Bát Bảo Trang

Chương 60: Nhân từ


Đọc truyện Bát Bảo Trang – Chương 60: Nhân từ

Edit: Hoa Tuyết

Beta: Linh Xốp

Không biết là do Hoa Tịch Uyển đa nghi hay là do kiếp trước nàng chứng kiến quá nhiều chuyện cẩu huyết, không hiểu sao khi nghĩ đến lần tiến cung đó, lúc Khải Long đế đi ngang qua nàng cùng thế tử phi Từ vương và thái tử phi thì lại phóng ra một ánh mắt mà mỗi lần nhớ tới nàng liền thấy ánh mắt kia vô cùng quái dị. Bây giờ nghĩ lại, thì cảm thấy hình như ánh mắt đó còn mang một ý tứ gì khác.

Vừa động não suy nghĩ một chút, thiếu chút nữa Hoa Tịch Uyển đã bị ý nghĩ của chính mình dọa cho nhảy dựng, nàng hít sâu mấy hơi, cưỡng chế đầu óc gạt bỏ những chuyện này, bởi vì loại ý nghĩ này thực sự quá kinh thế hãi tục, Hoa Tịch Uyển cảm giác hình như khẩu vị mình có chút nặng.

Trong cung, hoàng hậu nghe Triệu Đông nội báo xong, vẻ mặt liền vô cùng quái dị, cho nha hoàn xung quanh lui ra hết mới thấp giọng nói: “Thái y có chẩn đoán chính xác chưa?”

“Nương nương, cái thai trong bụng thái tử phi quả thật đã hơn hai tháng,” Triệu Đông thần tốc liếc nhìn hoàng hậu, rồi thần tốc cúi đầu, “Hoàng thượng vô cùng coi trọng đứa bé của thái tử điện hạ, cho nên đã phái nhũ mẫu và nữ quan có kinh nghiệm dưỡng thai trong cung đến đó, thậm chí còn phái hai thái y thường trú trong phủ thái tử.”

Vẻ mặt hoàng hậu âm tình bất định*, mấy ngày nay bởi vì thái tử bị giam, bà cả ngày đều thương nhớ thái tử, gầy đến mức không ra hình ra dạng, xương gò má chỉ cách một tầng da mặt mỏng, thoạt nhìn già nua đi rất nhiều, thậm chí làm cho gương mặt mang một loại chua ngoa lạnh lùng: “Hoàng thượng đúng là hiếm có khi quan tâm việc này.”

(* Âm tình bất định: tâm trạng khó đoán, khó hiểu.)

Triệu Đông thầm hồi hộp lo lắng, cảm giác lời này của hoàng hậu có gì đó không đúng, thế nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều, trái lại cười nói: “Có thể thấy hoàng thượng rất coi trọng ngài và thái tử điện hạ đấy, không thì hà tất để tâm đến tiểu điện hạ như vậy.” Nói đến đây, trên mặt hắn xuất hiện vẻ tức giận, “Chỉ là không ngờ tên Trương Hậu của đại lý tự vậy mà lại đi nói điều không nên nói, hại điện hạ phải chịu khổ trong thiên lao một đoạn thời gian nữa.”

Vẻ mặt hoàng hậu có chút ngẩn ngơ, dường như không nghe thấy lời của Triệu Đông, một lúc lâu sau mới mệt mỏi nói: “Chuyện của hai kĩ nữ kia đã xử lý tốt chưa?”

“Xin nương nương yên tâm, mọi chuyện đã đổ lên đầu Chu phủ, sẽ không có ai hoài nghi đến điện hạ đâu ạ,” Triệu Đông mỉm cười, nụ cười có chút quỷ dị, “Chỉ tiếc không liên lụy đến Thịnh quận vương phủ.”


