Đọc truyện Bát Bảo Trang – Chương 22: Hoài nghi
Edit & Beta: Hoa Tuyết
Sáng sớm khi tỉnh lại, Hoa Tịch Uyển vừa mở mắt ra đã thấy Yến Tấn Khâu ngồi ở mép giường nhìn mình cười tươi, nàng mỉm cười một cái rồi trở mình tránh đi ánh mắt của hắn, sau đó nhoài người nằm trên cái gối mềm êm ái, nói: “Hôm nay chàng không vào triều sao?”
“Hôm nay hoàng thượng không khoẻ nên không thượng triều,” Yến Tấn Khâu đưa tay vén mấy sợi tóc đen mượt dán trên mặt nàng ra sau, ngón cái mơn trớn dấu vết hồng hồng sau tai nàng, ôn nhu cười nói, “Thức dậy ăn sáng thôi.”
Toàn thân Hoa Tịch Uyển mềm nhũn bổ nhào trên giường, mày nhăn lại nói: “Không muốn động đậy.”
Yến Tấn Khâu khẽ cười thành tiếng, cúi người vừa nhẹ nhàng hôn lên trán nàng vừa nói: “Ngủ nhiều quá không tốt cho sức khỏe, ăn trưa xong chúng ta lại ngủ tiếp.”
Mấy nha hoàn hầu hạ trong phòng nhìn thấy hành động thân mật của hai chủ tử, xấu hổ cúi đầu, quận vương gia đối với quận vương phi thật ôn nhu, săn sóc.
“Cả đời người có vài sở thích” Hoa Tịch Uyển không tình nguyện ngồi dậy, nói “Có người yêu thích quyền lợi, có người yêu thích tiền bạc, có người yêu thích sắc đẹp, còn ta đây không có sở thích cao sang gì, chỉ thích ăn và ngủ, nếu không có hai thứ này, quả thực là sống không bằng chết.”
“Nói bậy bạ gì đó,” Yến Tấn Khâu nhíu nhíu mày, nhưng thấy vẻ mặt Hoa Tịch Uyển còn ngái ngủ chưa tỉnh, đành bất đắc dĩ thở dài, “Có ta ở đây, chắc chắn sẽ bảo đảm cho cả đời nàng luôn được ăn ngon ngủ tốt, vô tư vô lo, không phải sống ưu thương.”
“Bởi vì có Tấn Khâu che chở cho ta nên ta mới dám nói như vậy đó.” Hoa Tịch Uyển mỉm cười nằm sấp lên đùi Yến Tấn Khâu, “Có lẽ là do có chỗ dựa nên không biết sợ?”
Yến Tấn Khâu lại lần nữa khẽ cười thành tiếng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt của nàng, ánh mắt tựa như triền miên, lại tựa như ôn nhu vô hạn.
Ngón tay Hoa Tịch Uyển như có như không gãi gãi lên mấy hoa văn thêu trên áo choàng của hắn, gương mặt ngập tràn hạnh phúc.
Hạ nhân trong phòng nhìn thấy cảnh này, cực kỳ hâm mộ nghĩ thầm, thần tiên quyến lữ bất quá cũng chỉ thế mà thôi.
Ngoài phủ Hiển quận vương, Yến Bá Ích ghìm dây cương, xoay người xuống ngựa, tùy tiện ném mã tiên trong tay cho tùy tùng phía sau, rồi thản nhiên nói: “Gõ cửa đi.”
Thị vẻ canh giữ phủ Hiển quận vương đã sớm nhận ra Yến Bá Ích, không chờ hạ nhân của hắn gõ cửa, đã có người gác cổng mở cửa ra, sau đó một quản sự có thân phận tiến lên hành lễ, nói: “Tiểu nhân gặp qua Thịnh quận vương.”
“Quận vương gia nhà các ngươi có trong phủ không?” Thịnh quận vương liếc mắt nhìn tên quản sự này, quần áo chỉnh tề, lời nói và hành động đúng lễ nghi phép tắc, có thể nhìn ra được quý phủ rất có quy củ.
