Bất Ái Thành Hôn

Chương 27: Người đàn ông của mình, mình thương


Đọc truyện Bất Ái Thành Hôn – Chương 27: Người đàn ông của mình, mình thương

Bữa ăn này diễn ra trong bầu
không khí rất hòa hợp, ba Lâm, mẹ Lâm đã xác định rõ ý nghĩ của trong lòng mình,
sau đó nhìn Chu Hàn từ góc độ cùng phương thức khác, bây giờ rất giống cảnh mẹ
vợ nhìn chàng rể, càng nhìn càng thấy vừa mắt.

Thật ra, loại trừ việc Lâm Lệ
giận dỗi trao ra hạnh phúc của bản thân mà tùy tiện lấy chồng, thêm Chu Hàn từng
ly hôn còn mang theo một đứa bé 6 tuổi, thì với điều kiện của Chu Hàn, ba Lâm mẹ
Lâm thật không còn gì chê trách. Dĩ nhiên, chỉ cần con gái thích, anh ta cũng
yêu thương nó, thì dù điều kiện có không tốt, bọn họ cũng không nói gì
hết.

Ăn xong bữa tối, nghĩ đến ba
Lâm, mẹ Lâm, hai người ngày hôm nay vội vội vàng vàng đến đây đã quá mức mệt
mỏi, cộng thêm từ đâu nhô ra một người con rể rồi lại phải chạy đến bệnh viện để
kiểm tra, vân vân. Cho nên cũng không đưa hai người đi dạo đâu nữa, trực tiếp
lái xe trở về nhà.

Đến nhà, Lâm Lệ để cho ba Lâm,
mẹ Lâm ngồi xem tivi trong phòng khách, bản thân thì nhân dịp này đi thu xếp
phòng ngủ cho khách cho bọn họ, còn Chu Hàn vì cả ngày đi cùng hai ông bà đi
bệnh viện, tiếp đó lại đi ăn cơm, đến bây giờ vẫn chưa làm được việc gì, vừa về
đến nhà, nói với ba Lâm, mẹ Lâm đôi câu liền đi vào thư phòng.

Nhà của Chu Hàn là kiểu nhà cao
cấp điển hình, trừ phòng ngủ chính và phòng trẻ con ra, còn có hai phòng ngủ cho
khách, một phòng bị Lâm Lệ chiếm, còn một gian bây giờ trống không, bên trong có
giường, tivi, điều hòa, tất cả đều được trang bị đầy đủ, chỉ cần trải khăn trải
giường cùng chăn nữa là có thể vào ở, công việc này cũng không nặng nhọc lắm chỉ
một lát là thu thập xong rồi.

Đợi Lâm Lệ thu dọn xong phòng
ngủ, lúc này ba Lâm, mẹ Lâm mới đứng dậy chuẩn bị đi ngủ, ngày hôm nay thật mệt
chết họ.

Lâm Lệ dẫn ba mẹ vào phòng ngủ
cho khách, mẹ Lâm đang bước vào thì đột ngột dừng lại, Lâm Lệ sửng sốt hỏi: “làm
sao vậy ạ?”

Lâm mẹ nhìn hướng thư phòng,
hỏi Lâm Lệ: “Công ty a Hàn rất bận sao? sao đến cả chủ nhật cũng phải tăng
ca?”

“Anh ấy là ông chủ, muốn điều
hành công ty hoạt động tốt, tất nhiên sẽ bận hơn so với người bình thường một
chút” Lâm Lệ đáp lại.

Mẹ Lâm nhíu mày lại, hỏi: “Ngày

nào cũng làm việc đến tận khuya sao?”

Lâm Lệ suy nghĩ một chút rồi
gật đầu: “Vâng, công việc rất bận!”

Mẹ Lâm càng nhíu chặt mày hơn,
nhỏ giọng nói thầm: “Vậy thân thể làm sao chịu được a!”