“Yến Bá Ích không phải người mà ngươi có thể đụng tới,” Hoàng hậu cười chế nhạo một tiếng, “Lần này đổ mọi chuyện lên đầu người của Chu gia, bất quá cũng là do hắn thỏa hiệp với kết quả của chúng ta mà thôi, hắn biết nếu sự việc này kéo dài, cho dù sau này có tra rõ thì cũng rất bất lợi cho danh tiếng của hắn, còn chúng ta lại không muốn để cho thái tử họa vô đơn chí. Chỉ là tên Trương Hậu đáng ghét kia…”

Hoàng hậu sốt ruột bóp trán, mỗi khi bà bước được một bước, thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy năm gần đây càng không thuận lợi, bà khẳng định trong việc này có bàn tay của Yến Bá Ích xen vào, cho nên càng hận không thể giết chết Yến Bá Ích thật nhanh.

Triệu Đông không dám nhiều lời, lần này hắn thật xui xẻo, khiến cho hoàng hậu bất mãn, nếu như hắn lại lỡ lời, thì khó mà đảm bảo hoàng hậu sẽ không nổi giận với hắn một phen. Dạo này tâm tình hoàng hậu không tốt, đã có biết bao người trong hậu cung chịu tội, hắn không muốn rước họa vào thân đâu.

“Được rồi, ngươi lui xuống đi,” Hoàng hậu nói xong câu này, bỗng nhiên ngừng lại thở dài một tiếng, nói: “Bảo bọn hạ nhân cẩn thận chăm sóc cho thai nhi trong bụng thái tử phi, nhất định không thể để cho đứa bé kia có chuyện.”

Có một số việc cho dù biết sự thật phía sau rất ghê tởm, nhưng vì tương lai của nhi tử bà, bà chỉ có thể xem như không biết.

Thiên hạ Đại Chiêu này nhất định sẽ nằm trong tay nhi tử của bà, bất cứ ai cũng không cướp được.

Sau khi Triệu Đông đi ra chủ điện, thì thấy một tiểu thái giám vội vã đi tới, sau đó kề sát vào lỗ tai hắn nói: “Hoàng thượng lại vừa phái một đội hộ vệ đến phủ thái tử.”

Hoàng thượng phái nhiều người như vậy đến đó, phủ thái tử thật sự đã bị biến thành tường đồng vách sắt, ngay cả ruồi muỗi cũng không lọt vào được.

Hắn thở dài một hơi, cũng không có cách nào khác, ai bảo con nối dõi của hoàng thượng cùng thái tử đều ít ỏi như vậy, nếu thái tử có con trai thì địa vị sẽ được củng cố vững chắc hơn rất nhiều. Coi như có cựu thần bất mãn với thái tử, nhưng khi nhìn vào lợi ích của tiểu hoàng tôn, thì những cựu thần này cũng sẽ không tùy tiện đi ủng hộ những phe phái khác trong hoàng thất.

Cho nên, hiện tại việc quan trọng nhất chính là để thái tử phi bình an sinh hạ một hoàng trưởng tôn.

“Được rồi, tạp gia đã biết,” Triệu Đông quay đầu lại liếc nhìn cửa lớn chủ điện, cửa lớn tối om giống như con quái thú đang há rộng miệng, không hiểu sao khiến hắn hơi hoảng sợ, “Tâm tình hoàng hậu không tốt, khi ngươi đi vào bẩm báo nhớ nhỏ giọng lại, đừng quấy rầy đến nương nương.”


Tiểu thái giám không ngờ mình có thể lộ mặt trước hoàng hậu nương nương, nên mặt mày mừng rỡ tiến vào, hoàn toàn quên mất việc tâm trạng của hoàng hậu đang không tốt.

Triệu Đông có thể ở bên cạnh hoàng hậu nhiều năm, ngoại trừ nhờ trung thành kín miệng nhanh nhạy ra, chính là nhờ trực giác đặc biệt nhạy bén, cho nên tuy rằng không biết vì sao, nhưng hắn cảm thấy sau khi hoàng hậu nghe xong tin này nhất định sẽ không hài lòng, vì vậy hắn không muốn dính vào chuyện xui xẻo này.

