Bất Ái Thành Hôn

Chương 12: Kẻ nực cười


Đọc truyện Bất Ái Thành Hôn – Chương 12: Kẻ nực cười

Có vài người luôn muốn tránh
xa, thế mà hết lần này đến lần khác lại gặp phải, có một số việc muốn quên đi,
nhưng người trong quá khứ lại luôn xuất hiện nhắc nhở mình những đau đớn trong
quá khứ.

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lâm
Lệ khi nhìn thấy Trình Tường bước xuống từ chiếc xe phía trước đứng cạnh Tiêu
Tiêu.

Chu Hàn tiến lên, đôi mắt nhìn
tình huống hai chiếc xe va chạm, may mắn anh kịp thời phanh xe, tình huống cũng
không tính nghiêm trọng.

Tiêu Tiêu tức giận tiến lên,
liếc nhìn xe, lửa giận trên mặt càng rõ rệt, ngẩng đầu hô lên với Chu Hàn: “Này,
anh có biết lái xe hay không vậy, không thấy được xe đi ra ngoài sao, cứ trực
tiếp đụng vào như vậy, mắt của anh bị mù sao?”

Chu Hàn cau mày, giơ tay lên
liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, nguyên buổi sáng hôm nay đã chậm, vừa rồi còn
đưa thằng bé đến lớp, hiện tại anh thật không có dư thời gian để thảo luận với
cô ta vấn đề đúng hay sai.

Ngẩng đầu có chút nghiêm nghị,
trực tiếp nói với người phụ nữ trước mắt: “Tình huống không tính là nghiêm
trọng, chuyện bồi thường tôi cũng không so đo, nhưng mà hiện tại tôi rất bận,
cho nên phiền toái cô lùi xe ra, đừng cản đường.” Nói xong, Chu Hàn liền muốn
xoay người đi vào trong xe.

Thấy anh muốn đi, Tiêu Tiêu một
tay tóm tay anh lại, nhìn chằm chằm anh lớn tiếng nói: “Này, anh có ý gì a? Cái
gì gọi là chuyện bồi thường anh không so đo, anh đụng phải xe của tôi còn nói đó
là lỗi của tôi sao?”

Chu Hàn cau mày, liếc nhìn cô
ta đang nắm cánh tay của mình, lần nữa ngẩng đầu nhìn cô ta, chỉ lạnh lùng hỏi:
“Chẳng lẽ cô cho rằng tai nạn này là lỗi của tôi sao?”

Thấy anh không đi, Tiêu Tiêu
lúc này mới buông anh ra, vẻ mặt đương nhiên nói: “Đương nhiên là lỗi của anh,
tôi đang lái xe bình thường anh không có mắt đụng vào, không phải là anh sai thì
là ai sai!” Nhìn thấy phía sau Trình Tường bước xuống xe, lại càng như tìm được
chỗ dựa vậy, xoay người sang chỗ khác kéo tay Trình Tường, làm nũng nói: “anh
Tường, người này đụng phải xe còn không định bồi thường rõ ràng, xe em vừa mới
đi bảo dưỡng, đây cũng là xe mới của em, hôm qua mới vừa lấy giấy phép, không

thể cứ quên đi như vậy.”

Chu Hàn nâng mắt nhìn về phía
Trình Tường, liếc một cái liền nhận ra người đàn ông này là người lôi kéo tranh
cãi gì đó với Lâm Lệ ở cửa công ty hai ngày trước, nghĩ thầm, ngoảnh đầu lại
liếc nhìn Lâm Lệ trong xe, cho dù cách trước kính chắn gió của xe, anh vẫn nhìn
ra Lâm Lệ vào thời khắc này có vẻ mặt có bao nhiêu cứng nhắc.

Nếu như anh đoán không lầm,
người đàn ông này là người trước kia bỏ rơi cô trong hôn lễ, nếu quả thật là như
vậy, người phụ nữ trước mắt này cũng rất có khả năng chính là người đàn bà phá
hủy hôn lễ kia của cô.

