Bất Ái Thành Hôn

Chương 2: Mẹ ghẻ


Đọc truyện Bất Ái Thành Hôn – Chương 2: Mẹ ghẻ

Lúc Lâm Lệ lái xe tới trường
học, Tiểu Bân đã được cô giáo dẫn tới đứng ở cửa, Lâm Lệ mở cửa xuống xe, có
chút xin lỗi nhìn cô giáo chủ nhiệm lớp của cậu bé nói: “Xin lỗi đã tới muộn.”
Thật ra thì vốn là sẽ không tới muộn, nhưng mà hôm nay cũng không biết Chu Hàn
xảy ra chuyện gì, buổi chiều lúc chuẩn bị họp thì phát ra tức giận lớn, liền
vung tay làm cho cà phê cô mang tới, trực tiếp đổ lên trên văn kiện quan trọng,
cho nên một buổi chiều này bọn họ phải làm lại giấy tờ văn kiện kia, đợi đến lúc
làm xong, thì mới phát hiện đã muộn, vội vàng gọi điện cho cô giáo của tiểu Bân,
phiền cô ấy ở lại với bé đến lúc cô tới.

Cô giáo Trần kia buông bàn tay
của tiểu Bân ra, để cho bé đi về phía Lâm Lệ, rồi cười ngẩng đầu nhìn Lâm Lệ
nói: “Không có chuyện gì, chỉ là lần sau nếu Chu phu nhân có chuyện không thể
kịp thời tới đây, thì xin cô gọi điện thoại tới báo cho chúng tôi biết, nếu
không đến lúc đó các người không tới đây đón, mà cô giáo lại không biết, đứa nhỏ
vạn nhất xảy ra chuyện gì sẽ không tốt.”

“Nhất định nhất định!” Lâm Lệ
vội vàng gật đầu, đưa tay nghĩ muốn nắm tay của bé, lại bị bé xoay người tránh
né.

Lâm Lệ hơi có chút lúng túng
cười cười với cô giáo Trần, đối với người ‘mẹ ghẻ’ như cô, tên nhóc này vẫn
không có chào đón. Mặc dù mấy ngày nay đều là cô tới đón bé tan học, nhưng mà từ
trước đến giờ, bé cũng không cho cô nắm tay của bé.

Thấy thế, cô giáo Trần kia cũng
chỉ cười cười, về chuyện trong nhà của học sinh cô cũng không tiện nhiều lời,
chỉ là thấy lúc Lâm Lệ chuẩn bị muốn đi, thì gọi cô lại còn vẫn không quên nhắc
nhở: “Chiều thứ sáu có đại hội thể dục thể thao, hy vọng đến lúc đó Chu phu nhân
cùng Chu tiên sinh có thể tới đây.” Lúc đang nói chuyện, thì quay đầu nhìn tiểu
Bân đang đứng ở một bên nhìn xe cộ qua lại.

Nhớ tới thái độ của Chu lúc Hàn
buổi sáng, mặt Lâm Lệ lộ vẻ khó xử, mở miệng muốn cự tuyệt, lại bị cô giáo Trần
cắt đứt.

“Đa số đứa nhỏ đều có suy nghĩ,
tiểu Bân bé kỳ thật cũng không quá vui vẻ.” Cô giáo Trần nhìn cô, nói rất thành
khẩn.

Lâm Lệ cũng không đưa ra lời cự

tuyệt, chỉ gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng.”

Cùng cô giáo Trần nói lời từ
biệt xong, Lâm Lệ mang theo tiểu Bân lên xe, cũng không có ngồi lên ghế trước,
đứa nhỏ kia trực tiếp mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ngồi xuống, sau đó từ trong
túi xách đem Transformers của mình lấy ra, một mình loay hoay.

Lâm Lệ nhìn bé qua gương chiếu
hậu, chung đụng gần hơn nửa tháng, cô tựa hồ chưa từng thấy đứa nhỏ này nở nụ
cười trên mặt mình, một lần cũng không có. Trong lòng không khỏi có chút đau
lòng cho đứa nhỏ này, bé còn nhỏ tuổi như vậy, không phải là lúc nên rất vui vẻ
hạnh phúc sao?