“Hồi bẩm Thịnh quận vương, quận vương gia có ở trong phủ, mời ngài vào phủ chờ một chút, tiểu nhân lập tức cho người đi bẩm báo với quận vương gia nhà chúng tôi” Quản sự khom người làm ra một tư thế mời vào, khóe mắt khẽ đảo qua đám tùy tùng và thị vệ theo sau Thịnh quận vương rồi nhanh chóng rũ mắt xuống.
“Làm phiền.” Yến Bá Ích gật đầu với quản sự, nhấc chân đi vào.
“Không dám, không dám,” Quản sự cúi người càng thấp hơn, dẫn Thịnh quận vương đi về phía chính viện vương phủ.
Trong nội viện, Hoa tịch Uyển vừa dùng xong đồ ăn sáng, vừa súc miệng rửa tay, vừa nói: “Nếu hôm nay Tấn Khâu không cần ra ngoài, chi bằng theo giúp ta đi cho cá chép ăn đi.”
“Được.” Yến Tấn Khâu đang lau tay, nghe Hoa Tịch Uyển đề nghị vậy thì lập tức đồng ý, “Đúng rồi, mấy ngày trước ta đã sai Mộc Thông mua mấy bộ trang sức cho nàng, làm sạch mấy bộ trang sức trong nhà kho, buổi chiều ta sai người mang đến cho nàng, thích thì dùng, không thích thì để lại thưởng cho hạ nhân.”
Nghe thế, Hoa Tịch Uyển cũng không khuyên Yến Tấn Khâu phải tiết kiệm hay nói mình không thích trang sức này nọ, chỉ thản nhiên gật đầu nói: “Nhiều trang sức như vậy, khi nào ta mới dùng hết được?”
“Không sao, không dùng hết thì mỗi ngày nhìn ngắm cũng được” Yến Tấn Khâu cười nói, “Cả vương phủ này đều là của nàng, nàng thích làm gì thì làm.”
Hoa Tịch Uyển đang chuẩn bị mở miệng trả lời thì thấy một quản sự nhất đẳng vội vàng đi đến, hành lễ với hai người rồi nói: “Quận vương gia, quận vương phi, Thịnh quận vương tới chơi.”
“Thịnh quận vương?” Nụ cười trên mặt Yến Tấn Khâu nhạt đi, từ trước đến nay, hắn và Yến Bá Ích nước giếng không phạm nước sông, càng không nói có bao nhiêu giao tình. Hiện tại, vị này ngay cả thiệp cũng không đưa đến lại trực tiếp tới cửa, xem ra không phải chuyện tốt lành gì. Hắn cười áy náy với Hoa Tịch Uyển, đứng dậy nói, “Ta sẽ quay lại ngay.”
Hoa Tịch Uyển khẽ gật đầu, nhìn theo bóng dáng Yến Tấn Khâu xa dần, chậm rãi buông cái khăn lau tay xuống, ngồi một lúc lâu rồi chỉnh cây trâm phượng hoàng ngậm châu lại, nói với Bạch Hạ: “Đi tới đó xem một chút.”
Tuy Bạch hạ không rõ vì sao chủ tử lại đột nhiên quyết định đi chính điện, nhưng vẫn theo ý nàng dẫn theo mấy đại nha hoàn hầu hạ nàng đi ra.
Khi Yến Tấn Khâu đi vào chính viện, đã thấy Yến Bá Ích ngồi trên ghế dành cho khách, trong tay cầm ly trà nhưng không uống, hắn cười nhạt đến gần rồi hành lễ nói: “Sao hôm nay đường huynh lại có thời gian ghé hàn xá chơi vậy?”
Yến Bá Ích đứng dậy đáp lễ nói: “Hôm nay ta đến quấy rầy đường đệ là vì vụ án của Trương công tử, ta có chút vấn đề muốn hỏi đường đệ, ngươi có thể giải thích nghi hoặc giúp ta được không?”
“Đường huynh không rõ vấn đề gì?” Yến Tấn Khâu ngồi xuống vị trí chủ tọa, cười nói, “Nếu ta biết thì nhất định sẽ nói hết*.”
