Đọc truyện Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em – Chương 57
[BPN: Sau hai tháng không viết vì bận chuyện học tập, mình có thể sẽ
bị giảm sút tay nghề. Mong mọi người thông cảm và thứ tha 🙁 Cuối cùng cũng xong lớp 12 để quay lại viết truyện rồi.]
Khải Ân ngồi một mình trong khu vực chờ của sân bay lúc bốn giờ sáng. Cậu
khoác lên người một chiếc áo choàng lớn, nhưng vẫn không đủ khiến cho
cậu cảm thấy ấm áp ơn giữa thời tiết này. Khải Ân ho khan vài tiếng, nếu không vì bệnh cảm vài ngày qua, thể trạng cậu đã không trở nên yếu ớt
như thế. Nhìn lên đồng hồ điện tử lớn đang chậm rãi nhảy số trên tường,
Khải Ân khẽ nhíu mày, vì sao Luke vẫn chưa đến, cậu đã phải ngồi chờ hơn 30 phút. Sau một chuyến bay dài hàng giờ liền, cộng thêm toàn thân mệt
mỏi và đang bị bệnh, tình trạng của Khải Ân không tốt lắm, cậu cần được
về nhà để nghỉ ngơi.
Khải Ân lại nhắn cho Luke một tin nhắn với nội dung hối thúc nhưng lại chẳng nhận được hồi
âm như mọi lần, cậu khẽ thở dài rồi dựa lưng vào thành ghế nhựa thô cứng đầy mệt mỏi. Với tình trạng này hẳn là Luke đã quên cậu rồi. Khải Ân
cũng thật muốn đón một chiếc taxi để về nhà, nhưng cậu đã vô tình không
mang theo thẻ tín dụng, còn tiền mặt thì không còn đủ cho một chuyến xe
hay tàu điện ngầm. Tất cả đều vô dụng. Chỉ đành chờ Luke, chỉ mong cậu
ta đừng bỏ quên mình.
Trong lúc nhàm
chán, Khải Ân đành phải đến quầy nước tự động mua cho mình một cốc cacao nóng với giá vài đồng để uống tạm và tiếp tục công việc chờ đợi của
mình.
Không bao lâu sau, Luke đến, con xe màu đỏ rực của cậu không quá mờ nhạt trong bãi đỗ vắng vẻ. Khải Ân chậm rãi mang balo bước ra khỏi sảnh, chào đón cậu là thời tiết lạnh buốt ở
bên ngoài.
Khải Ân ném balo vào ghế sau rồi ngồi sang ghế lái phụ, buông ra một lời trách móc thay cho lời chào.
– Sao đến trễ thế?
– Mình đang ngủ mà. Ai bảo cậu nhắn tin sớm quá, không kịp xoay sở gì cả.
Luke ngáp một tiếng thật dài, nằm gục xuống vô lăng chừng năm phút để giảm
đi một phần mệt mỏi rồi điều khiển xe rời khỏi sân bay rộng lớn. Từ nơi
này về nhà của Khải Ân mất khoảng gần một tiếng đi xe trên đường cao
tốc, cũng không tính là quá xa khi di chuyển với tốc độ cao ở đoạn đường vắng vẻ vào lúc tờ mờ sáng.
– Mấy ngày nay ở trường có gì thú vị không?
Khải Ân mở lời, cố gắng tìm một chủ đề nào đó để nói chuyện, tránh cho cả
hai đều ngủ gật trong lúc này, điều đó thật nguy hiểm. Luke chản nản thở ra, cậu nhìn sang Khải Ân với ánh mắt đầy lo lắng.
– Không. Nhưng kết quả học tập của cậu tệ lắm rồi. Đừng nghỉ học như thế
nữa. Có thể thi Final cậu làm bài tốt nhưng điểm là của cả quá trình.
Điểm hoạt động trên lớp và bài tập về nhà nữa. Nếu thấy không thích học
ngành này nữa thì bỏ đi, rồi tha hồ sang Paris học nghệ thuật. Chứ đi đi về về như thế này hơi bị “phê” ấy.