Suy đoán trong lòng khiến cho
Chu Hàn lần nữa quay đầu nhìn cặp nam nữ trước mắt, nhìn hai người ánh mắt trở
nên càng thêm nghiêm nghị, khóe miệng càng khinh thường, chỉ vào con đường Tiêu
Tiêu vừa mới chạy tới, nói: “Con đường này không phải là đường một chiều sao, xe
của cô lái từ bên này sang vốn đã là không đúng luật, hơn nữa cô quẹo cua nhưng
không nhìn đèn, đây cũng là vấn đề của tôi sao?”

“Tôi…” Tiêu Tiêu cứng họng,
phẫn hận nhìn anh một câu phản bác cũng không thể nói ra, nhưng mà bị anh nói
như vậy, mình cũng không cam lòng, cho nên quay đầu lôi kéo tay của Trình Tường,
làm nũng nói: “anh Tường, em mặc kể, đây là xe em mới lấy giấy phép, lúc này mới
đi được mấy ngày, hiện tại biến thành như vậy, anh ít nhất phải bồi cho em tiền
sơn sửa.”

Trình Tường biết chuyện này là
bọn họ đuối lý, nhưng mà Tiêu Tiêu từ nhỏ đã bị nuông chiều rồi, ở trong từ điển
của cô cũng chưa từng có cái từ nhận sai xin lỗi gì cả, nhìn cô một cái, lại
quay đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, lúc này đang định mở miệng, nhưng
liếc thấy Lâm Lệ ngồi ở trong xe, sau đó bỗng dưng dừng lại, ánh mắt nhìn chằm
chằm người trong xe, có chút ngoài ý muốn lúc này lẩm bẩm: “Lâm
Lệ…”

Tiêu Tiêu bên cạnh nghe vậy,
nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của anh, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lâm Lệ
trong xe, bất ngờ là gặp phải người phụ nữ này ở đây, khóe mắt liếc về phía
Trình Tường, chỉ thấy anh đang nhìn chằm chằm Lâm Lệ, vẻ mặt áy náy, ánh mắt
nhìn cô ta lại càng có loại cảm xúc trìu mến khó tả. Mà cái loại ánh mắt trìu
mến này cô từng quen thuộc như vậy, chỉ là trong thời gian ngắn gần đây cô không
còn trông thấy từ trong mắt của anh nữa, cho dù lúc cô khổ sở bị thương, anh
Tường cũng sẽ ôm cô vào trong ngực như là bù đắp, an ủi cô trêu chọc cô vui
vẻ.


Là từ từ lúc nào quan hệ giữa
cô và anh Tường lại biến thành như vậy, hình như là từ sau hôn lễ của anh, cô
cho là hôn lễ không có, đứa nhỏ đã mất, người phụ nữ kia rời đi, anh sẽ theo
mình về Mỹ, nhưng mà cũng không hề, chẳng những anh không cùng cô về Mỹ, trong
khoảng thời gian này hình như còn có ý tránh cô, cô hẹn anh mười lần, cơ hồ hơn
phân nửa thời gian đều nói mình rất bận rộn, rồi biến mất cũng không cùng cô đi
ăn cơm, trước kia không phải như thế, chỉ cần cô vui vẻ, chỉ cần cô gọi một cú
điện thoại, cho dù là có chuyện quan trọng hơn nữa, anh cũng sẽ gạt sang một
bên, sau đó chay như bay đến bên cạnh cô, nhưng mà hiện tại cô gọi điện thoại
cho anh mười lần thì có đến mười một lý do tới cự tuyệt cô.

Chẳng lẽ ngay cả anh cũng đã
thay đổi ư, không còn thương yêu cô nữa, không hề đặt cô ở vị trí đặc thù nhất
trọng yếu nhất trong lòng nữa? Tại sao người luôn thay đổi, La Trung Viễn thay
đổi, cái người hồi trước luôn miệng nói muốn yêu cô cả đời nhưng giấu cô qua lại
với người phụ nữ khác, thậm chí có nhà cửa ở bên ngoài, hiện tại Trình Tường
cũng vậy, không còn là Trình Tường lúc ban đầu nữa, khiến cho cô không thích ứng
được. Tại sao tất cả mọi người đều thay đổi, không còn giống như trước, giống
như lúc trước bọn họ còn chưa lớn lên, như vậy thật vui vẻ không tốt
sao?