(*Nguyên văn: Tri vô bất ngôn: biết gì đều nói hết)
Yến Bá Ích nhìn bộ dáng văn hoa thư sinh của Yến Tấn Khâu, con ngươi tối lại, nói: “Theo kết quả khám nghiệm tử thi cho biết, đầu lưỡi và con mắt của Trương công tử bị lấy đi đại khái khoảng nửa tháng trước, kẻ bắt Trương công tử thủ đoạn thập phần độc ác, sau khi dùng mọi cách tra tấn hắn, kẻ đó mới giết hắn vào mấy ngày trước mọi người phát hiện thi thể. Trong kinh, có thể sau khi giết người còn vô thanh vô tức ném thi thể ra đường lớn như thế, ngươi nói xem kẻ đó có thân phận gì?”
Yến Tấn Khâu nhíu mày nói: “Người này nếu có thể bắt người đi, tại sao còn đem thi thể ném trên đường lớn, chẳng lẽ là cố ý làm thế?”
“Có lẽ chỉ có hung thủ mới biết được,” Yến Bá Ích lãnh đạm nói, “Không biết thời gian đó nửa tháng trước, ngươi đang làm gì?”
“Thịnh quận vương hỏi vậy là có ý gì?” Nụ cười Yến Tấn Khâu chợt tắt, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Có một số việc nói rõ ràng thì tốt hơn.”
“Bởi vì có người nói từng thấy ngươi phát sinh tranh chấp với Trương công tử, cho nên ta mới theo lệ đến hỏi ngươi, xin đường đệ hiểu cho,” Yến Bá Ích nâng chung trà lên uống một ngụm, “Ta tin tưởng đường đệ nhất định sẽ cho ta một câu trả lời thỏa đáng.”
“Thì ra là thế,” Yến Tấn Khâu hơi bình tĩnh lại, “Đường huynh chắc không quên, hơn một tháng trước chính là thời điểm ta cưới quận vương phi, ngày Trương công tử mất tích đại khái là sau ngày thành thân của ta hai hoặc ba hôm.”
“Là ba ngày sau,” Yến Bá Ích đặt chén trà xuống, “Buổi chiều hôm đó ngươi còn đến phủ thái tử.”
Yến Tấn Khâu sững sờ suy nghĩ, sau đó gật đầu, nói: “Hai năm nay Trương công tử tài hoa xuất chúng, khó tránh có chút cao ngạo, ngẫu nhiên có mạo phạm đến nhưng ta chưa bao giờ để trong lòng, dù sao đối phương cũng là thân thích bên nhà mẹ đẻ của quận vương phi nhà ta.”
Trương công tử cho rằng Yến Tấn Khâu không tài hoa bằng hắn, chỉ vì tướng mạo xuất chúng mới được mọi người trong kinh thành sùng bái, cho nên thường dùng lời lẽ thơ văn phong tranh với Yến Tấn Khâu. Chỉ có điều dù trong lòng hắn không phục, nhưng lần nào phong tranh, hắn đều ở thế hạ phong, điều này làm Trương công tử vốn kiêu căng ngạo mạn khó chấp nhận được, cho nên khi nhắc tới Yến Tấn Khâu, hắn đều tỏ ra rất vô lễ.
Việc này Yến Bá Ích cũng biết đến, cho nên hắn không tiếp tục truy hỏi việc này nữa, mà lại nói, “Không biết ngày đó ngươi đến phủ thái tử bao lâu mới quay về phủ?”
Yến Tấn Khâu lắc đầu: “Việc này ta không nhớ rõ,” Hắn cẩn thận suy nghĩ, “Có lẽ tùy tùng của ta còn nhớ, người đâu, đi truyền Mộc Thông đến đây.”
“Quận vương gia không cần truyền Mộc Thông làm gì, tuy rằng Mộc Thông lanh lợi cơ trí, nhưng cũng khó mà nhớ được mấy chuyện nhỏ nhặt này.”