Lâm Lệ không đáp lại, khóe
miệng nở nụ cười nhàn nhạt, mẹ của cô chính là như vậy, không chịu thả lỏng tâm
tình, lo cái này lắng cái kia.

Đưa tay vòng qua bả vai của mẹ,
Lâm Lệ đẩy bà đi vào, ở bên tai bà nói: “Mẹ! Mẹ cứ yên tâm, sức khỏe của anh ấy
rất tốt, hơn nữa, anh ấy thường xuyên như vậy, có lẽ cũng đã quen rồi, mẹ cũng
đừng can thiệp vào làm gì!”

Nghe vậy, mẹ Lâm dừng bước,
quay đầu, không đồng ý nhìn cô, nhẹ giọng trách cứ: “Con bé này! Một chút cũng
không biết quan tâm đến người ta!”

“Con___!” Lâm Lệ quả thực khó
lòng mà giãi bày, cứ thế một câu cũng không nói ra.

Mẹ Lâm nhìn cô nói: “Người đàn
ông đó không phải là người ngoài, nó là chồng con, sau này bờ vai của nó là để
cho con dựa vào cả đời, con không thương nó thì sau này ai thương con, vợ chồng
là phải biết yêu thương lẫn nhau, con quan tâm đến nó, phần chân tình này nó
nhất định sẽ nhận thấy, không sợ nó không cảm nhận được, đến lúc nó đó đáp lại
cho con như thế, thậm chí còn nhiều hơn nữa, hiểu không?”

Lâm Lệ im lặng chịu đựng, chỉ
có thể cười gật gật đầu, nói: “ Con biết rồi”

Mẹ Lâm nhìn cô, khẽ thở dài,
kéo tay cô vỗ vỗ “Tiểu Lệ a! mẹ nói cho con biết, về sau chồng con là người cùng
con cả đời, đừng giao cơ hội thương nó cho người phụ nữ khác, như thế chẳng khác
nào con từng chút từng chút đẩy nó cho người khác!”

“Mẹ, con biết rồi!” Lâm Lệ
cười, cô cảm giác nụ cười trên mặt mình cứng ngắc, thật hối hận vừa rồi mình lắm
mồm làm gì.

Nghe vậy mẹ Lâm mới vừa lòng
gật đầu, nắm lấy tay Lâm Lệ căn dặn nói: “Lát nữa đi pha cho Chu Hàn cốc trà
sâm, cũng nhắc nhở nó đừng thức đêm, công việc không xong, tiền cũng không kiếm
không xong đi nữa, chỉ có sức khỏe mới trọng yếu nhất”


Lâm Lệ vội vàng gật đầu, nghe
theo lời bà nói: “Vâng, con sẽ pha cho anh ấy cốc trà sâm, nói với anh ấy kiếm
nhiều tiền để làm gì, tất nhiên sức khỏe mới là quan trọng
nhất”

“Ừ!” mẹ Lâm vừa lòng gật đầu,
kéo tay cô không quên nói: “Tiểu Lệ a, thấy Chu Hàn chăm sóc con như thế, mẹ và
ba đều yên tâm, mẹ cũng không yêu cầu con cái gì, chỉ cần con đồng ý với mẹ, sau
này hãy cùng Chu Hàn sống cho tốt, mỗi ngày đều hạnh phúc vui vẻ, thật vui vẻ là
tốt rồi.”

Lâm mẹ nói những lời này rất
cảm động đến nỗi làm Lâm Lệ bất tri bất giác đỏ vành mắt, nắm thật chắc tay của
bà, gật đầu, giọng nói như cô bé làm nũng mẹ, nói: “Mẹ, con sẽ như
thế!”

Mẹ Lâm cười hiền từ, gật đầu,
đưa tay sờ mặt cô “ Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”

“Hôm nay mẹ cũng mệt mỏi một
ngày trời rồi, đi vào nghỉ ngơi thật tốt được không?” Lâm Lệ thân thiết
nói.