Khải Ân cười cười, dường như không lo lắng như Luke. Cậu chỉnh lại ghế ngồi cho thoải mái hơn rồi nói:
– Biết sao được, học lén mà. Dù sao cũng phải cố gắng học xong cái bằng
này cho có một cái nghề. Vẽ vời chỉ là đam mê mà thôi. Nghề tay trái
được rồi. Dù sao mấy cái công ti con ở nhà cũng cần có người quản lí.
Mấy ông anh họ cũng đã quá sức.
Luke khẽ nhăn mặt, không đồng tình với ý kiến này của Khải Ân cho lắm.
– Với lại, lỡ sau này thất bại còn có nghề khác mà làm. Mấy vụ nghệ thuật này cũng khó nói lắm. – Khải Ân nói thêm vào.
– Gì chứ. Thiên phú cộng thêm có điều kiện phát triển như cậu lo gì thất bại.
Luke không tin những gì Khải Ân nói chút nào. Với cậu, Khải Ân có thiên phú
về hội hoạ, lại thêm vừa được một danh hoạ có tiếng thu nhận làm học
trò, gia đình cũng rất có thế lực, thế còn lo lắng gì việc phát triển
tài năng.
– Mình muốn dùng thực lực hơn.
– Ừ. Thế cũng tốt.
Đoạn đường về nhà còn khá xa, nhưng cả hai cũng không còn gì để nói thêm
nữa. Luke nhận ra giọng của Khải Ân có chút khàn, hẳn là đã bị cảm, vì
thế cậu cũng không muốn gợi chuyện thêm mà thay vào đó bằng một bản nhạc Pop nào đó đang hot.
Như nhớ ra chuyện gì đó quan trọng, Luke chỉnh âm lượng nhỏ dần rồi lên tiếng:
– À cái prom tháng sau, em gái cậu đã có ai ngỏ lời chưa?
– Không biết nữa. Để về hỏi xem.
Khải Ân trả lời bằng giọng nói ngái ngủ. Nhưng chưa đầy một phút sau cậu liền sực tỉnh.
– Cậu muốn làm gì? Đừng tưởng mình không biết bản chất của cậu như thế nào.
– Này này đừng nóng.
Luke cảm thấy buồn cười trước sự cảnh giác của Khải Ân. Dù rằng cậu quả thật là một thằng trai đểu hàng thật giá thật, nhưng sẽ không khốn nạn với
em gái của bạn mình. Cậu cũng có nguyên tắc của mình.
– Mình hỏi cho thằng bạn. Nó thích em gái cậu đấy. Nhưng nhát quá không
dám nói nên mình thăm dò trước xem thế nào. Yên tâm, nó không giống mình đâu.
Tuy vậy nhưng Khải Ân cũng không mấy vui vẻ. Một người nhút nhát thì không xứng với Thiên Ân rồi.
– Nể tình cậu là bạn tốt, để về nhà mình sẽ hỏi.
Khải Ân trả lời qua loa cho có lệ. Cũng không thật lòng để tâm đến vấn đề
này cho lắm. Luke cũng đoán được như thế nên cũng không hỏi thêm nhiều.
Vừa về đến nhà Khải Ân đã cảm nhận được không khí khác lạ, bây giờ chỉ mới
gần 6 giờ sáng nhưng tại sao trong phòng bếp lại bật đèn lại còn có
tiếng động. Khải Ân quên mất cơn buồn ngủ lúc này, chậm rãi tiếng về nơi phát ra âm thanh với độ cảnh giác cao. Và sau khi đến nơi, hình ảnh
đang diễn ra trước mắt còn khiến cậu bất ngờ hơn khi nhìn thấy một tên
trộm. Đó là Thiên Ân đang nấu ăn, chuyện này vì sao có thể xảy ra.
– Cơn gió nào mang em đến nơi này vậy?
Khải Ân dựa người vào tường, tựa như không thể nào tin nổi mà hỏi.