Thời gian trôi như nước chảy, thấm thoắt đã qua một tháng, vụ án Lâm Bình quận mã bị ám sát vẫn chưa điều tra ra, ngay cả dân chúng trong kinh cũng dần dần quên đi người quận mã xui xẻo này, vui mừng phấn khởi nghênh đón trận tuyết đầu mùa trong kinh thành, lúc rảnh rỗi thì bàn tán một chút về chuyện tiểu hoàng tôn vẫn chưa ra đời với chuyện thái tử ngu muội u mê, hoặc là tám về chuyện Hiển vương cùng Hiển vương phi lại xuất hiện ở nơi nào, nam thanh nữ tú đẹp đôi ra sao vân vân và mây mây.

Thế nhân luôn hay quên, bọn họ chỉ thích quan tâm chuyện trước mắt, còn chuyện quá khứ, người đã mất,… ở trong mắt bọn họ bất quá cũng chỉ là đề tài bàn tán nhất thời, đến khi đề tài câu chuyện trở nên nhạt nhẽo thì không còn ai muốn nhắc lại nữa.

“A, tuyết rơi” Sáng sớm, một tiểu nha hoàn của Hiển vương phủ thức dậy, khi đẩy cửa sổ ra thì thấy hoa tuyết đã bay lả tả bên ngoài, nàng ta vui vẻ nói với bạn cùng phòng, “Xem ra năm nay sẽ lại bội thu.”

“Ngươi đó, còn ở đây quan tâm chuyện thiên hạ nữa, nhanh đến nhà bếp giúp đỡ đi, nghe nói hôm nay vương phi sẽ về Hầu phủ, cho nên phải chuẩn bị đồ ăn sáng thật sớm,” Bạn cùng phòng nhanh nhẹn sửa sang y phục của mình, “Cẩn thận trễ Vương đại nương sẽ trị tội ngươi đó.”

Tiểu nha hoàn nghe vậy cũng không dám lười biếng, vội vã thay y phục rồi đi đến nhà bếp, còn chưa vào cửa đã nghe thấy một giọng nói vênh váo hống hách, trong lòng nàng thầm khinh thường bĩu môi, Lưu Tiểu Tam không phải chỉ là một người bà con xa của bà tử trông cửa nội viện thôi sao, cũng có phải là hạ nhân trong nội viện đâu, vậy mà lại ngông cuồng như thế.

Mặc dù trong lòng nàng nghĩ như vậy nhưng nét mặt không dám để lộ ra, nàng chỉ là một tiểu nha đầu, sao dám đắc tội với người của hậu viện, sau khi đi vào bắt chuyện với những người trong phòng bếp, nàng liền bắt tay vào làm việc.

Hơn nửa canh giờ sau, một nha hoàn mặc bộ váy ngắn xanh ngọc đi đến, nét mặt tươi cười, thoạt nhìn rất thân thiện. Thế nhưng mọi người trong nhà bếp không ai dám thất lễ, ngay cả Lưu Tiểu Tam cũng phải cúi đầu khom lưng, miệng không ngừng gọi “Tranh Thu tỷ tỷ.”

Tranh Thu vốn là người trong vương phủ được phân công đến chính viện phục vụ, giờ làm tất cả mọi người phải ngưỡng mộ vì không lâu trước nàng mới được vương phi nâng lên làm nha hoàn thiếp thân, đây chính là một sự vinh quang to lớn, toàn bộ mọi người trong vương phủ, ai gặp cũng phải cung kính vài phần, nghe nói ngay cả Mộc tổng quản ở trước mặt bốn nha hoàn thiếp thân của vương phi cũng vô cùng khách khí.