Yến Bá Ích nghe ngoài cửa vào giọng nói của nữ nhân, nên ngẩng đầu nhìn ra cửa đại điện thì thấy một nữ nhân mặc bộ cung trang hoa văn hạc phi tường vân, theo mỗi bước chân, cánh phượng trên cây trâm cài cũng lay động theo.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(Hạc phi tường vân đại loại thế này nhỉ)
“Hoa thị gặp qua đường bá,” Nữ nhân mặc cung trang thi lễ với hắn một cái, sau đó cười nói, “Quấy rầy nhị vị nói chuyện rồi, chỉ là nghe hạ nhân nói đường bá đến đây vì vụ án của Trương công tử, nên ta tới nghe một chút, dù sao Trương gia cũng là thông gia với Hoa gia ta.”
Yến Bá Ích thu hồi tầm mắt, đáp lễ nói: “Đường đệ muội khách khí, ta chỉ tới hỏi một số việc thôi.”
“Sớm đã nghe danh đường bá chính trực ngây thẳng, ta đương nhiên không hoài nghi cách làm việc của đường bá, chỉ là việc này có liên quan đến phu quân ta và thân thích bên gia mẫu, cho nên ta không thể không ra mặt,” Hoa Tịch Uyển ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nói: “Bởi vì ngày đó là ngày thứ ba ta thành thân, hôm sau là ngày ta lại mặt, tâm tình có chút khẩn trương nên ta đặc biệt nhớ rõ ngày hôm đó. Ta nhớ ngày đó quận vương gia nhà ta đột nhiên bị thái tử gọi đi, sau đó nghe người báo lại chàng phải lại phủ thái tử dùng cơm, ai ngờ trước bữa tối quận vương gia đã trở lại, sau lại tới thư phòng nửa canh giờ thì về phòng dùng bữa tối với ta, lúc ấy ta còn cố ý dặn phòng ăn làm thêm mấy món quận vương gia thích.”
“Một khi đã như vậy, ta không quấy rầy đường đệ và đường đệ muội nữa, cáo từ.” Yến Bá Ích đứng dậy thi lễ, nói vài câu khách khí với vợ chồng hai người rồi rời khỏi phủ Hiển quận vương.
Ra khỏi phủ Hiển quận vương, tùy tùng Thanh Hà phía sau hắn nói: “Quận vương gia, chúng ta còn điều tra Hiển quận vương tiếp không?”
“Vẻ mặt hắn tự nhiên, tuy rằng rất phiền não vì bị việc này liên lụy tới, nhưng hắn vẫn không nhớ rõ những chuyện xảy ra ngày hôm đó, chứng tỏ ngày hôm đó không có đặc biệt gì với hắn. Hắn cũng không cố ý ghi nhớ thời gian hoặc bịa ra khoảng thời gian để ứng phó khỏi sự hoài nghi của người khác.” Sắc mặt củaYến Bá Ích lạnh lùng, không nói tiếp nữa, nếu việc này thật sự có liên quan tới Yến Tấn Khâu mà hắn ta còn có thể có thể bày ra phong thái này thì tâm tư người này thật sự quá mức thâm trầm, hơn nữa đã sớm xóa sạch những điểm đáng ngờ, cho dù hắn có tra cũng tra không ra được điều gì nữa.
Thanh Hà cũng hiểu việc này không liên quan tới Hiển quận vương, Hiển quận vương là người phong độ văn nhã, làm sao có thể chỉ vì mấy lời của Trương công tử mà phải lấy mạng hắn. Lại nói, Trương công tử bất kính với Hiển quận vương đã lâu, nếu muốn giết thì Hiển quận vương đã giết chết hắn từ lâu, sao phải đợi đến ngày tân hôn mà hành động?
Hắn nhớ tới mấy lời của Hiển quận vương phi, nhịn không được nói: “Quận vương gia, vừa rồi Hiển quận vương phi có đề cập đến việc thái tử mời Hiển quận vương ở lại dùng bữa tối, nhưng là đột nhiên thay đổi chủ ý, ngài nói có thể hay không vì…” Dù sao việc mời người khác dùng cơm, người ta đã tới nửa đường rồi còn đổi ý, bình thường chẳng ai làm vậy cả.
“Câm miệng,” Thịnh quận vương lập tức trầm mặt mắng, “Việc này không liên quan đến thái tử.”
“Phải” Thanh Hà lập tức cúi đầu.