Đọc truyện Bất Ái Thành Hôn – Chương 52: Cần phải có thời gian
“Chu Hàn?” Lâm Lệ có chút không quá chắc chắn nhìn anh.
Chu Hàn ngẩng đầu, thấy Lâm Lệ đứng trước mắt cũng có chút ngoài ý muốn, anh không nghĩ tới sẽ gặp được cô ở trong bệnh viện.
Xác định là anh, Lâm Lệ bước về phía trước, nhìn chân mày khóa chặt kia cùng khuôn mặt mệt mỏi, không nhịn được có chút lo lắng hỏi: “Anh, không sao chứ?”
Chu Hàn không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô, nội tâm tựa hồ như đang đắn đo gì đó, cố kìm nén gì đó.
Lâm Lệ nhớ tới bài báo viết về Lăng Nhiễm lúc trước, hình như trong đó nói rằng Lăng Nhiễm hiện tại đang ở bệnh viện Trương gia, nghĩ đến đó, cô liền hiểu rõ,sở dĩ hiện tại anh ở chỗ này, đoán chừng là đến thăm Lăng Nhiễm đi.
https://tamvunguyetlau.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif?m=1207340914g
Đột nhiên có loại cảm giác không biết nên nói gì, cô có thể hiểu rõ được cảm giác của anh ngay lúc này, hiểu được sự giằng co trong nội tâm anh, dù sao cũng là tình cảm hơn mười năm, kiên quyết quyết định từ bỏ là một chuyện, nhưng mà trong lúc nhất thời, có thể lập tức buông tay được hay sao?
Đáp án đương nhiên là không thể, dù sao ban đầu đã trao nhiều tình cảm như vậy, sao có thể nói thu là có thể lập tức thu trở lại được.
Lâm Lệ thật sự không biết nên nói gì vào lúc này, có lẽ cô nên để cho anh một mình an tĩnh lại.
Nghĩ như thế, Lâm Lệ liền mở miệng nói: “Em đi về trước.” Nói xong, xoay người định đi.
Nhưng ngay lúc ấy, Chu Hàn chợt bắt lấy tay cô, nắm cổ tay cô thật chặt, không có ý tứ muốn thả ra.
Lâm Lệ xoay người lại, nhìn anh: “Sao vậy?”
Chu Hàn vẫn không nói gì, chỉ bình tĩnh nắm tay cô, siết chặt , đôi mắt sâu thăm thẳm kia nhìn chằm chằm cô.
Lâm Lệ không biết anh muốn làm gì, thấy anh cứ nắm tay cô rồi lại không nói lời nào, Lâm Lệ cảm thấy có chút không nói nên lời, không được tự nhiên.
Qua hồi lâu, Lâm Lệ rốt cuộc không nhịn được, mở miệng nói: “Cái kia, cái kia em, em biết, có một số chuyện muốn buông thì ——” cần phải có thời gian .
Lâm Lệ còn chưa nói hết nửa câu sau, đã bị Chu Hàn hơi dùng sức lôi về phía trước, sau đó Chu Hàn vươn tay ôm trọn vòng eo cô, vùi đầu vào người cô, ôm cô thật chặt, lực đạo không nhỏ, có chút đau.
Lâm Lệ bị anh ôm như vậy, cả người một lúc lâu mới kịp phản ứng, cúi đầu nhìn Chu Hàn ôm thật chặt thắt lưng của mình, giơ tay lên muốn đẩy ra, nhớ tới ánh mắt mới vừa rồi của anh lại có chút không đành lòng.
Bàn tay giơ giữa không trung có chút không biết nên đặt như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của anh hỏi: “Chu, Chu Hàn, anh không sao chứ?”
Chui đầu vào bên hông của cô, Chu Hàn nói: “Cứ như vậy để cho anh ôm một lát.” Giọng nói căng thẳng, mang theo cứng ngắc mất tự nhiên.
Thấy anh nói như vậy, Lâm Lệ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ không tiếng động khẽ thở dài một tiếng, tùy ý để anh ôm mình như vậy.
Cũng không biết Chu Hàn cứ như vậy ôm bao lâu, cho đến lúc Lâm Lệ cảm giác chân của mình đứng bắt đầu có chút chết lặng, gót chân do đi giày cao gót mà bắt đầu hơi có chút đau đớn, Chu Hàn rốt cục buông cô ra, trực tiếp đứng dậy, cũng không nhìn cô, chỉ nhẹ nói một câu: “Đi thôi.” Sau đó nhấc chân đi về phía cửa của bệnh viện.
Nơi cuối chân trời, mặt trời đã chậm rãi lặn về phía tây, chỉ còn một chút đám mây ngược ở phía chân trời, tầng mây nhiễm đỏ kia, một trận gió tinh tế thổi nhẹ qua, ban đêm cuối mùa thu gió đêm mang theo chút lành lạnh, đột nhiên cảm thấy bụng lúc này cũng có tia lạnh lẽo, Lâm Lệ lúc này mới cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy áo sơ mi trên bụng không biết khi nào đã ướt át, ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao lớn đi xa trước mắt, trong lòng Lâm Lệ khẽ có chút xúc động, cái loại xúc động này càng về sau cô mới biết được đó là đau lòng, đó là thương tiếc.