Tiểu nha hoàn vừa tới nhà bếp không lâu, nên đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tranh Thu, thấy tất cả người trong phòng đều lởn vởn quanh Tranh Thu, nên hơi hâm mộ liếc nhìn chiếc váy xanh ngọc trên người Tranh Thu, nghe nói người phục vụ bên cạnh vương phi đều ăn mặc như tiên nữ, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là như thế.


Vốn có mấy hàng xóm láng giềng nghe nói nàng làm việc ở vương phủ, nên thường ngày rất ngưỡng mộ cha mẹ nàng, bây giờ thấy Tranh Thu, nàng mới thấy thân phận này của mình cùng lắm chỉ để qua mắt người ngoài mà thôi.

“Ta có quấy rầy các ngươi làm việc không?” Lúc Tranh Thu nói chuyện luôn mỉm cười làm lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ hai bên má, “Tình cờ ta không có việc gì làm nên tới phòng bếp nhìn một chút, thuận tiện lấy mấy món ăn cho vương phi luôn.”

Đương nhiên mọi người đều nói đâu có gì, một mặt lanh lẹ chuẩn bị mấy món ăn cho vương phi, cũng không dám thật sự để Tranh Thu cầm hộp đồ ăn mà chọn mấy nha hoàn thanh tú cầm hộp cơm đi theo sau Tranh Thu ra khỏi nhà bếp.

“Tiểu nha đầu này nhìn rất có phúc khí,” Tranh Thu đột nhiên chỉ vào môt nha hoàn trong góc phòng nói, “Ta nhìn hình như là người mới hả?”

Lưu Tiểu Tam liếc mắt nhìn tiểu nha hoàn: “Tranh Thu tỷ tỷ thật tinh mắt, Sương Lộ ở cùng phòng nàng ta được chuyển sang chăm sóc hoa, cho nên nàng ta đến đây để thay thế.” Vì không muốn để cho tiểu nha hoàn này lộ mặt nên ngay cả tên của tiểu nha hoàn nàng ta cũng không nói với Tranh Thu.

“Ừ, ta thấy nàng trông rất khỏe mạnh ưa nhìn” Tranh Thu gật đầu, “Vậy bảo nàng mang đồ ăn đi theo ta đi.” Tiểu nha hoàn mừng rỡ, nhận hộp đồ ăn từ tay quản sự nhà bếp, cùng với mấy nha hoàn nữa đi theo sau vị Tranh Thu tỷ tỷ này.

Khi đi qua cánh cửa thuỳ hoa xinh đẹp, nàng mới biết đây là khu vực nội viện.

Sau khi qua cửa thuỳ hoa, một bà tử nịnh hót mang một cây dù giấy dầu tới che tuyết cho Tranh Thu, tiểu nha hoàn liếc nhìn xung quanh, cảm thấy hiện tại không lạnh chút nào.

Cảnh trí ở nội viện rất đẹp, tuy rằng đã đến mùa lá vàng, thế nhưng trong nội viện vẫn một màu xanh biếc, còn có mấy đóa hoa xinh đẹp nở rộ giữa bụi cây xanh hòa với màu tuyết càng đặt biệt tươi đẹp.

Tuy cảnh trí đẹp, nhưng tiểu nha hoàn cũng không dám nhìn nhiều, khi đi tới vòng nguyệt ngoài cửa, chợt nghe tiếng cười nói từ bên trong truyền đến, vừa vào trong, đã thấy mấy người tỳ nữ xinh đẹp đang hái hoa trong khóm hoa, bàn tay trắng nõn xinh xắn khiến nàng không kìm lòng được nhìn đến mấy lần.

Nhìn thấy bọn họ tiến đến, mấy tỳ nữ xinh đẹp nói đùa vài câu, ngừng công việc trong tay lại, tiểu nha hoàn ở phía sau bưng chậu đồng rửa tay, rồi dẫn các nàng vào cửa lớn nhà chính.