Thiên Ân cũng biết người vừa vào là ai nên cũng không thắc mắc nhiều, cô chỉ
lườm Khải Ân một cái rồi tiếng tục công việc đầy thú vị của mình. Khải
Ân trợn tròn mắt nhìn mọi thứ được bày biện xung quanh, tựa như một điều gì đó rất khó tin. Những món ăn trên bàn, vì sao Thiên Ân có thể nấu
được toàn bộ chúng. Lại còn những động tác thuần thục kia, tại sao tất
cả đều quá đỗi xa lạ. Chẳng lẽ chỉ với thời gian hai ngày, Thiên Ân có
thể từ một người chưa bao giờ vào bếp trở thành một đầu bếp chuyện
nghiệp.
– Em tự làm hết đấy à?
– Đúng.
– Làm thế nào mà em có thể…
– Thì học trên mạng. Nhiều công thức hướng dẫn mà.
– Em luyện được bao lâu rồi thế?
Khải Ân kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, nghiêm túc nhìn từng làn khói trắng đang
bay lên trên mỗi phần thức ăn, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Thật sự đây là của Thiên Ân làm sao.
– Em mới làm hôm nay. Thật ra em dự định lâu rồi nhưng chưa có cơ hội. Hôm nay cả nhà đi du lịch hết rồi nên em mới dám thử.
Thiên Ân đeo găng tay vào rồi bước đến lò nướng lấy ra thêm một món ăn khác
đặt lên bàn. Cô nhìn lại mọi thứ xung quanh một lượt, hình như đây là
món cuối cùng rồi, cũng không còn gì nữa. Thiên Ân lấy từ trong tủ bếp
ra một bộ bát đũa rồi đưa cho Khải Ân.
– Anh thử xem. Nhưng mà cũng lạ thật. Em cũng chẳng hiểu vì sao em làm rất trơn tru, tựa như đã từng làm nhiều lần rồi.
Thiên Ân chống cằm, bâng quơ nhìn thành quả của mình phía truớc. Không chỉ
Khải Ân ngạc nhiên, mà chính cô cũng thế. Cô cũng không rõ vì sao mình
có thể làm ra tất cả những món ăn này một cách thuận lợi như thế, hầu
như không có một chút trở ngại nào. Tựa như cô đã làm như thế rất nhiều
lần.
– Ủa, trước giờ anh có thấy em vào bếp bao giờ đâu.
– Thì đó. Nên em mới thấy lạ. Là vì sao nhỉ, thật khó hiểu. – Thiên Ân lẩm bẩm một mình.
Trước sự cám dỗ của thức ăn, một người đã nhịn đói được nửa ngày như Khải Ân
bắt đầu cảm thấy đói. Mặc kệ cho đây là lần đầu tiên Thiên Ân nấu ăn,
cậu liền nhanh chóng nếm thử.
– Có vẻ em có thiên phú đấy. Về sau đi học nấu ăn đi.
Nhìn biểu cảm của Khải Ân, Thiên Ân vô cùng hài lòng. Cô cũng không có ý
định ăn thử, nhưng nhìn thái độ của anh trai như thế, cô nghĩ chúng cũng không tồi.
– Anh ăn xong xem có bị đau bụng không. Rồi có cảm thấy mệt mỏi, nhức đầu, buồn nôn gì không.
Thiên Ân nhìn Khải Ân ăn được một lúc rồi nói, sau đó cô bắt đầu công việc
dọn dẹp nhà bếp của mình. Xong xuôi tất cả thì liền lấy ra cho mình một
chiếc bánh sandwich được làm sẵn cùng một cốc sữa tươi và bắt đầu ăn
sáng.
– Em không thử à? – Khải Ân thấy lạ liền hỏi.
– Không. Tất nhiên là không. Anh ăn để thí nghiệm chứ.
Gương mặt Khải Ân bỗng chốc tối sầm. Cậu có chút buồn phiền dời ánh mắt vào
bát cơm đang ăn dở, trong lòng bắt đầu xuất hiện bóng ma. Không hiểu là
vì thức ăn có vấn đề hay là cậu gặp chướng ngại về tâm lí mà bỗng dưng
cảm thấy bụng mình hơi đau.
– Sao em lại lấy anh ra làm vật thí nghiệm chứ? Mà sao em lại nổi hứng muốn nấu ăn?
