Đọc truyện Bất Ái Thành Hôn – Chương 67: Đừng náo loạn nữa
Lâm Lệ sửng sốt, khó hiểu nhìn
anh, nhất thời không phản ứng kịp, hỏi: “Cái gì bạn tốt?”
Chu Hàn thấy phản ứng của cô,
trong lòng đột nhiên nhen lên dự cảm xấu, vô thức nhíu mày lại, nhìn cô lần nữa
nghiêm trang hỏi: “không phải là bạn tốt em đến rồi?” Lúc nói chuyện, ánh mắt
nhìn chằm chằm bụng cô.
Lâm Lệ theo ánh mắt anh, sau đó
lại nhìn cốc ca cao nóng trong tay và túi chườm nóng trong lòng, sau đó chậm
chạp nữa cũng ý thức được, nhất thời hai gò má hồng lên, xấu hổ trừng mắt, giận
dữ nói: “Anh, anh nói linh tinh cái gì vậy? Em mới không có bạn tốt
tới!”
Nghe vậy Chu Hàn cũng có chút
lúng túng, khuôn mặt màu đồng nổi lên màu đỏ quỷ dị, nhưng cũng chỉ là thoáng
qua, dưới đáy lòng thầm mắng trợ lý Từ không đáng tin, nghĩ xem gần đây có phải
là giao cho anh ta quá ít công việc hay không để cho anh ta rảnh rỗi, cho nên
mới nghĩ ra cái chủ ý không đáng tin này. (VL: Khổ thân a Từ, a tự cầu phúc
đi!)
Không khí thoáng cái có chút
lúng túng quỷ dị, Lâm Lệ để chén ca cao trong tay và túi chườm nóng kia xuống,
xoay người trở về phòng.
Thấy cô muốn đi, Chu Hàn đưa
tay kéo cô lại, cau mày có chút mệt mỏi hỏi: “Em rốt cuộc đang náo loạn cái gì?”
Gần đây anh quả thật mệt mỏi, không phải thân thể mà là trái tim mệt mỏi, thật
vất vả mới giải quyết chuyện của Tiểu Bân, lại không nghĩ rằng cô tự nhiên lại
náo loạn với anh, thậm chí anh còn hoàn toàn không biết tại
sao!
“Em không có.” Lâm Lệ lạnh
giọng trả lời, vừa muốn rút tay ra khỏi anh.
Chu Hàn dùng sức, liền kéo cô
vào trong lòng mình, một tay ôm hông, một tay cố định đầu cô, cằm chống lên trán
cô, khẽ thở dài, có chút vô lực nói: “Lâm Lệ, đừng náo loạn với anh nữa, gần đây
anh thật mệt muốn chết.” Chỉ muốn hảo hảo ôm cô, để cô mang mang lại ấm áp cho
mình, mệt mỏi cũng chỉ muốn có thể dựa vào cô, an tâm ngủ một giấc. Thì ra không
biết bắt đầu từ khi nào, anh lại quyến luyến cô như vậy, có cô ở bên người là có
thể khiến cho anh an tâm.
Trong lòng Lâm Lệ rung động, bị
anh kéo tới làm cho đau. Giọng nói mệt mỏi vô lực kia khiến cho người ta không
không nhịn được đau lòng không thôi.
Nhưng nhớ đến đêm hôm đó, lúc
anh mơ ngủ mà đau đớn gọi tên Lăng Nhiễm, Lâm Lệ có chút khổ sở nhắm mắt lại. Cô
đã trải qua một lần rồi, không muốn lại ngu ngốc thêm lần thứ
hai!
Đưa tay dùng sức đẩy ra, không
nhìn vào mắt anh, chỉ nói: “Em không có náo loạn với anh, anh đang mệt mỏi, nên
ngủ sớm chút đi.” Nói dứt lời liền xoay người đi.
Chu Hàn nhìn bóng lưng của cô,
ánh mắt âm trầm, lạnh giọng mở miệng: “Lâm Lệ!”
Giọng anh trầm thấp mà âm lãnh,
làm cho người ta không khỏi cảm thấy không rét mà run, Lâm Lệ dừng bước. Ở chung
được một thời gian, Lâm Lệ biết anh là đang tức giận.
Cắn cắn môi, Lâm Lệ xoay người
lại, đang lúc muốn mở miệng thì còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ thấy một thân ảnh hiện
lên, sau đó cảm giác có người nâng mặt cô lên, nhiệt độ trên môi tăng lên, vừa
ấm áp lại vừa bá đạo mạnh mẽ dùng dầu lưỡi trực tiếp cạy mở hàm răng, tiến vào
càn quét trong miệng cô. Vừa mang theo tức giận, cướp bóc, lại mang theo bá đạo
không thể bỏ qua.
“Bốp!”
