Bát Bảo Trang

Chương 41: Rượu hoa quế


Đọc truyện Bát Bảo Trang – Chương 41: Rượu hoa quế

Edit: Hoa Tuyết

Beta: Linh Xốp

Tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền vào, sau khi Chu phu nhân nghe được lập tức để chén trà trong tay xuống rồi đứng lên, không lâu sau thì nhìn thấy Hiển vương phi mang theo mấy người tì nữ xinh đẹp tiến đến, dù mang vẻ mặt có ba phần tươi cười, nhưng vẫn làm cho người khác không dám khinh thường.

“Lão thân gặp qua Hiển vương phi,” Chu phu nhân chưa hành lễ xong, đã được Hồng Anh đỡ dậy.

“Chu phu nhân không cần đa lễ,” Hoa Tịch Uyển ngồi xuống chiếc ghế cao nhất, bảo nha hoàn đổi trà cho khách nhân, rồi nói: “Nhiều ngày nay trong phủ bận rộn, ta không đủ năng lực nên mọi chuyện vẫn lộn xộn đến giờ, để phu nhân đợi lâu, thực sự áy náy.”

“Vương phi quá khiêm nhượng, vương gia được thăng chức chính là chuyện lớn, tất nhiên là phải bận rộn,” Mặc dù tư thế ngồi của Chu phu vẫn nghiêm chỉnh, nhưng lưng lại hơi khom, thể hiện thái độ cung kính, “Nếu là người khác, đã sớm bị luống cuống tay chân. Lão thân thấy hạ nhân quý phủ làm việc cần mẫn không chút lộn xộn, có thể thấy được tài đức của vương phi, chỉ là sợ ta chờ lâu nên mới khiêm tốn mà thôi.”

“Thật không đảm đương nổi lời khen của Chu phu nhân,” Tầm mắt Hoa Tịch Uyển đảo qua người Hoa Y Liễu, thấy nàng có vẻ gầy gò hơn lúc chưa thành hôn, sắc mặt cũng có chút nhợt nhạt, lại thấy Chu cô nương bên cạnh nàng da dẻ trắng nõn, làm Hoa Y Liễu trông càng thiếu sức sống hơn, “Lúc này đại tỷ có khỏe không?”

“Phiền vương phi quan tâm, hết thảy mọi thứ đều tốt.” Hoa Y Liễu mỉm cười trả lời, chỉ là trong ánh mắt không có chút sức sống nào, nhìn như một bà lão tang thương năm sáu chục tuổi.

Chu phu nhân thấy tình huống này, giật mình trong lòng, bà biết nhi tử nhà mình có hơi quá đáng, thế nhưng bà chỉ có một quý tử, làm sao đành lòng gò bó hắn, hiện tại chỉ sợ Hiển vương phi sẽ tức giận.

“Đại tỷ nhìn ốm yếu quá, chẳng biết có mời thái y đến bắt mạch chưa?” Hoa Tịch Uyển nhíu mày, sau đó bất đắc dĩ nói với Chu phu nhân, “Đường tỷ ta tính tình dịu dàng, thường ngày lại hay giấu bệnh sợ thầy, yên lặng chịu đựng, xin phu nhân dạy bảo nàng nhiều hơn, ta làm muội muội nói chuyện không có trọng lượng, nhưng tỷ tỷ là một người hiếu thuận, phu nhân nói thì nàng nhất định sẽ nghe theo.”


Chu phu nhân mỉm cười như cũ nói: “Vương phi nói rất phải, gần đây con dâu gầy đi ít nhiều, lão thân cũng đang lo lắng, có vương phi khuyên giải thêm, lão phụ cũng yên tâm không ít.” Tuy nói như thế, nhưng bàn tay cầm chén trà của bà hơi cứng ngắc.

“Là con dâu không phải, để cho mẹ lo lắng, ” Hoa Y Liễu cười nói với Chu phu nhân, sau đó tâm tình phức tạp liếc nhìn Hoa Tịch Uyển, nghĩ đến đệ đệ còn chưa tham gia kỳ thi mùa xuân, khóe môi nàng giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.

Chu phu nhân thấy nàng như vậy, thầm thấy hài lòng, sau đó quay đầu nói: “Lần này nghe nói tôn phủ có chuyện vui, lão thân đặc biệt đến chúc mừng, xin vương phi bỏ qua sự quấy rầy của ta.”