Khải Ân bất mãn nói, thế nhưng cũng không dừng lại công việc ăn uống. Dù sao cũng lỡ ăn rồi, thêm nhiều một chút cũng thế thôi, không giải quyết
được gì. Thà rằng cầu nguyện một chút rồi lại tiếp tục công việc lấp đầy chiếc bụng rỗng của mình.
– Là bởi vì không có ai để thí nghiệm cả.
Thiên Ân chậm rãi trả lời câu hỏi đầu tiên, nhưng không trả lời tiếp ý còn
lại. Dù dạo gần đây không nhắc đến, cũng chưa từng có ý định dò hỏi thù
oán xưa cũ của Khải Ân và Đình Dương nhưng Thiên Ân biết việc anh trai
ghét Đình Dương là hoàn toàn nghiêm túc và có lí do chính đáng. Một lí
do mà cậu không muốn đề cập nhiều. Dù Khải Ân không muốn nói nhưng từ
ánh mắt và thái độ của cậu dành cho Đình Dương hôm ấy thì Thiên Ân cũng
lờ mờ đoán được độ trầm trọng của vấn đề. Cô cũng thật tò mò xem cả hai
quen nhau như thế nào, vì sao mà gây thù chuốc oán nhưng cũng chưa biết
hỏi ai, và hỏi vào thời điểm nào cho phù hợp. Thôi thì việc cô kết bạn
cùng Đình Dương đành lén lút duy trì vậy. Chỉ cần Khải Ân không biết, có lẽ cũng không sao cả.
Khải Ân dùng bữa
no nê thì liền ngồi dựa vào ghế đầy thoải mái. Cậu thầm cầu nguyện rằng
trong vòng hai ngày sắp tới không có gì bất trắc xảy ra với hệ tiêu hoá
của mình. Nếu không e rằng cả đời này cậu sẽ ngăn cản Thiên Ân vào bếp.
– Prom sắp tới em định đi với ai thế?
Khải Ân rảnh rỗi liền nhớ đến lời nhờ vả của Luke đành thuận miệng hỏi. Cậu
cũng chẳng quan tâm mấy đến câu trả lời, dù gì cậu cũng sẽ không chấp
nhận. Nhưng cậu vẫn sẽ hỏi cho xong nhiệm vụ được giao.
Thiên Ân đang gọt táo thì bỗng dưng dừng lại, trong đầu cũng thoáng qua vài
suy nghĩ. Thật sự cô cũng không để ý đến việc này cho lắm. Năm nay là
năm đầu tiên đi dự Prom kể từ khi đến nơi này nên cô cũng không mấy quen thuộc.
– Em nghĩ là sẽ đi cùng một hai cô bạn độc thân nào đó. Chắc thế thôi.
– À rồi. Tại anh hỏi dùm một người bạn. Mà nếu em đã hẹn bạn rồi thì anh sẽ từ chối dùm cho.
Khải Ân rất vui vẻ vì câu trả lời này. Thật là hợp ý cậu mà.
Trong lòng Thiên Ân bỗng nhiên có gì đó rung động. Cô chợt nghĩ đến Đình
Dương. Liệu hắn có đi dự Prom không. Hắn sẽ đi cùng ai? Đi một mình,
cùng với một nhóm bạn hay là cùng với một cô gái khác – cô gái mà hắn
thích? Cô gái mà hắn thích sao…
– Không biết là ai nhỉ?
Thiên Ân thần người suy nghĩ, vô tình buông tay làm rơi con dao gọt hoa quả
xuống đất, suýt nữa thì chạm trúng vào chân. Âm thanh chói tai khiến cả
cô và Khải Ân đều giật mình.
– Em đang thẫn thờ cái gì đó. Suýt nữa là bị thương rồi. Anh thấy tốt nhất là em vẫn nên rời xa phòng bếp đi.
– Chỉ là một chút không tập trung thôi mà. Bình thường em có thế đâu.
Thiên Ân có chút hậm hực nói. Thật là oan uổng cho cô quá.
Thế nhưng chuyện Đình Dương sẽ đi Prom cùng ai thật sự khiến cô cảm thấy có phần tò mò và không thoải mái, chẳng hiểu vì sao.