Một cái tát vang dội cả phòng
khách yên tĩnh, thời gian dường như dừng lại trong nháy mắt, cả phòng khách chỉ
nghe thây tiếng hô hấp, không một âm thanh nào khác.
Cái tát này Lâm Lệ dùng lực rất
mạnh, gần như là dùng hết sức lực, một chút cũng không hạ thủ lưu tình. Thậm chí
ngay cả tay cô đến lúc này vẫn còn tê dại, run rẩy, vừa phập phồng thở
dốc.
Lâm Lệ đánh nặng như vậy, tự
nhiên Chu Hàn cũng cảm thấy đau, khuôn mặt màu đồng cổ hiện rõ dấu ấn lòng bàn
tay nhìn rất đáng sợ, như là chứng minh cho cái tát này không phải là hư ảo, mà
là thực, sức lực cũng rất thực.
Lâm Lệ nhìn anh, tức giận quát
anh: “Anh đồ khốn nạn, tại sao phải đối với tôi như vậy!” Cả người tức giận,
dường như đang run rẩy.
Chu Hàn cũng nhìn cô, ánh mắt
kia lạnh lùng như có thể giết được người, đè nén giận giữ trong lòng, nhìn cô
hỏi: “rốt cuộc em đang ầm ĩ cái gì, muốn ầm ĩ thì ít ra cũng phải cho anh biết
lý do chứ!” Giọng nói trầm thấp, rõ ràng mang theo lửa giận, dường như không cẩn
thận là sẽ bị nhóm lên.
Lâm Lệ cũng tức giận, lớn tiếng
quát: “Lý do, tốt, anh muốn lý do tôi sẽ cho anh biết. Tôi không chơi, không
muốn chơi cùng anh nữa, không thử yêu nhau, tôi với anh trở lại vị trí ban đầu,
anh là anh, tôi là tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, hôn nhân của
chúng ta chỉ thuần túy là hợp tác!”
“Em nói gì?!” Chu Hàn nhìn cô
chằm chằm, không có động tác gì nữa, nhưng mà hơi thở đã thay đổi, dường như
quanh thân tràn ngập chất dễ cháy, không cẩn thận sẽ nổ tung!
“Tôi nói tôi không muốn thử yêu
đương với anh, chúng ta trở lại điểm ban đầu, tôi không muốn làm thế thân cho
người khác nữa!” Lâm Lệ nói, trong lòng càng cảm thấy uất ức và khó chịu, nước
mắt không khống chế được chảy xuống, trong đầu lóe lên hình ảnh của Trình Tường,
của Tiêu Tiêu, còn hiện lên hình ảnh của Lăng Nhiễm, nhiều nhất chính là hình
ảnh đêm hôm đó anh ngủ mê man, vẻ mặt đau đớn gọi tên Lăng Nhiễm. Nước mắt không
nhịn được nữa, như đập nước bị vỡ, Lâm Lệ che miệng, nghĩ muốn cố gắng ngăn chặn
tiếng khóc của mình. Cô không muốn làm đứa nhỏ trong phòng hoảng
sợ.
Chu Hàn nhìn cô, lửa giận kia
bởi vì nước mắt của cô mà bị dập tắt không còn tăm hơi, cũng không tức giận nữa,
nhìn bộ dạng cô khóc bất lực đến như thế, đáy lòng chỉ còn lại thương tiếc không
thôi. Ánh mắt vốn nhiễm lửa giận bây giờ thoáng cái trở nên nhu
hòa.
Lâm Lệ bất lực khóc, những hình
ảnh kia giống như một bộ phim ngắn không ngừng xoay tròn trong tâm trí cô, uất
ức tràn ra, che tay cố gắng cảnh báo chính mình: “Em không muốn, không muốn,
mười năm là đủ rồi, em không bao giờ muốn là thế thân cho người khác, không cần
nữa…”
Cuối cùng Chu Hàn nửa quỳ xuống
mặt đất, đưa tay ôm cô vào lồng ngực, ôm chặt nói bên tai cô: “Em không phải,
không phải…”
Lâm Lệ khóc, muốn thoát ra khỏi
ngực anh, đưa tay đánh vào lưng anh, Chu Hàn không hề mảy may có ý định buông
tay ra, vẫn cứ ôm cô thật chặt.
Cũng không biết khóc như vậy
bao lâu, Chu Hàn phát hiện người trong ngực mình không giãy dụa nữa, âm thanh
nức nở cũng chầm chậm biến mất, cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Lâm Lệ
trong ngực khóc đã mê man ngủ không biết lúc nào rồi.
Đưa tay vén những sợi tóc vì
nước mắt mà dính vào mặt cho cô lên, nhẹ tay vuốt ve mặt cô, lúc này mới ôm cô,
đứng dậy ôm cô vào phòng nghỉ.