“Phu nhân quá khách khí,” Hoa Tịch Uyển ưu nhã thổi thổi hơi nóng trong chén trà, sau đó nói, “Bà là thông gia với Hoa gia ta, chúng ta cũng coi là thân thích, sao còn nói chuyện khách khí như vậy.”

Chu phu nhân thuận thế lại tâng bốc Hiển vương phủ vài câu, sau đó không biết thế nào lại nói đến đề tài khoa cử: “Sang năm là tới kỳ thi mùa xuân hàng năm rồi, không biết lại có bao nhiêu thư sinh nổi danh đến kinh thành nữa.”

“Có nhiều thư sinh, nhiều người tài giỏi đó là chuyện tốt,” Hoa Tịch Uyển cười cười, không tiếp lời Chu phu nhân, mà lại nói, “Chu cô nương thật là xinh đẹp, năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tháng trước nó vừa cập kê,” Chu phu nhân nghe Hoa Tịch Uyển hỏi đến nữ nhi mình, cũng không đoái hoài đến cái đề tài khoa cử gì nữa, cười nói, “Chỉ là một nha đầu lỗ mãng, không nhận nổi lời khen của vương phi.”

“Nếu Chu cô nương là nha đầu lỗ mãng, thì chúng ta không phải là những nha đầu nóng tính sao?” Hoa Tịch Uyển quan sát Chu Cẩm Tây một lúc, “Không biết thường ngày Chu cô nương ở nhà thích đọc những sách gì?”

“Hồi bẩm vương phi, thường ngày tiểu nữ chỉ đọc ” nữ tứ thư” “nữ luận ngữ”,” Chu Cẩm Tây không biết mình bị làm sao, rõ ràng ánh mắt của vương phi nhìn rất ôn hòa, nhưng nàng lại không dám nhìn vào mắt Hiển vương phi.

“Ừ,” Hoa Tịch Uyển gật đầu, khen ngợi nàng vài câu sau, rồi không nói thêm gì nữa.


Lúc này có hạ nhân vào báo lại, Vương gia đã trở về phủ. Chu phu nhân rất biết quan sát, thấy thế liền đứng dậy cáo từ, Hoa Tịch Uyển giả vờ giữ lại một phen, Chu phu nhân lại chào từ biệt lần nữa, Hoa Tịch Uyển mới để Bạch Hạ tiễn bà ra khỏi phủ.

Hoa Y Liễu đi phía sau Chu phu nhân, nhìn về phía xa xa, thấy Hiển vương gia mang theo mấy tên thái giám đi về phía chính viện, nàng chỉ mới kịp thấy một bóng lưng, nhìn lại lần nữa thì người đã biến mất sau chỗ rẽ.

Chờ ra khỏi cửa lớn vương phủ, Chu Cẩm Tây và Hoa Y Liễu cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa, Chu Cẩm Tây có chút ngượng ngùng hỏi: “Đại tẩu, Hiển vương gia có thật là xuất sắc như trong lời đồn không vậy?”

Hoa Y Liễu khẽ run, lập tức rũ mắt xuống nói: “Chắc là vậy, ta chỉ thấy ngài ấy từ xa ở phủ đại bá hai lần, vẫn chưa được thấy rõ.”

“À,” Chu Cẩm Tây có chút thất vọng, nhưng cảm giác mình là nữ tử chưa gả không nên hỏi mấy vấn đề này, nàng liếc nhìn Hoa Y Liễu một chút thấy nàng ta không nói gì nữa, nên cúi đầu nghịch chiếc khăn lụa của mình.

Sau khi bọn họ trở lại Chu phủ, Chu phu nhân nhìn nữ nhi xinh đẹp của mình, không hiểu sao trong đầu lại lóe lên một ý nghĩ không đứng đắn: “Con dâu, ta nghe nói trong Hiển vương phủ không có thiếp thất?”

“Mẫu thân, Hiển vương gia và vương phi phu thê ân ái!” Giọng nói Hoa Y Liễu trầm đi vài phần, đây là lần đầu tiên nàng dùng giọng điệu nghiêm túc thế này ở Chu phủ, “Đó là phúc khí của vương gia và vương phi.”