***
Khi Thiên Ân đến nhà Đình Dương là đã qua buổi trưa. Cho đến thời điểm cô
rời khỏi nhà, hệ tiêu hoá của Khải Ân vẫn chưa xảy ra chuyện nên cô càng yên tâm thêm một phần. Bây giờ có thể giúp Đình Dương chuẩn bị bữa tối
rồi.
Mục đích chính của Thiên Ân hôm nay
khi đến nhà Đình Dương là để hoàn tất bản báo cáo nghiên cứu thị trường
hôm trước. Họ nên hoàn tất nhanh chóng và gửi sang cho Valeria trước
ngày mai, để phòng khi cần chỉnh sửa vẫn còn kịp thời gian. Công việc
này cũng không tốn quá nhiều thời gian bởi vì cả hai đã làm xong một
phần nào đó từ trước nên mọi thứ rất nhanh chóng được kết thúc và gửi
cho Valeria qua mail.
– Hôm nay em sẽ chuẩn bị bữa tối cho anh nhé.
Thiên Ân vừa thu dọn tập vở vừa nói. Cô tin chắc rằng với thành quả của mình
sáng nay thì chẳng cần luyện tập nhiều thêm nữa mà đã có thể bắt tay vào thực hiện rồi.
Trước lời đề nghị của
Thiên Ân, Đình Dương rất vui vẻ mà gật đầu. Trong mắt hắn không thể nào
che giấu niềm vui và hạnh phúc. Bỗng dưng hắn cảm thấy mọi thứ thật quen thuộc biết bao. Tựa như quay về ngày trước, vào một quãng thời gian nào đó mà họ đã từng rất vui vẻ dù rằng lúc đó giữa bọn họ vẫn tồn tại chút ít khoảng cách. Bây giờ cũng rất tốt, mọi thứ cứ tiến triển từ từ chậm
rãi và bình thường như thế, cũng chẳng cần vội vã.
– Để anh giúp em.
– Không cần đâu. Em tự làm được hết. Anh làm gì thì làm đi.
Câu nói này khiến cho Đình Dương hơi khựng lại. Nhưng rồi hắn lại mỉm cười. Vẫn hệt như năm đó. Cô vẫn không để hắn giúp đỡ mình chuẩn bị bữa tối.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, cô không còn mang quan hệ chủ tớ ra để ngăn
cản hắn nữa. Điều này khiến hắn cảm thấy thật vui vẻ.
– Ừ. Khi nào em cần gì thì gọi anh. Hơn nữa… – Đình Dương chợt dừng
lại, hắn nhìn cô lâu hơn một chút rồi nói tiếp. – Đừng mất tập trung kẻo đứt tay.
(Tg chú thích: Tình tiết này có ở chap 31.)
Thiên Ân có đôi chút khó hiểu nhưng vẫn gật đầu qua loa rồi đẩy Đình Dương
quay về phòng hắn. Còn mình thì bắt đầu vào bếp một lần nữa trổ tài.
Đình Dương cũng không vội rời đi ngay mà nán lại một chút ở lối ra vào phòng bếp. Hắn lẳng lặng đứng nhìn cô nấu ăn rồi nở một nụ cười ấm áp. Sau
khi chắc chắn rằng cô thật sự ổn thì hắn mới quay người rời khỏi.
Trong lúc Thiên Ân nấu ăn thì Đình Dương quay về phòng mình. Hắn lục từ gầm
giường ra vài chiếc thùng xốp. Đây là những gì hắn mang theo sau khi rời Việt Nam nhưng lại chưa một lần mở ra vì vốn dĩ hắn chẳng có một chút
tâm trạng để làm điều đó. Hắn cũng chẳng nhớ năm đó hắn đã bỏ những gì
vào chiếc thùng này, bây giờ ngồi xem một chút cũng thú vị.
Từng chiếc thùng xốp được mở ra, cũng không có nhiều đồ vật đặc biệt lắm.
Chỉ là vài quyển sách cũ mà hắn từng rất thích, cộng thêm một vài vật
dụng sinh hoạt hằng ngày mà thôi. Đình Dương lấy từng vật ra, xem xét
cái nào nên giữ lại, cái nào nên ném đi cho đỡ chật chỗ.
