Bát Bảo Trang

Chương 29: Hương tiêu


Đọc truyện Bát Bảo Trang – Chương 29: Hương tiêu

(Hương tiêu: Bỏ mình, hay còn gọi là chết đó:3)

Edit & beta: Hoa Tuyết

Nhìn thấy Lục Châu cũng không thèm cầu xin chủ tử, thật sự xoay người bỏ đi, Bạch Hạ bị dọa đến hai chân mềm nhũn, nếu chủ tử trách phạt Lục Châu hoặc biếm nàng ta đến ngoại viện làm việc nặng còn đỡ hơn là đuổi nàng ta ra khỏi quận vương phủ. Hôm nay Lục Châu bước ra khỏi quận vương phủ, chỉ sợ ngày mai nàng ta đã trở thành một cỗ thi thể ở bãi tha ma rồi.

“Quận vương phi,” Bạch Hạ quỳ xuống lần nữa, muốn cầu tình nhưng không biết nói gì cho phải. Xin chủ tử cho Lục Châu một đường sống? Nhưng chủ tử không đánh không mắng, thậm chí không trực tiếp ném Lục Châu ra cửa. Xin chủ tử cho Lục Châu ở lại, nhưng có nữ chủ nhân nào có thể tha thứ cho một nha hoàn thương nhớ nam chủ nhân?

Khóe môi nàng run rẩy, một lúc lâu sau mới nói: “Chủ tử nhân từ.”

Hoa Tịch Uyển trầm ngâm nhìn nàng, một lúc sau mới thu hồi tầm mắt, nói: “Nếu các người có thích ai, nhớ nói cho ta biết một tiếng, chúng ta tốt xấu gì cũng là chủ tớ một thời gian, ta sẽ không để cho các ngươi chịu ủy khuất khi xuất giá đâu.”

“Chủ tử, bọn nô tỳ tuyệt đối không hai lòng, nếu vi phạm lời này, sẽ chịu…” Tử Sam Bạch Hạ Hồng Anh đã sớm sợ hãi đến mức mềm nhũn hai chân, hận không thể lập tức thổ lộ lòng thành, chỉ cần chủ tử có thể tin tưởng các nàng là được.

“Được rồi,” Tầm mắt Hoa Tịch Uyển lướt qua bọn họ, rơi xuống đình viện ngập tràn ánh nắng, “Tất cả đứng lên đi làm việc của mình của mình đi.” Nói xong, nàng chỉ về phía nha hoàn nhị đẳng đã tố giác hành vi của Lục Châu, “Từ hôm nay trở đi, ngươi thay thế vị trí của Lục Châu, tên cũng đổi lại, gọi là Tranh Thu đi.”

“Nô tỳ tạ ơn quận vương phi ban tên,” Tuy rằng trong lòng Tranh Thu vô cùng vui mừng, nhưng vẫn bước lên hành lễ theo đúng quy củ không chút sai sót. Sau khi nàng hành lễ với Hoa Tịch Uyển xong, thì quay sang làm một lễ vạn phúc với ba người Bạch Hạ, rồi yên lặng thối lui đến một bên.

Hoa Tịch Uyển mặc kệ mấy người các nàng làm gì, lập tức dựa người vào nhuyễn tháp, nhắm mắt dưỡng thần.


“Xí! Đồ thối tha không có mắt, tiền viện là nơi ngươi có thể đến sao, nhanh cút ngay, đừng làm bẩn mắt đại gia bọn ta,” Một ma ma thô sử chỉ vào con quạ đang kêu trên cây, chửi ầm lên, hai bà tử bên cạnh bà cũng chửi hùa theo.

Lục Châu ôm bọc hành lý, nghe thấy mấy lời chỉ cây dâu mà mắng cây hòe này, vừa ủy khuất lại vừa khổ sở, ngẩng đầu nhìn con quạ trên cây, không hiểu sao trong lòng dâng lên một nỗi bi thương.