Dường như Chu phu nhân không ngờ đến việc con dâu sẽ dùng giọng điệu nghiêm túc như thế nói chuyện với mình, bà sửng sốt một hồi, cảm thấy ý nghĩ của bản thân có chút đáng xấu hổ, nên gật đầu: “Con nói đúng, Hiển vương gia và Hiển vương phi đều là người có phúc khí.”

Sau khi tách khỏi mẹ chồng và em chồng, Hoa Y Liễu vịn tay nha hoàn đi, sức lực trên người cũng yếu đi phân nửa.

Nàng ghen tỵ với Hoa Tịch Uyển, thế nhưng lại không muốn có người phá hoại sự tốt đẹp đó. Loại tình cảm mâu thuẫn này gặm nhấm tâm hồn nàng, khiến nàng trằn trọc ngủ không được yên, nhưng không có ai biết được phần tâm tình này của nàng.


Chờ Yến Tấn Khâu vào đến nội viện, Hoa Tịch Uyển nói sơ lược về độ nặng nhẹ của các lễ vật mà các gia đình ở kinh thành tặng đến cho hắn biết, để trong lòng hắn tự cân nhắc.

“Từ vương phủ là trưởng bối của chúng ta, sau này nên trả lễ lại nặng hơn vài phần,” Yến Tấn Khâu không ngờ Hoa Tịch Uyển lại cẩn thận như vậy, sau khi nghe nàng nói xong, hắn mới nói, “Từ vương phi là một người rất hòa ái, nếu nàng rảnh rỗi thì có thể sang trò chuyện với bà.”

Hoa Tịch Uyển gật đầu, hiện tại Từ vương gia và đương kim hoàng đế là đường huynh đệ, bởi vì tình cảm của lão Từ vương và tiên đế vô cùng thân thiết, cho nên tiên đế đặc biệt hạ chỉ, trong vòng ba đời nếu Từ vương không phạm tội lớn, thì sẽ không bị bãi bỏ tước vị. Vì vậy bây giờ Từ vương và con ông đều chắc chắn sẽ giữ được tước vị thân vương, miễn là đầu óc bọn họ không bị chập mạch mà đi tạo phản.

Như vậy tới nay, trong hoàng thất thì Từ vương là người có địa vị vững chắc và được kính trọng nhất, ngay cả đương kim thánh thượng đối mặt với Từ vương cũng vô cùng khách khí. Mà người trong phủ Từ vương cũng đều rất thông minh, ngày thường chuyện gì nên tiêu xài thì vẫn tiêu xài, cũng không thích can dự vào việc không liên quan đến mình. Thật ra thì bọn họ hầu như không giao du với nhau, nhưng Từ vương phi lại khá thích Yến Tấn Khâu, thường ngày hay nhắc tới hắn.

Chỉ có điều ở trong mắt đại đa số người ngoài, Từ vương phi là một nữ nhân hậu trạch, yêu thích Hiển vương chắc cũng chỉ vì hắn tài hoa anh tuấn, và lại không liên quan gì đến tiền triều.

Từ vương phủ thức thời khiến Hoàng đế rất hài lòng, người khác cũng không có ý kiến gì, cho nên mấy năm qua Từ vương phủ vẫn luôn như ý thuận lợi ở kinh thành, mà lại chưa có người nào nói xấu ông.

(*Nguyên văn là Phong Sinh Thủy Khởi tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.)

“Từ vương phi là một trưởng bối có nhiều kinh nghiệm sống, ta cũng đang muốn học hỏi bà một ít.” Hoa Tịch Uyển từng tiếp xúc với Từ vương phi, tuy rằng chưa có cơ hội gặp mặt riêng, nhưng qua mấy lần trò chuyện trong các buổi yến tiệc, nàng thấy được Từ vương phi là một nữ nhân vô cùng thông tuệ, từ trong nội tâm mình, nàng rất tôn kính và rất thích một vị trưởng bối như vậy.

Trước đây khi nàng cùng Yến Tấn Khâu thành hôn, hình như Yến Tấn Khâu cũng đã mời Từ vương phi thay mặt trưởng bối trong nhà lo liệu sắp xếp nghi thức thành thân, từ đó có thể thấy được, Từ vương phi đặc biệt yêu thích Yến Tấn Khâu.

Yến Tấn Khâu nghe vậy, cũng không xem là thật, không phải hắn cảm thấy Hoa Tịch Uyển không kính trọng Từ vương phi, mà là hắn biết Hoa Tịch Uyển là người lười nhác đến độ có thể nằm tuyệt đối không ngồi, sao có thể khi không lại đi làm mấy việc mà nữ nhân hậu trạch thường làm.