Mẹ Lâm gật đầu, xoay người
trước khi đóng cửa vẫn không quên nhắc nhở nói: “ Nhớ lời mẹ nói, đi đun nước
pha tách trà sâm, đưa qua cho Chu Hàn!”

Lâm Lệ cười gật đầu, nhìn mẹ
mình đóng cửa vào phòng, lắc đầu, lúc này mới xoay người, lại bị người đứng phía
sau làm sợ hết hồn “ Á….á!!!!”

Người vốn nên ở trong thư phòng
làm việc không biết từ lúc nào đã ở phía sau cô, cô lại không hề hay biết, quay
người lại liền bị dọa cho khiếp sợ, bộ ngực phập phồng lên tục, đưa tay vỗ vỗ,
nói: “ Anh, anh tới lúc nào vậy, anh bước đi cũng không có tiếng động
sao?”

Khóe miệng Chu Hàn cười như
không cười, đợi cô trấn an xong cảm xúc của mình, lúc này mới tiến lên một bước,
kéo tay cô qua, thả chiếc cốc của mình vào tay cô, nhàn nhạt mở miệng, nói: “Làm
phiền!”

Lâm Lệ cúi đầu nhìn cái cốc
trên tay mình, lại ngẩng đầu nhìn người trước mặt, có chút khó hiểu, hỏi: “Anh….

có ý gì?”

Thường ngày, vẻ mặt phần lớn là
lạnh lùng của Chu Hàn lúc này lại lộ ra ý cười đặc biệt nhiều, tuy đều trông rất
tà mị , nhưng so với vẻ đông cứng lúc trước, vẻ mặt mỉm cười thản nhiên như vậy
thoạt nhìn hài hòa hơn nhiều.

“Không cần làm trà sâm phiền
phức như vậy, pha cho tôi cà phê là được rồi!”. Chu Hàn cười nói xong, lại quay
người tiến vào thư phòng.

Lâm Lệ ngốc nghếch cầm cái cốc
trên tay mình, rồi lại nhìn bóng lưng anh từ từ rời đi, rốt cục đến khi anh ta
chuẩn bị đi vào mới hồi phục tinh thần, lên tiếng hô: “ Chờ một
chút!”

Nghe tiếng, Chu Hàn dừng bước,
quay lại nhìn cô,ánh mắt như muốn hỏi cô còn chuyện gì.

Lâm Lệ bước lên, đứng lại trước
mặt anh, giờ cái cốc trong tay lên hỏi: “ Cái gì mà cà phê với không cà phê, tôi
không hiểu!”

Chu Hàn sáng tỏ, cười nhìn cô
nói: “Vừa nãy chẳng phải ‘mẹ chúng ta’ nói cho cô những gì, nhanh như vậy đã
quên rồi sao?” giống như cố ý, Chu Hàn đặc biệt nhấn mạnh từ ‘mẹ chúng
ta’.

Không đợi Lâm Lệ mở miệng, Chu
Hàn lại nói tiếp: “ Mẹ chúng ta nói, người đàn ông của mình nên do mình thương,
bảo cô một tách trà sâm cho tôi thư giãn không phải sao?”

Lâm Lệ mở to mắt, trên khuôn
mặt nhỏ nhắn tràn ngập bất mãn cùng kháng nghị, nói: “Anh, làm sao anh lại có
thể nghe lén người khác nói chuyện!”

Chu Hàn nhún nhún vai, nói: “
Tôi chỉ vừa đúng dịp đi ra ngoài, vô ý nghe thấy, đúng rồi, về phần trà sâm thì
không cần, hiện tại tôi chỉ cần một ly cà phê thôi, cô pha cho tôi một ly là
được rồi!”

“Anh thật đúng là đồ mặt dày,
giữa hai ta có chuyện như vậy sao?” Lâm Lệ thực sự là bị anh ta đả bại, tức giận
đảo cặp mắt trắng dã.