Nàng đã hầu hạ chủ tử nhiều năm như vậy, cho dù không có công cũng có khổ, vậy mà giờ lại rơi vào kết cục thế này. Một nữ nhân lòng dạ lạnh lùng vô tình như thế, ở bên cạnh quận vương gia chẳng phải là làm hại quận vương gia sao?

Đột nhiên nàng nhìn thấy xa xa trên hành lang xuất hiện một đoàn người, đi đầu là một nam nhân áo trắng, quạt lông mũ ngọc, không phải quận vương gia thì là ai. Đáy lòng nàng bỗng dâng lên một dũng khí chưa từng có, liền chạy về phía đó.

“Quận vương…”

Nàng còn chưa nói hết câu đã bị một người bịt miệng, sau đó lại có một người ấn đầu nàng xuống mặt đất, cảm thấy trong mũi đầy mùi đất cát, nàng hoảng loạn muốn quay đầu nhìn lại xem là ai dám bắt mình, kết quả bị người nọ ấn mạnh mặt xuống mặt đất, khiến trong mũi miệng đều đầy đất cát.

“Tiện tì không biết xấu hổ, ở trong quận vương phủ mà dám chạy loạn gọi bậy, cũng không chịu soi gương xem mình là ai, dám nảy sinh tâm tư bất chính, ngươi nghĩ mình còn là nha hoàn hầu hạ bên người quận vương phi sao?” Một bà tử khỏe mạnh nắm tóc, tát lên mặt nàng bóp bóp hai cái, “Quận vương phủ của chúng ta không có người không biết xấu hổ như vậy, mau xéo đi!”

Mấy bà tử xem náo nhiệt bên cạnh nghe vậy tiến lên lôi Lục Châu ra ngoài, cũng không biết là cố ý hay vô tình, bọc hành lý của nàng bị kẻ khác mạnh mẽ kéo ra, quần áo trang sức và bạc bên trong rơi ra tán loạn. Lục Châu muốn khom xuống nhặt lại, kết quả bàn tay vừa đưa xuống đã bị một bà tử giẫm lên, còn một cái bà tử trực tiếp kéo quần áo nàng ra.

“Đã phản bội chủ tử còn muốn mang theo đồ vật chủ tử ban thưởng đi, chúng ta là những bà tử lỗ mãng không có học, không biết chữ, nhưng cũng biết cái gì gọi là trung thành,” Bà tử này lôi nàng ra ngoài hùng hổ nói, “Ngươi dám làm như thế, bất quá cũng là ỷ quận vương phi tính tình ôn hòa thôi!”

Lục Châu ngẩn ra, thẳng đến khi cánh cửa hậu viện quận vương phủ bị mấy bà tử này đóng sập lại nàng vẫn chưa lấy lại tinh thần. Thật sự nàng dám nổi giận với chủ tử là do ỷ vào ngày thường chủ tử đối xử tốt với các nàng sao?


Cánh cửa rầm một tiếng đóng lại trước mặt nàng, toàn thân nàng nhếch nhát, sớm đã không còn dáng vẻ như khi hầu hạ bên cạnh quận vương phi nữa. Nhìn dòng người đi lại trên đường, trong lòng nàng nhất thời lo sợ và hối hận không thôi, thiên hạ rộng lớn như vậy, nàng biết đi đâu đây?

Không lâu sau, một chiếc xe la chạy qua, sau đó trước cửa hậu viện không còn bóng dáng ai nữa.

“Quận vương gia, sự việc đã tiến hành rất tốt.” Một nam nhân trung niên mặc trường sam màu xanh khom người đứng trước mặt Yến Tấn Khâu, “Thi thể đã xử lý sạch sẽ.”

“Ừa,” Yến Tấn Khâu mặt không đổi sắc nhìn dung mạo bình thường của nam nhân trung niên kia: “Có bảo đảm khi động thủ có người nhìn thấy chứ?”