Nghĩ tới, lửa giận trong lòng
Tiêu Tiêu càng sâu thêm chút ít, buông cánh tay Trình Tường ra, chạy thẳng về
phía Lâm Lệ, vừa lấy tay gõ ầm ầm cửa xe, vừa kêu to: “Mở cửa, cô mở cửa ra cho
tôi!”

Trình Tường lấy lại tinh thần,
bước lên phía trước, muốn kéo Tiêu Tiêu ngăn cô lại, “Tiêu Tiêu, em làm gì
vậy?”

Tiêu Tiêu cũng chẳng thèm quản
anh ta, tay như cũ gõ cửa xe: “Cô mở cửa ra cho tôi, mở ra!” Nện lên cửa xe mấy
cái, chưa mở, sau đó lại còn chưa hả giận lấy chân đá mạnh lên thân xe, trong
miệng không ngừng lảm nhảm: “Mở ra, mở ra cho tôi! …”

Cửa sổ xe bằng kính chậm rãi hạ
xuống, Lâm Lệ quay đầu nhìn người ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng không mang một
tia tình cảm, chỉ lạnh lùng mở miệng, nói: “Có chuyện gì sao?”

Tiêu Tiêu phẫn hận nhìn cô,

ngón tay chỉa về phía cô, tàn bạo hỏi: “Có phải là cô hay không, có phải cô cố ý
đụng vào xe của tôi hay không?”

“Tiêu Tiêu, em đang ở đây nói
vớ nói vẩn gì hả!” Trình Tường vừa kéo cô ta, giọng điệu nặng nề: “Lâm Lệ sẽ
không làm chuyện như vậy.”

Tiêu Tiêu quay đầu nhìn Trình
Tường, nói: “anh Tường, chính là cô ta, cô ta hận em, cũng hận anh, cho nên muốn
lái xe tới đụng chúng ta.” Nói xong, quay đầu tàn bạo nhìn chằm chằm Lâm
Lệ.

“Cô ấy hận em, cũng hận
anh!”

Nghe vậy, Trình Tường như là bị
đả kích, cả người như là giật mình, nhìn chằm chằm Lâm Lệ, trên mặt vẻ mặt có
tia đau đớn.

Lâm Lệ trong lòng cười lạnh,
thật cảm thấy nực cười cực hạn, buồn cười Tiêu Tiêu thế nhưng có thể mở mắt nói
lời bịa đặt, nói cô xúi bẩy Chu Hàn cố ý đụng vào, chẳng lẽ cô ta chỉ có thể nói
ra những lời này thôi sao? Tính là chiếc xe này là cô ta mới mua, mà bọn họ ngồi
ở bên trong, cho nên tức giận cho là cô muốn làm khó bọn họ, trực tiếp xúi Chu
Hàn bên cạnh lái xe đụng vào.

Bọn họ là không phải là quá coi
trọng cô chứ, thế nhưng có thể xem cô thần thông quảng đại như vậy. Buồn cười
hơn chính là vẻ mặt của Trình Tường, anh ta lại tin tưởng lời của cô ta phải
không? Ha ha, thật sự là quá nực cười,ông hề có logic như thế mà anh ta lại tin
được, đây chính là người đàn ông mình mê luyến hơn mười năm sao? Ánh mắt hồi đó
của cô thế nhưng kém đến nỗi như vậy.

Nhìn bọn họ, Lâm Lệ kéo kéo
khóe môi nói: “Các người nhất định cho là như vậy vậy thì tôi cũng chẳng có lời
gì để nói thêm nữa.” Nói xong trực tiếp quay đầu, đẩy cánh cửa kính xe lên, sau
đó cũng không thèm liếc thêm họ một chút nào nữa.

Tiêu Tiêu lôi kéo Trình Tường,
chỉ vào Lâm Lệ trong xe nói: “Anh nhìn thấy không anh Tường, cô ta thừa nhận,
chính miệng cô ta đã thừa nhận, chính là cô ta, là cô ta cố ý, người phụ nữ này
thật xấu, tâm cơ quá nặng, cô ta muốn báo thù chúng ta, cô ta muốn hại em, người
như vậy anh còn nhớ cô ta làm gì?”