Khi đang ôm Lâm Lệ quay về
phòng ngủ chính, trông thấy cửa phòng thằng bé đang khép hờ, mà thằng bé vốn
đang ở trong phòng lúc này đang thò đầu ra nhìn anh, đôi mắt đen nhánh mở thật
to, tầm mắt nhìn đến Lâm Lệ trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ bé kia ẩn giấu không
được lo lắng.
Chu Hàn dừng bước, ánh mắt nhìn
chằm chằm vào bé, vẻ mặt nghiêm khắc có chút nghiêm túc khiến người sợ
hãi.
Thằng bé kia vô thức rụt đầu
lại, một lúc lâu cuối cùng có chút lo lắng cho Lâm Lệ mà nhô đầu ra muốn nhìn
tình hình một chút. Nhưng đúng lúc này nhìn thấy ánh mắt Chu Hàn lại giật mình,
khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩn ra.
Chu Hàn cứ ôm Lâm Lệ như vậy
nhìn thằng bé, một lát sau mới mở miệng nói: “Tới đây mở cửa.”
Thằng bé sửng sốt, dường như
không kịp phản ứng lời của anh, không tiêu hóa kịp nội dung ý nghĩa bên
trong.
Thấy mãi nó không bước lên, Chu
Hàn một lần nữa mở miệng: “Tới đây mở cửa.”
Lúc này thằng bé mới phản ứng
kịp, xác nhận đúng là gọi nó đi qua, sợ hãi mở cửa phòng đi đến chỗ Chu Hàn,
đứng cách xa anh một mét, chần chờ không dám tới.
Chu Hàn nhìn mắt bé, ra hiệu
cho bé tới đây, lúc này đứa nhỏ mới yên tâm đi tới, đưa tay mở cửa
ra.
Chu Hàn ôm Lâm Lệ đi vào, nhẹ
nhàng thả cô lên trên giường, đưa tay cởi dép xuống, sau đó mới kéo chăn bông
đắp cho cô.
Đợi làm xong tất cả, vừa đứng ở
đầu giường một lúc quay lại chuẩn bị đi ra ngoài, cũng đúng lúc xoay lại thì
nhìn thấy thằng bé kia với vẻ mặt lo lắng, muốn nhìn tình huống của Lâm Lệ trên
giường. Nhưng thấy Chu Hàn quay lại, thân thể đột nhiên có chút cứng ngắc, lập
tức đứng thẳng.
Chu Hàn nhìn bé, vừa định bước
lên trước thì bé đã bỏ chạy, Chu Hàn còn chưa kịp phản ứng, người đã không thấy
đâu, chỉ nghe phịch một tiếng, cửa phòng đã bị đóng lại.
Chu Hàn xoay người liếc nhìn
Lâm Lệ trên giường, thấy cô chưa tỉnh lại, lúc này mới xoay người, nhẹ nhàng
đóng cửa lại.
Đứng trước phòng của đứa nhỏ,
Chu Hàn im lặng một lúc lâu, cuối cùng đưa tay gõ cửa.
Trong phòng một mảnh im lặng,
nghe không ra một chút âm thanh gì.
Đợi một lúc sau, Chu Hàn vừa
giơ tay lên gõ, trầm giọng nói: “Mở cửa.”
Sau đó đáp lại là một mảnh tĩnh
lặng, khi Chu Hàn giơ tay chuẩn bị trực tiếp mở cửa đi vào phòng thì tay cầm cửa
đã chuyển động, cửa phòng mở ra, thằng bé kia khẽ cắn môi nhìn anh, tay nhỏ bé
nắm thật chặt một góc áo ngủ, biểu hiện căng thẳng và sợ hãi.
Chu Hàn nhìn nó, không đợi anh
mở miệng, thằng bé kia giống như là lấy hết dũng khí ngẩng đầu hỏi anh: “ba là
muốn đuổi con đi sao?”
Chu Hàn sửng sốt, nhìn sâu vào
khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường kia, vẻ mặt có phần rung động.
Thằng bé cắn môi, bời vì có
chút căng thẳng và sợ hãi nên cắn có chút mạnh, gần như cắn đến gần trắng
bệch.
Chu Hàn khẽ thở dài một tiếng,
chậm rãi giơ tay lên, bàn tay đặt lên trên đầu đứa nhỏ, khẽ vuốt vuốt tóc bé,
thanh âm trầm thấp hỏi: “Có đói bụng không?”
Đứa nhỏ sửng sốt, ngẩng đầu
nhìn anh, ánh mắt kia có chút không chắc chắn.
Chu Hàn xoa đầu bé, hỏi lại lần
nữa: “Đói bụng chưa?”
Đứa nhỏ vẫn chưa kịp phản ứng,
chẳng qua là vô thức gật đầu, mắt nhìn chằm chằm Chu Hàn.
Chu Hàn cong cong môi, nở một
nụ cười không rõ ràng, giọng nói có chút mất tự nhiên và cứng ngắc nói: “Ta đi
nấu đồ ăn cho con.”