“Dạ,” Nam nhân trung niên vùi đầu nói, “Người chứng kiến sự việc là quản sự của Thịnh quận vương phủ và Từ vương phủ, hiện tại đã có người báo quan phủ.”

Yến Tấn Khâu yên lặng gật đầu, rồi phất tay cho người ta lui ra, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộc Thông đang đứng trong góc phòng: “Việc này không cần gạt quận vương phi, chỉ là sau khi vụ án kết thúc hãy nói.”

Đầu tiên Mộc Thông hơi nghi hoặc, sau đó lập tức hiểu được dụng ý của quận vương gia. Nếu sự tình mới vừa xảy ra, quận vương gia đã biết thì không phải sẽ làm quận vương phi hoài nghi bọn họ rất để tâm tới nha đầu Lục Châu này sao? Còn nếu nói với quận vương phi trễ một chút, sẽ làm quận vương phi thấy được là quận vương gia không chút để ý đến Lục Châu, nhưng lại rất tôn trọng quận vương phi, biết có việc liền lập tức báo cho quận vương phi biết.

Yến Tấn Khâu rất hài lòng về sự nhanh nhạy của Mộc Thông, nói ít làm nhiều, còn biết quan sát tốt. Giao công việc cho người như vậy rất tiện lại yên tâm.

Gần đây trong kinh gần đã xảy ra một vụ án không lớn không nhỏ, đó là một nha hoàn của Hiển quận vương phủ do chân tay không sạch sẽ bị đuổi ra khỏi phủ, không lâu sau lại bị mấy tên lưu manh cưỡng gian rồi giết chết. Nếu không phải quản sự của Từ vương phủ và Thịnh quận vương phủ trùng hợp thấy được, hơn nữa còn hợp sức bắt người lại mang đi báo quan, thì nha hoàn kia chỉ còn cách bỏ mình oan mạng. Cuối cùng kết quả điều tra vụ án này làm cho người ta có chút khiếp sợ, vì mấy tên lưu manh này vốn là gã sai vặt ở phủ thái tử.


Lưu manh cưỡng gian giết chết nữ tử, rồi vứt xác ven đường, loại án kiện này tuy mang tính chất ác liệt, nhưng nếu không phải vì có liên quan đến thái tử và Hiển quận vương thì cũng sẽ không huyên náo xôn xao dư luận đến vậy.

Tất cả mọi người trong kinh thành đều biết người trong phủ thái tử lộng hành ngang ngược, thế nhưng ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật cưỡng gian rồi giết chết nữ tử thì quá mức càn rỡ rồi. Cũng không biết là ai đã đột nhiên nhắc tới việc lúc trước kẻ giết hại Trương công tử cũng có liên quan đến thái tử, khiến không ít người đọc sách viết thư lên án hành vi hiếp đáp dân chúng của phủ thái tử, thậm chí nhiều người còn cho rằng thái tử quá tàn bạo, căn bản không có năng lực làm thái tử, nếu hoàng đế tương lai của triều Đại Chiêu lại là một người như thế thì không phải ngày sau dân chúng trong thiên hạ phải lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng sao?

Còn Trương gia tốt xấu là gì cũng là thế gia thư hương, tuy không có thực quyền, nhưng lại khá nổi danh, được nhiều người đọc sách tôn sùng, việc này ầm ĩ khiến nhiều thư sinh trong thiên hạ bức xúc, những lời đồn đãi liên quan tới việc làm hoang đường của thái tử rất nhanh đã truyền khắp Đại Chiêu. Nếu ngày nào hoàng thượng vẫn chưa trừng phạt thái tử, thì ngày đó người đọc sách sẽ vẫn tranh cãi không ngừng.