Mở ra cửa xe ngồi lên xe của Chu Hàn dừng ở cửa bệnh viện, Lâm Lệ đưa tay kéo qua dây thắt lưng an toàn thắt lại, thân thể đoan chính ngồi xong, theo thói quen quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu cũng không thấy Chu Hàn khởi động xe rời đi, Lâm Lệ lúc này mới hơi nghi ngờ không giải thích được xoay đầu lại, mà xoay đầu lại đồng thời đúng lúc đụng vào đôi mắt của anh, thì ra là anh vẫn đang ngó chừng nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Lệ không khỏi sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Sao vậy?”
Chu Hàn bình tĩnh nhìn cô, giống như lúc ở trong bệnh viện, chỉ nhìn nhưng không nói lời nào.
“Không đi sao?” Lâm Lệ nhìn anh, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu không để em tới lái xe?”
Chu Hàn vẫn không nói lời nào, chỉ là bình tĩnh nhìn cô.
Lâm Lệ lúc này thật không biết nên nói gì hoặc là có thể nói cái gì, chỉ có thể theo anh cùng nhau trầm mặc.
Hai người cứ như vậy ngồi ở trong xe một lúc lâu, bên ngoài sắc trời mờ dần, ánh nắng chiều hoa mỹ cũng từng chút từng chút bị màn đêm thay thế, Chu Hàn trầm mặc bên trong buồng xe lúc này đột nhiên mở miệng nói: “Anh không có đi thăm.”
“Ách?” Anh nói không đầu không đuôi, Lâm Lệ nghe có chút hỗn độn, trong lúc nhất thời không biết rõ lời này của anh là có ý gì, chỉ có thể nghi hoặc nhìn anh.
Chu Hàn nhìn mắt cô, quay đầu đi, nhẹ giọng lại nói lần nữa: “Anh không có đi thăm Lăng Nhiễm.” Trước khi anh tới đây tự nói với mình rằng đi gặp Lăng Nhiễm một lần cuối cùng, lần này gặp mặt cũng không cần gặp nữa, coi như là để mình kết thúc tình cảm những năm gần đây đã dành tặng cho cô ta, nhưng mà sau lúc tới bệnh viện, lúc đang đợi thang máy, anh do dự, anh tự hỏi ngược lại mình, giống như đã hạ quyết định buông xuống, vậy còn gặp mặt lần cuối còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Cứ như vậy, anh chần chờ, ngồi ở trên ghế đá bên cạnh bồn hoa của bệnh viện, chậm chạp không đi tới, cho đến lúc Lâm Lệ xuất hiện kêu anh.
Lâm Lệ nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng mới châm chước nói: “Em hiểu, có một số việc luôn cần phải thời gian.” Cô tin tưởng anh muốn quyết tâm thật sự buông bỏ Lăng Nhiễm, nhưng mà cũng hiểu được quá trình để xuống này cần phải có thời gian, hoặc nhiều hoặc ít, hoặc dài hoặc ngắn.
Chu Hàn không nói thêm gì nữa, đưa tay khởi động xe rời đi.
Lâm Lệ cũng không nói thêm gì nữa, nhìn mắt anh, một lần nữa quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe vụt qua cực nhanh.
Không khí trong xe an tĩnh có chút quỷ dị, dọc theo đường đi hai người đều không nói lời gì.
Xe chậm rãi dừng lại ở bãi đậu xe dưới cao ốc, lúc Lâm Lệ đưa tay mở cửa chuẩn bị đi xuống, Chu Hàn một bên đột nhiên mở miệng hỏi: “Mới vừa rồi tại sao đi bệnh viện, thân thể không thoải mái sao?”
Tay Lâm Lệ nắm cần cửa chần chờ, lắc đầu nói: “Không có, mẹ của An Nhiên thân thể không tốt phải nhập viện, cho nên em đi qua xem một chút.”
Nghe vậy, Chu Hàn hiểu rõ gật đầu, không hỏi gì thêm, trực tiếp mở cửa xuống xe.
Hai người một trước một sau đi tới thang máy, lúc đang đợi thang máy điện thoại di động của Chu Hàn vang lên, là bên kia cơ quan đại viện gọi điện thoại tới, cầm lấy điện thoại di động nhìn một lúc lâu, cuối cùng đưa tay nhấc máy: “A lô.”
“A Hàn, con đi công tác trở về chưa?”
Cuộc gọi này là mẹ Chu gọi tới, cả hoàn cảnh quá mức an tĩnh, quanh thân một chút tiếng vang cũng không có, cho nên Lâm Lệ có thể rõ ràng nghe được tiếng mẹ Chu nói không sót một chút.
“Đã trở lại.” Chu Hàn trả lời, thanh âm ôn hoà, không nhẹ không nặng, bình thản không có có một tia phập phồng gợn sóng.