Một lúc lâu, trong lòng Lâm Lệ
không tiếng động khẽ thở dài một tiếng, sau đó lúc này mới đem ánh mắt thu hồi,
khởi động xe rời đi.

Thật ra thì ban đầu lúc cùng
Chu Hàn kí cái hiệp nghị hôn nhân kia, không có nhắc tới chuyện cô chăm sóc đứa
nhỏ ‘sau khi cưới’, công việc của cô mặc dù là thư ký của Chu Hàn, nhưng mà để
cho tiện chăm sóc đứa nhỏ, cô mỗi ngày có thể tan việc sớm, tới đây đón đứa nhỏ
tan học.

Thật ra thì nói cái này, ban
đầu Lâm Lệ cùng Chu Hàn kết hôn thật cũng đặc biệt có kịch
tính.

Lần đầu tiên gặp mặt anh ta
cũng không tính là vui vẻ, bởi vì chuyện An Nhiên suýt nữa sanh non khiến Lâm Lệ
trực tiếp đem Chu Hàn giáo huấn một bữa, chất vấn anh làm sao dạy dỗ đứa nhỏ như
vậy, lần thứ hai lúc gặp mặt lại cô mới biết được thì ra Chu Hàn là ông chủ của
mình, vốn cho là anh bởi vì chuyện của An Nhiên sẽ đối với cô có thành kiến thậm
chí sẽ đuổi việc cô, nhưng mà những băn khoăn đó là do cô suy nghĩ nhiều, Chu
Hàn mặc dù nhìn qua có chút nghiêm túc làm cho người ta có loại cảm giác không
giận mà uy, nhưng mà ít nhất coi như là quân tử, không có công tư không phân
minh, lấy công việc trả thù riêng, cố ý trong công việc làm khó
cô.

Còn về lần gặp mặt thứ ba, quả
thật là có chút ít hí kịch, càng có thể nói là có chút cẩu huyết, cô thậm chí
hoàn toàn không rõ được tình huống như thế nào mà thành vị hôn thê của anh, thậm
chí còn có vật đính ước, càng về sau còn làm trò trước mặt mọi người tại chỗ hôn

cô.

Sau tới mới biết được, thì ra
là bởi vì ban thanh tra kỷ luật có một đoạn thời gian đang tra xét vấn đề tham
ô, hoài nghi anh thông qua An Nhiên tiếp xúc với Tô Dịch Thừa, sau đó dùng thủ
đoạn không hợp pháp không người nhận ra đem dự án của chính phủ thu vào trong
tay, mà sở dĩ tìm cô nói cô là vị hôn thê của anh, chủ yếu là bởi vì món đồ bị
chỉ chứng là ‘tang vật’ tham ô hối lộ lúc ấy đang ở trong tay cô, cũng chính là
lúc đó, cô mới biết được cái lễ vật ban đầu khi An Nhiên tặng cho cô lúc kết hôn
vốn là đồ của anh mua, nhưng khi cô đem sợi dây chuyền kia đưa lại cho anh, thì
anh nói thẳng không cần cứ trực tiếp vứt bỏ, đồ mắc như vậy, cô nơi nào mà chịu
ném đi, mặc dù sợi dây chuyền đó mang đến cho cô những đoạn trí nhớ không tốt
đẹp gì, cô vẫn thu bỏ vào góc khuất nhất trong ngăn kéo.

Cô cho là quan hệ của bọn họ
cũng bất quá chỉ như thế, sau này vẫn như cũ không có ảnh hưởng tới cuộc sống
riêng của mình, nhưng vào một ngày tan việc thì có chút ngoài ý muốn xảy ra, ở
cửa công ty cô gặp phải một vị phu nhân trung niên rất có khí chất, nhìn cô rất
là thân thiết, lôi kéo tay của cô nói muốn cùng cô hàn huyên một chút, đang lúc
cô còn không hiểu ra sao, thì Chu Hàn cầm lấy cặp công văn từ trong công ty đi
ra ngoài, sau đó đi về phía vị phu nhân kia thân thiết kêu một tiếng mẹ, sau đó
cho cô một ánh mắt ý tứ làm cho cô không cần nói chuyện nhiều.