Thân là người đứng đầu triều Đại Chiêu, Khải Long đế sau khi nghe đến những lời trách tội của đám thư sinh kia, tức giận đến gọi thái tử tiến cung mắng một trận, nhưng chuyện đã ồn ào đến mức này, chỉ là mắng thái tử không thì cũng không thể giải quyết được.

Cuối cùng, kết quả của vụ án cưỡng gian rồi giết này là mấy gã sai vặt của phủ thái tử đều bị chém đầu, thái tử cũng tự tay viết một bức thư hối lỗi, bề ngoài thì giải thích, còn thực chất là đem mọi tội lỗi đều đổ lên người mấy gã sai vặt kia, sai lầm của hắn bất quá chỉ là quản hạ nhân không nghiêm thôi.

Về phần án tử của Trương công tử, quan sai đã bắt được mấy tên đạo tặc lạ mặt ngoài kinh lẻn vào, bọn họ khai rằng bởi vì thấy Trương công tử ăn mặc sang trọng mới nảy sinh tâm tư bắt người cướp tiền, ai ngờ vị Trương công tử này quá kích động, trong cơn giận dữ, bọn họ đã ra tay giết người.

Sau khi kết quả án tử này được định xuống, mặc kệ có bao nhiêu người tin tưởng, hoàng đế vẫn phong cho Trương lão gia làm nhị đẳng hầu tước, sau lại tìm hai ông bà một đứa trẻ không cha không mẹ của một chi thuộc Trương gia làm con thừa tự, chuyện này cứ thế dần yên tĩnh lại. Chỉ là hình tượng của thái tử trong lòng toàn bộ dân chúng Đại Chiêu đã xuống dốc không phanh.

Không ai nghĩ rằng chỉ vì án tử nho nhỏ của một tỳ nữ bị cưỡng gian rồi giết chết lại dẫn đến tranh cãi lớn như vậy, mọi người còn không chú ý đến tên tuổi của nàng ta. Thậm chí tin đồn truyền đi ngày càng bị phóng đại ác liệt hơn, khi đến tai của những người dân ngoài kinh thành đã trở thành thái tử ở tại phủ quận vương cưỡng gian rồi giết chết một tỳ nữ.

Triều Đại Chiêu có bao nhiêu vương gia quận vương thì người dân chúng địa phương không biết, bọn họ chỉ biết là thái tử có một người mà thôi, trong lời đồn này, hình ảnh thái tử là một kẻ hung thần ác bá, tướng mạo xấu xí, phẩm hạnh thấp kém, luôn hiếp đáp dân chúng.

Cho nên bất luận hoàng đế có bao che cho thái tử như thế nào, thì thanh danh của thái tử trong lòng dân chúng cũng đã trở nên thối nát, hoàng đế cũng vì vậy mà biến thành một hôn quân không biết phân biệt thị phi đúng sai.

Khi chuyện Lục Châu bị hại rơi vào hậu viện thì thân phận của mấy kẻ lưu manh đã được tra rõ ràng.


Hoa Tịch Uyển nghe Mộc Thông kể rõ đầu đuôi ngọn ngành sự việc xong, trầm mặc nhìn chằm chằm Mộc Thông nhìn một lúc lâu mới nói: “Ta biết rồi.”

Một câu nhẹ nhàng như vậy rơi vào tai Mộc Thông lại có chút ý vị, không biết có phải do ảo giác hay không, hắn cảm thấy hình như quận vương phi đã biết được chuyện gì đó. Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên nhìn quận vương phi, chỉ thấy thần sắc nàng bình tĩnh, giống như Lục Châu chỉ là một người xa lạ, mà không phải là nha hoàn thân cận bên người nàng vậy.

“Ngươi lui ra đi,” Hoa Tịch Uyển nhẹ nhàng liếc nhìn Mộc Thông còn đang đứng trước mặt mình, nói: “Ngươi trở về chuyển lời với quận vương gia rằng gần đây trong người ta không được thoải mái, mời ngài ấy đến nơi khác nghỉ ngơi đi.”