Qua cửa lớn, tiểu nha hoàn liền cảm thấy trong phòng ấm áp dễ chịu, khí nóng xông đến khiến cho đầu nàng hơi choáng váng, mơ mơ màng màng tiến vào trong phòng, ngay cả căn phòng thế nào cũng không rõ, nhưng cho dù nàng có thanh tỉnh cũng không dám nhìn lung tung.


“Trời lạnh thế này sao em lại đi ra ngoài như thế, mau đi sưởi ấm tay đi.”

Giọng nói thật là dễ nghe, tiểu nha hoàn sửng sốt suy nghĩ, đời này dường như nàng chưa từng nghe qua giọng nói của ai êm tai như vậy.

“Tạ ơn vương phi.” Sau khi nàng nghe tiếng Tranh Thu tỷ tỷ cười nói, mới bừng tỉnh ngộ, thảo nào thanh âm lại êm tai như vậy, thì ra là vương phi. Nàng len lén nhìn thoáng qua một chút, chỉ thấy một làn váy trắng ngần, nhưng chỉ là một góc váy, mà đã khiến nàng cảm thấy xa hoa lộng lẫy không gì sánh bằng.

Nghe lời phân phó của người xung quanh, tiểu nha hoàn bắt tay dọn những món trong hộp đựng thức ăn lên bàn, đang chuẩn bị lui ra thì lại bị một bàn tay nắm lại, bàn tay này trắng nõn xinh đẹp, trong nháy mắt bị cầm lấy, nàng cảm giác dường như bàn tay của mình đang được bao bọc bởi một loại tơ lụa tốt nhất thế gian.

“Thật là một tiểu nha đầu đáng yêu, trông có vẻ chỉ mới mười hai mười ba tuổi phải không?” Hoa Tịch Uyển thấy khuôn mặt tiểu nha hoàn này tròn trịa, con mắt to long lanh, vô cùng khả ái, nên nói, “Tử Sam, mau nhìn một cái, rất giống với một người bà con xa của em phải không?”

Tử Sam cười hầu hạ Hoa Tịch Uyển rửa tay: “Vương phi thật tinh mắt, nô tỳ cũng thấy như vậy đấy.”

Mọi người bị nàng chọc cười to, Hoa Tịch Uyển lau tay nói: “Đã như vậy, em cứ đem người bà con xa này về nội điện đi, coi như chăm sóc nhà mình.”

Tử Sam cười híp mắt phúc thân nói: “Vậy tạ ơn vương phi, muội muội, còn không mau đến cảm ơn vương phi ân chuẩn.”

Mọi người lại cười to, chọc cho Hoa Tịch Uyển ăn nhiều hơn nửa chén cháo tim. Còn tiểu nha hoàn kia thật sự được giữ lại hầu hạ ở nội viện, cũng vì có gương mặt tròn trịa vui vẻ nên được vương phi ban cho cái tên là “Xảo Hỉ”, làm cho đám hạ nhân ở ngoại viện hâm mộ không thôi.

Đợi sau khi những người không liên quan trong phòng lui ra, Tử Sam vừa vấn tóc cho Hoa Tịch Uyển vừa nghi ngờ hỏi: “Vương phi, sao người lại giữ tiểu nha đầu kia lại?”

Chọn một bộ trâm cài hồng ngọc đưa cho Tử Sam, Hoa Tịch Uyển nói: “Người ở chung phòng với nàng có vấn đề, sắp tới chắc Mộc Thông sẽ mang người kia đi tra khảo, nàng chỉ là cô bé mười hai mười ba tuổi, lại không liên quan đến việc này, hà tất phải chịu liên lụy oan uổng mà mất mạng.”

Tử Sam nghe vậy bừng tỉnh: “Chủ tử nhân từ, tiểu nha đầu này thật sự có phúc khí.”

Hoa Tịch Uyển không nói gì, Bạch Hạ đang sắp xếp đồ trang sức ở bên cạnh nói, “Thảo nào hôm nay chủ tử lại cố ý để Tranh Thu đi một chuyến, thì ra là vì tiểu nha đầu này.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.