“Tốt,” Yến Tấn Khâu cười cười, cầm danh mục quà tặng trên bàn lên nhìn mấy lần, khi tầm mắt đảo qua chỗ lễ vật của phủ Thịnh quận vương thì nhíu mày.


“Sao vậy?” Hoa Tịch Uyển chú ý tới vẻ mặt khác thường của hắn, theo tầm mắt của hắn nhìn sang, thì lập tức cười nói: “Ngày thứ hai chàng được tấn phong lên làm thân vương, đường tẩu đã gửi lễ vật đến chúc mừng, mấy thứ này có gì bất thường sao?”

“Không có gì,” Yến Tấn Khâu để danh mục xuống, ngày đó Yến Bá Ích cũng tới, hắn và Yến Bá Ích tính cách khác biệt, bây giờ Hoàng đế còn cố ý châm ngòi thổi gió giữa hai người bọn hắn, nên hắn cứ tưởng với tính cách của Yến Bá Ích thì sẽ không phản ứng quá nhiều, thật không ngờ lần này lễ vật lại dày như vậy, ngược lại có chút giấu đầu hở đuôi.

Không biết thật sự là giấu đầu hở đuôi, hay là cố ý làm vậy để cho Hoàng đế thấy.

Ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, Yến Tấn Khâu đột nhiên nói: “Tháng sau chính là sinh nhật Thịnh quận vương, đến lúc đó chúng ta sẽ trả cho hắn một phần trọng lễ được không?”

Tầm mắt Hoa Tịch Uyển đảo qua tay áo bào của hắn, phát hiện đường may trên tay áo có chút khác thường, nhưng nét mặt vẫn ung dung thản nhiên nói: “Được, thật ra ta cũng định làm như vậy.”

Yến Tấn Khâu gật đầu, gọi người tiến vào hầu hạ mình thay ngoại bào, sống cùng Hoa Tịch Uyển một thời gian, hắn cũng dần dần nhiễm theo thói quen của nàng. Ví dụ như khi không có người thì sẽ mặc một cái ngoại bào rộng rãi, chọn một tư thế đọc sách thoải mái. Có thể thấy được tốc độ sa đọa của một người nhanh hơn thời gian nuôi dưỡng thói quen tốt rất nhiều.

Sau khi thay y phục xong, Yến Tấn Khâu ngồi xuống bên cạnh Hoa Tịch Uyển, vừa uống trà vừa nói, “Ngày mai là trung thu, sau khi vào cung tham gia tiệc rượu, chúng ta sẽ về phủ cùng nhau ngắm trăng.”

Hoa Tịch Uyển cười nói: “Nếu như tiệc rượu tối mai kết thúc sớm, thì có thể thử một lần, trong kho rượu của chúng ta có mấy bình rượu hoa quế lâu năm đấy.”

“Đã như vậy, chi bằng tặng cho nhạc phụ đại nhân và hai vị cữu huynh mấy vò, tuy rằng không phải của hiếm lạ gì, nhưng lại rất hợp tình cảnh.” Yến Tấn Khâu đưa tay kéo Hoa Tịch Uyển nằm vào lòng mình, “Dù sao vẫn là chút lòng thành của chúng ta.”

“”Thân màu vàng quang mang ảm đạm, Hương thơm mát lưu lại xa xa*; rượu hoa quế quả thật rất thích hợp để thưởng thức vào lúc này.” Hoa Tịch Uyển điều chỉnh tư thế cho thoải mái, “Chiều nay ta sẽ cho người đưa sang Hầu phủ.”

“Ừ.” Yến Tấn Khâu nhẹ nhàng vuốt ve cổ nàng, nghe hương hoa quế nhàn nhát, tầm mắt hắn đảo qua chiếc ngoại bào vừa thay ra đã bị ném qua một bên kia, vẻ mặt trở nên rất lạnh lùng.

(*Trích trong bài thơ “Giá cô thiên” của thi sĩ Lý Thanh Chiếu. Theo mình tìm hiểu thì Lý Thanh Chiếu có 1 bài than thở về cuộc sống sau khi vợ chết, ko có ai hầu hạ, khâu áo khâu quần, thấy chị nhà mình thâm chưa =))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.