Mẹ Chu bên kia điện thoại hơi dừng lại một chút nói: “Chuyện Lăng Nhiễm con cũng biết đi, đứa nhỏ bị mẹ nhận lấy Lâm Lệ có nói với con không.”
“Dạ.” Chu Hàn đáp lại, thanh âm đạm như cũ giống như cũng chuyện anh đang nói không phải là chuyện của mình.
“Ai, con đứa nhỏ này như thế nào…” Mẹ Chu muốn nói cái gì, nhưng nói đến khóe miệng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ nghe thấy bên kia điện thoại khẽ thở dài một tiếng nói: “Hai ngày nay Tiểu Bân bị cảm một chút, nếu trở lại buổi tối tới đây đi, đứa nhỏ nhớ con, lúc ngủ cũng luôn gọi ba ba.”
Chu Hàn trầm mặc một lát rồi nói: “Không qua được rồi, con ở bên công ty, còn có chuyện chưa xử lý xong.”
“Công việc, công việc, trong lòng con, trong mắt con tất cả đều là công việc. Đứa nhỏ kia là của con, là ruột là xương thịt của con, chẳng lẽ so với những công việc kia thì không quan trọng bằng sao?” Cảm xúc của mẹ Chu bên kia điện thoại có chút kích động, tức giận nói: “Chu Hàn, con chừng nào trở nên máu lạnh như vậy? Ban đầu con vì Lăng Nhiễm cái gì cũng đều không để ý, mẹ không biết con cùng Lăng Nhiễm đến tột cùng đã xảy ra những chuyện gì rồi tách ra, nhưng mà Tiểu Bân dù sao cũng là con trai của con, cho dù trong lúc con cùng Lăng Nhiễm có cái gì, con cũng không nên đem không thoải mái đổ ở trên người Tiểu Bân.”
Nhìn trên vách tường hiển thị lên tầng lầu của thang máy, Chu Hàn chỉ nói: “Con không có.”
“Con có hay không trong lòng tự mình biết.” Mẹ Chu nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cầm lại điện thoại, Chu Hàn ngó chừng màn hình hồi lâu, cuối cùng đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi áo.
“Đinh!” thang máy đinh một tiếng đã tới, người từ bên trong thang máy đi ra ngoài.
Đợi người từ trong thang máy lục tục tất cả đều đi ra ngoài, cuối cùng thang máy trống không một lúc lâu, cũng không thấy Chu Hàn cùng Lâm Lệ đi vào.
Hai người đứng ở cửa thang máy một lúc lâu, Lâm Lệ cuối cùng mở miệng nói: “Cái kia… Nếu không em đi qua xem đứa nhỏ một chút đi.”
“Không cần.” Chu Hàn cự tuyệt, đưa tay một lần nữa ấn thang máy mở ra.
Lâm Lệ nhìn anh, cuối cùng có chút không nhịn được mở miệng: “Chu Hàn, Tiểu Bân bé dù sao cũng là con của anh.”
Nghe tiếng, Chu Hàn mạnh mẽ xoay đầu lại, tâm tình hơi có chút kích động nói: “Có phải con trai của tôi hay không các người cũng không biết gì hết.”
Lâm Lệ ngẩn ra, bị cảm xúc của anh đột nhiên xảy ra hù tới, một lúc lâu có chút nói không ra lời.
Chu Hàn có chút đau đớn nhắm lại mắt, hai tay bên hông nắm thật chặt, tựa hồ là cố gắng áp chế cảm xúc cuồn cuộn trong nội tâm kia.
Qua một lúc lâu, lúc này mới mở mắt ra, nhìn Lâm Lệ chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Em lên trước đi.” Nói xong trực tiếp lướt qua Lâm Lệ một lần nữa đi về phía bãi đậu xe.
Lâm Lệ nhìn bóng lưng của anh biến mất ở chỗ rẽ đi ra, cuối cùng than nhẹ lắc đầu, một lần nữa nhấn thang máy.
Lâm Lệ cũng không biết Chu Hàn là đi cơ quan đại viện hay là đi chỗ nào, Lâm Lệ một mình lên lầu từng muốn lái xe trực tiếp đi đến đại viện nhìn tình huống của Tiểu Bân một chút, cuối cùng vẫn là bỏ qua, nói cho cùng thật ra thì lấy thân phận của cô hiện tại, cô cũng không có tư cách đi quan tâm đứa nhỏ hoặc là những việc khác.
Ngồi ở trong phòng khách xem TV có chút chán đến chết, không có có mục đích gì, chỉ giết thời gian.
Cứ như vậy nửa nằm trên ghế sa lon nhìn, mơ mơ màng màng liền ngủ mất.
Lâm Lệ cũng không biết mình tựa vào trên ghế sa lon như vậy ngủ bao lâu, đang lúc mơ mơ màng màng cảm giác mình giống như treo ở giữa không trung, thân thể cả người nhẹ nhàng phiêu phiêu, nâng lên mí mắt có chút ít trầm trọng, cô mơ hồ giống như nhìn thấy khuôn mặt của Chu Hàn.