn, ngoan ngoãn đối với mọi người thì cũng là biến thái.
Hắn biết gen con trai út mình tốt, tương lai nhất định sẽ hấp dẫn vô số Alpha, cho nên hắn vẫn muốn bảo bọc tốt cho con út, nhưng ai ngờ bị thằng con cả ngốc nghếch kia mang ra ngoài một ngày liền bị tên biến thái khó chơi ngắm trúng, còn tại lúc con út hắn còn nhỏ như vậy, quả thực là tai bay vạ gió.
“Thằng ngốc kia đâu?”
“Ở… Ở dưới lầu…”
Ông chủ Cảnh ừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở đầu cầu thang nhìn thằng con ngốc của mình, mặt hắn đen thùi, bước từng bước một xuống lầu.
Cảnh Minh Tuấn còn không biết tai họa sắp ghé tới, thấy em trai hơi mệt nó liền muốn ôm về phòng ngủ, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên liền thấy ba mình, sững sờ nửa giây, nó lập tức kêu lên “Sao… sao ba còn ở nhà?”
Cảnh Hạo cười lạnh một tiếng “Thấy ba thì mất hứng à?”
Cảnh Minh Tuấn chậm chạp di chuyển ở dưới, ý đồ muốn ngăn tầm mắt của ba mình “Không, con chỉ nghĩ nếu ba không tới công ty thì làm sao mà kiếm được tiền, làm thế nào mà nuôi nhà mình được.”
“Chuyện đó không cần con bận tâm…” Cảnh Hạo nói được một nửa thì bỗng nhiên nhìn thấy bộ dáng con út nhà mình, nhất thời hắn dừng lại. Tóc giả, đầm công chúa, thậm chí còn có… Ông chủ Cảnh chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm vào đứa bé nào đó.
Thằng nhóc ngốc nghếch kia, con muốn chết hả?
Cảnh Minh Tuấn nhìn thấy ánh mắt của hắn, lập tức xoay người chạy như điên “Cha ơi… cứu connn!