Mộc Thông cúi người càng thấp hơn: “Tiểu nhân xin cáo lui.”

Trong phòng dần yên tĩnh lại, Hoa Tịch Uyển đi đến đứng bên cửa sổ, trầm mặc thật lâu mới nói: “Tuy rằng Lục Châu không cha không mẹ, nhưng có một biểu tỷ đang làm hạ nhân ở Thịnh quận vương phủ, nghe nói còn gả cho một quản sự trong phủ, cho người mang ba mươi lượng bạc đến đó, bảo nàng ta hãy nén bi thương.”

Bạch Hạ giật mình, vì sao nàng chưa bao giờ nghe thấy Lục Châu nhắc tới chuyện này?

Tựa như nhìn ra được sắc mặt khác thường của Bạch Hạ, Hoa Tịch Uyển rũ mắt xuống nói: “Đại khái là sau khi ta đến quận vương phủ, nàng ta mới qua lại với người biểu tỷ này.”

Năm đó lúc Lục Châu gặp tai nạn ở quê nhà, cha mẹ đã qua đời, còn nàng ta bị bán vào Hầu phủ. Bởi vì dáng vẻ nàng ta xinh xắn, lại là người thông minh, cho nên khi Hoa Tịch Uyển sắp được mười tuổi, nàng ta được vào hậu viện hầu hạ, sau đó lại được nâng lên làm nha hoàn nhất đẳng, quen biết nhau đã sáu bảy năm rồi, thật không ngờ lại rơi vào kết cục như thế.

Bạch Hạ nghe tới chuyện sau khi chủ tử đến phủ quận vương Lục Châu liền qua lại với người của phủ Thịnh quận vương, Bạch Hạ nhịn không được suy diễn đến nhiều chuyện khác, càng nghĩ tới trong lòng nàng càng thấy sợ hãi, may mà hiện tại chủ tử vẫn còn tốt, bằng không…Tử Sam và Hồng Anh cũng phản ứng kịp, các nàng thật không ngờ Lục Châu lại to gan như thế, dám thông đồng với người của phủ khác nội ứng ngoại hợp. Nếu bị quận vương gia phát hiện mà sinh lòng nghi kỵ chủ tử vì chuyện này, thì chẳng phải đẩy chủ tử vào hố lửa hay sao?

“Khó trách hành vi của nàng ta gần đây rất kì lạ, thậm chí còn chủ động đổi ca gác đêm với ta,” Tử Sam nhịn không được hồi tưởng lại những hành vi dạo gần đây của Lục Châu, sau đó nhớ lại nàng ta từng nhiều lần chủ động thay mình trực đêm, càng nghĩ càng thấy chua xót, vừa phẫn nộ lại vừa tiếc hận thay nàng ta. Nếu cứ sống thành thật không sinh dị tâm thì sao lại rơi vào kết cục như thế, chủ tử đã sớm phát hiện những hành vi đó của nàng ta, nhưng vì nghĩ đến tình cảm nhiều năm nên không vạch trần, mà ngược lại còn hi vọng nàng ta có thể thật sự tỉnh ngộ, ai ngờ là làm cho lá gan của nàng ta càng lúc càng lớn hơn, thậm chí còn nảy sinh tâm tư không nên… Có mấy nha hoàn vốn thấy thủ đoạn của chủ tử quá mức ngoan độc, giờ đều hiểu ra chủ tử đã tận tâm tận nghĩa với nàng ta, chỉ tại Lục Châu không biết trân trọng, kết quả tự hủy đi mạng sống của chính mình.

Nếu nàng ta vẫn là nha hoàn nhất đẳng bên người chủ tử, cả quý phủ này ai dám không kính trọng nàng, ai không cho nàng mấy phần thể diện, làm sao có thể gặp phải mấy tên sai vặt phủ thái tử, để chịu cảnh chết không trong sạch như vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.