Cuối cùng do công việc hiện tại
tìm rất khó khăn, cô cứ như vậy có chút không biết tình huống như thế nào mà
trực tiếp theo hai mẹ con bọn họ cùng ăn cơm, trong lúc đó còn bị mẹ của Chu Hàn
lôi kéo tay nói một đống thứ, nhưng mà từ trong lời nói của Chu lão phu nhân cô
loáng thoáng cũng có thể nghe ra, tựa hồ quan hệ của Chu Hàn cùng cha anh không
được tốt, hai cha con hình như nhiều năm đã không có liên hệ rồi, mà mẹ Chu bị
kẹp giữa chồng và con trai nên những năm gần đây cũng không dễ chịu
gì.

Sau bữa cơm quỷ dị đó, chiều
ngày thứ ba, lúc cô đang giới thiệu phòng cho khách, điện thoại của anh gọi tới,
nói buổi tối muốn mời cô ăn cơm, sau khi tan việc trong ngày thì chờ cô ở trong
phòng ăn.

Khi cô ngồi vào ghế, thậm chí
nước còn chưa kịp uống, anh đã trực tiếp đưa tới một phần giấy tờ, ý bảo cô mở
ra xem một chút, cô cho là công việc xảy ra chuyện gì, sau khi xem xong mới biết

được thì ra là hiệp nghị hôn nhân, thật ra thì cũng không tính là hiệp nghị
trước hôn nhân, nó giống là một hợp đồng hơn, bất quá giao dịch không phải là
phòng ốc, mà là hôn nhân.

Lúc cầm lấy văn kiện Lâm Lệ
giống như nằm mộng, hoàn toàn không hiểu rõ anh đây là ý gì.

Chu Hàn cũng không vòng vo,
trực tiếp mở miệng nói anh muốn cùng cô kí hiệp nghị kết hôn, chính là loại tiết
mục cẩu huyết mà Lâm Lệ lúc trước luôn thấy xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc
trong phim ảnh: ‘hiệp ước vợ chồng’.

Cô không giải thích được, còn
có chút ít không thể tiếp nhận, hỏi anh tại sao?

Chu Hàn cũng không có nhiều
lời, chỉ nói để cho cô cẩn thận nhìn hiệp nghị cẩn thận một lần, suy nghĩ xem có
đáp ứng hay không, lại càng lựa chọn nói rõ ràng trận quan hệ hợp tác này, cô có
thể coi nó như một phần công việc.

Cô lúc ấy hoàn toàn cảm thấy
không thể hiểu nổi, mặc dù bởi vì chuyện của Trình Tường cô rất khó đi yêu lại,
nhưng mà cô chưa từng nghĩ tới mang hôn nhân của mình đi làm giao dịch. Cho nên
trực tiếp đem bản hợp đồng trong tay đẩy trở về, cũng cho thấy lập trường của
mình.

Chu Hàn nhìn xấp văn kiện trên
bàn, trầm mặc một lúc lâu, chỉ nói một lần nữa đem xấp văn kiện trực tiếp đẩy
tới trước mặt cô, sau đó nhìn cô nói, bảo cô trước tiên hãy suy nghĩ kĩ đã,
không cần vội vã trả lại cho anh, sau khi suy nghĩ kĩ càng thì trả lời chắc chắn
lại cho anh, dĩ nhiên nếu cô không muốn tiếp nhận, anh cũng sẽ không miễn
cưỡng.

Bữa ăn tối đó cũng không tính
là quá cứng nhắc, nhưng cũng không phải rất hòa hợp, cô cho là anh còn có thể
nói thêm gì đó với cô nữa, ít nhất sẽ khuyên cô đồng ý, nhưng mà không có, trong
lúc dùng cơm hai người cơ hồ không có nói một câu. Sau khi ăn xong từ trong
phòng ăn đi ra ngoài, anh ít nhất cũng biết phép lịch sự nói đưa cô trở về, trên
đường cũng chưa từng nói gì, chỉ là đợi đến lúc đưa cô về đến nhà, khi cô xuống
xe, thì nói cô cẩn thận suy nghĩ lại.