Ánh mắt của Trình Tường nhìn
chằm chằm Lâm Lệ, tựa hồ Tiêu Tiêu bên cạnh nói một chữ đều không nghe
lọt.

Chu Hàn mắt lạnh thấy ‘trò khôi
hài’ này, nhớ tới bộ dạng Lâm Lệ ngày hôm trước khóc ở trong bệnh viện, nhớ tới
bộ dạng Lâm Lệ ngày hôm qua gục nôn mửa ở trước bồn cầu, nhớ tới vẻ mặt cô đơn

của cô ở đại viện cơ quan tối hôm qua, trong lòng thấy không đáng thay cô, người
đàn ông trước mắt này, không gánh vác được tình cảm mười năm của cô, không đáng
vì anh ta mà biến mình gầy ốm đi như thế, một chút cũng không đáng
giá.

Thấy Trình Tường không phản
ứng, trong lòng Tiêu Tiêu rất tức giận, trong khoảng thời gian này buồn bực cùng
không như ý làm cho cô ta rất là buồn bực, hôm nay vừa lúc thừa cơ hội này bộc
phát ra ngoài, đi ra phía trước vỗ cửa xe, trong miệng mãnh liệt mắng: “Lâm Lệ,
cô đi ra ngoài cho tôi, làm cái gì trốn ở bên trong, có thể làm như vậy còn
không dám đi ra ngoài a, cô cho rằng chiếm được một chút áy náy trong lòng anh
Tường đối với cô có thể không kiêng sợ như vậy sao, tôi nói cho cô biết, tôi…..

“Tiêu Tiêu!” Phía sau Trình
Tường hô lên, giọng nói lạnh lùng có chút nặng nề, nhìn cô ta nói: “Đủ
rồi!”

Tiêu Tiêu cả người chấn động,
chợt dừng lại, quay đầu lại, nhìn Trình Tường, quắt miệng, trong mắt hồng hồng,
vẻ mặt ủy khuất, giọng nói nghẹn ngào nói: “anh Tường, anh hung dữ với em…” Anh
chưa từng nói quá nặng với cô, chưa từng hung dữ với cô…

Lần đầu tiên, nhìn nước mắt của
Tiêu Tiêu, Trình Tường cảm thấy mệt mỏi, có chút nói không ra lời chán ghét cùng
chết lặng, cô tựa hồ vẫn là cô bé năm đó, giống như chưa từng có lớn lên, nhưng
cô bé trước kia trong mắt anh bây giờ đã không còn đáng yêu nữa, thậm chí có
loại cảm giác khiến lòng người mệt mỏi.

Không nhìn lại cô ta nữa, Trình
Tường trực tiếp xoay người đi về phía trước xe, lúc đi qua bên cạnh Chu Hàn nói:
“thật xin lỗi, lần này là chúng ta sai, phí sửa chữa xe đến lúc đó gửi hóa đơn
cho tôi.” Lấy danh thiếp từ trong túi mình ra đưa tới cho anh.

Chu Hàn đưa tay nhận lấy, khóe
miệng nửa cười như là mang theo ý trào phúng, lãnh đạm nói một câu: “Yên tâm,
hóa đơn tôi nhất định sẽ gửi đi qua.”

Trình Tường không nói cái gì
nữa, lướt qua anh trực tiếp lên xe. Thấy anh muốn đi, Tiêu Tiêu vội vàng lau khô
lệ trên mặt, chạy lên trước đuổi theo: “anh Tường, chờ em một
chút.”

Đợi xe của bọn họ rời đi, lúc
này Chu Hàn mới xoay người trở lại trên xe, thấy Lâm Lệ nghiêng người nhìn ra
ngoài cửa sổ, trên mặt nhìn không ra một chút tâm tình, chỉ là bàn tay đặt ở
trên đùi đang nắm chặt lại, cũng đã tiết lộ cảm xúc giờ phút này của
cô.

Chu Hàn không nói thêm cái gì,
khởi động xe lên đường tiếp tục chạy tới công ty.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.