Chu Hàn cười cười, chỉ nói:
“Giờ tôi thích uống cà phê hơn, cà phê ở trong tủ bát bên trái trong phòng bếp,
ngoài ra tôi chỉ uống cà phê đen, không thêm đường , không thêm sữa, làm phiền
rồi!” nói xong trực tiếp mở cửa đi vào thư phòng. Lâm Lệ nhìn chằm chằm vào cánh
cửa một lúc lâu, mở to mắt trừng cái cốc trong tay, cuối cùng phải cam chịu cầm
cái cốc vào phòng bếp pha cà phê cho anh. Trong thư phòng, Chu Hàn đang vùi đầu
vào trong các loại giấy tờ công việc, điện thoại di động bên cạnh đột ngột vang
lên, cũng không thèm nhìn màn hình liền bắt máy.

“Alo”. Dùng bả vai kẹp di động

ở bên tai, ánh mắt vẫn nhìn vào tập tài liệu trên bàn, cầm bút viết viết lên
phía trên.


Chu Hàn!”

Nghe tiếng, Chu Hàn bất giác
cau mày lại, đưa tay cầm điện thoại liếc nhìn màn hình người gọi tới, xác định
bên kia điện thoại đúng là Lăng Nhiễm, giọng nói trong nháy mắt trở nên lạnh
lẽo, mở miệng nói: “Chuyện gì?”


Chu Hàn! Anh thật không muốn giúp em sao?” Bên kia, Lăng Nhiễm nói, giọng nói
kia mang theo van xin và bất lực, giờ đây cô ta thực sự cùng đường rồi, nếu ngay
cả Chu Hàn, người đàn ông ngày xưa từng yêu cô, yêu đến bất chấp mọi thứ cũng
không giúp cô, vậy thì còn ai có thể giúp cô nữa?

Nghe vậy, Chu Hàn cười lạnh,
chỉ nói: “Không”. Nói xong, liền cúp điện thoại.

Lúc này mới để điện sang một
bên, nhưng chỉ vài giây sau điện thoại lại bắt đầu kêu lên, trên màn hình vẫn
hiện lên cái tên đó.

Lồng ngực trào lên ngọn lửa khó
chịu, cầm lấy điện thoại trên bàn, không nghe máy liền tháo vỏ phía sau, rút pin
ra.

Tiếng chuông quấy rầy người
liền im bặt, anh chán chường ngả về phía sau, ngửa đầu, nhắm mắt
lại.

Lăng Nhiễm, người đàn bà mà anh
đoạt về, có quá nhiều điều mà anh không muốn nhớ lại, nhớ lại những thứ kia quá
mức đau đớn, quá không thể chịu nổi, quá mức khó chịu…….

Lâm Lệ đẩy cửa đi vào thì thấy
Chu Hàn ngửa đầu tựa vào sau ghế, cau mày, vừa định mở miệng, lại chú ý tới tay
anh nắm chặt, Lâm Lệ đột nhiên chần chừ, một lúc lâu mới thử mở miệng, “ Chu
Hàn?”

Chu Hàn vẫn không nhúc nhích,
vẫn duy trì tư thế ngả đầu.


Chu Hàn?” Lâm Lệ lại gọi.

Vẫn không được đáp lại, Lâm Lệ
nhíu mày, cảm thấy không yên lòng, để chiếc cốc lên trên bàn, nhẹ nhàng lên
tiếng gọi: “Chu Hàn! Anh làm sao vậy?”

Thấy anh ta vẫn không nhúc
nhích, liền muốn đưa tay đẫy anh, nhưng tay mới đưa đến một nửa, người vốn hai
mắt nhắm lại chợt mở ra, Lâm Lệ không có chuẩn bị, bị dọa giật nảy mình, dưới
chân liền mắt thăng bằng, lảo đảo ngả về phía trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.