Nếu như không phải là ngày thứ
hai nhận được điện thoại của nhà, cô có lẽ sẽ không xem xét chuyện này, nhưng mà
trong điện thoại cô nghe được cha mẹ lo lắng đối với cô, cũng nghe được gần đây
bởi vì lúc trước cha ngã bệnh, vay không ít tiền của người thân thích ở quê,
hiện trong đó có người bởi vì trong nhà xảy ra chút chuyện, cần dùng tiền gấp,
thật sự không có cách nào, nên hỏi bọn họ có thể đem tiền lúc trước mượn sắp xếp
trả lại một phần hay không, cha mẹ mặc dù không muốn để những thứ này quấy nhiễu

tới mình, nhưng mà đã thật sự không có cách nào, cho nên mới phải gọi cho cô nói
có thể tìm người giúp đỡ hay không.

Cúp điện thoại, cô lại một lần
nữa cầm lấy hợp đồng kia, lần này cô cẩn thận nhìn, cũng chỉ là quan hệ hợp tác,
hôn nhân giữa hai người bọn họ chỉ là một cuộc mua bán, điều khoản bên trong hợp
đồng đều rất rõ ràng, cũng rất hợp lý, không làm cho người ta cảm giác thiên về
phía nào, hai người chỉ đơn giản quan hệ hợp tác, cũng sẽ không tồn tại bất kỳ
địa vị khác biệt nào.

Khi cô cầm bản hợp đồng tìm Chu
Hàn, Chu Hàn cũng không có quá nhiều đắc ý, mặt khác cô nói ra trước khi kết hôn
hi vọng anh có thể cho cô mượn một khoản tiền, anh cũng không hỏi chuyện của cô
liền trực tiếp đáp ứng một tiếng, nhưng mà anh cũng nói ra yêu cầu của mình, hi
vọng cô có thể chịu trách nhiệm đón con trai của anh sau giờ tan học, dĩ nhiên,
trên công việc anh sẽ cho cô tan làm sớm.

Đối với yêu cầu của anh, Lâm Lệ
không cảm thấy quá đáng, cho nên hai người trực tiếp ở trước sự chứng kiến của
luật sư ký tên lên hợp đồng, sau kí xong hợp đồng, sáng ngày thứ hai thì đi cục
dân chính.

Bởi vì đèn đỏ nên xe phía trước
chậm rãi dừng lại, lúc này từ trong ký ức phục hồi tinh lại thần Lâm Lệ không
khỏi cũng cảm giác mình có chút điên cuồng, ban đầu nghe An Nhiên nói chuyện
nhanh chóng cưới còn cảm thấy khó có thể tiếp nhận, thậm chí cho là chuyện như
vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh ở trên người của mình, nhưng thật sự xảy ra,
thì không phải là không có bất đắc dĩ.

Ngẩng đầu từ kính chiếu hậu
nhìn lại, vốn muốn nhìn một chút nhóc con kia đang làm gì đó, lúc này thằng nhóc
kia cũng không còn chơi Transformers nữa, mà quay đầu nhìn phía ngoài, ánh mắt
nhìn chằm chằm, trên mặt lúc này mới có vẻ mặt tương ứng với số tuổi, vẻ mặt háo
hức.

Lâm Lệ tò mò, theo ánh mắt của
bé nhìn lại, trên đường đối diện mở ra một cửa hàng Kentucky Fried Chicken, giờ
phút này một bà mẹ cũng đang nắm tay con mở cửa đi vào, đứa bé kia tựa hồ so
sánh với tiểu Bân còn nhỏ hơn, hiện tại đang cao hứng chạy
nhảy.

Lâm Lệ liếc nhìn, khóe miệng
nửa ôm lấy, quay đầu nhìn cậu nhóc nói: “Tiểu Bân, dì dẫn con đi ăn Kentucky
Fried Chicken có được hay không?”

Nghe vậy, thằng nhóc quay đầu
nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng, nhìn Lâm Lệ với vẻ mặt mong
đợi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.