Bỗng nhiên từ đâu đó rơi ra một bức hình đã sớm nhàu nát. Đình Dương khẽ
nhíu mày nhặt lên. Hắn ngạc nhiên đến sững sờ. Đây chẳng phải là ảnh
chụp của Oliver cùng Thiên Ân ngày họ còn ở Rome sao. Bức bình này làm
hắn nhớ lại ngày hôm đó, ngày mà hắn đã nặng lời với Thiên Ân, ngày mà
hắn là một kẻ tồi tệ nhất, cũng là quãng thời gian mà mỗi lần nhớ lại,
hắn chỉ biết hối hận cùng dằn vặt. Hắn vẫn còn nhớ rõ mình đã vò nát bức hình này ra sao khi Mộng Thy đặt nó vào tay mình, bằng tất cả sự tức
giận và căm hận vì bị lừa gạt. Nhưng rồi lúc ra đi, hắn lại đi tìm khắp
nơi lại bức hình này và lưu giữ nó, bởi đây là hình ảnh duy nhất của cô
mà hắn có. Và rồi hắn cảm thấy thật tệ. Cả một quãng thời gian dài sống
chung như thế, mà hắn ngay cả một bức hình cũng chẳng có. Để rồi sau
này, hắn phải biết làm thế nào để nhớ đến cô đây.
Thế nhưng sau khi sang nước ngoài, Đình Dương như hoàn toàn rơi xuống vũng
lầy của sự tuyệt vọng. Hắn không muốn làm bất cứ điều gì. Hình ảnh của
Thiên Ân cứ mãi ám ảnh trong đầu hắn, làm hắn dằn vặt đau đớn. Khi đó
chẳng cần đến bức ảnh này thì hắn cũng không thể nào quên cô được.
Bức ảnh năm nào giờ đây không chút thay đổi nào. Đình Dương như được nhìn
ấy hình ảnh của Thiên Ân khi cô còn là Thuỵ Du, so với bây giờ cũng
không có gì thay đổi đặc biệt. Ngoài việc lúc đó trông Thuỵ Du trưởng
thành và già dặn hơn Thiên Ân bây giờ rất nhiều. Nhưng dù là Thuỵ Du hay Thiên Ân, Đình Dương biết người hắn yêu mãi chỉ có một người, chính là
cô gái ấy, dù cho cô mang tên gì, thân phận thay đổi như thế nào thì
tình cảm hắn dành cho cô vẫn không thay đổi.
– Em làm xong rồi. Mà anh đang xem gì thế?
Tiếng chân của Thiên Ân làm cho Đình Dương cất vội bức ảnh vào một quyển
sách. Hắn không muốn cô nhìn thấy, khi đó hắn chẳng biết phải giải thích như thế nào. Đình Dương chộp lấy một tập sách bản đồ, vờ như không có
chuyện gì xảy ra.
– Anh đang tìm lại một số tài liệu cũ.
– A sách bản đồ thế giới này.
Thiên Ân chỉ vào quyển sách Đình Dương đang cầm trên tay. Lúc này hắn mới có dịp liếc qua tựa đề của nó một chút.
– Bây giờ người ta quen dùng Google
Map hoặc quả địa cầu bằng nhựa hơn. Nhưng em vẫn thích loại này. Coi được khá nhiều thứ. – Thiên Ân thích thú giải thích.
– Em thích đi du lịch à?
– Đúng thế. Nếu mà em có cơ hội được đi du lịch thì nơi đầu tiên em đi sẽ là Luân Đôn, em muốn một lần ngồi bên bờ sông Thames thưởng thức cafe.
Rồi sau đó là đến Paris để thưởng thức bánh mì và mua sắm. Tiếp đến em
sẽ đến Hawaii để tắm biển. Và cuối cùng là về lại Rome và đến đài phun
nước Trevi.
– Tại sao lại là đài phun nước Trevi?
Thiên Ân khẽ cúi đầu, cảm thấy hơi xấu hổ khi giải thích điều này với Đình Dương. Cô có chút cảm giác chột dạ.
– Vì cha mẹ em đã thổ lộ với nhau ở nơi này nên em rất muốn đến nhìn thử
và cảm nhận một chút xem sao. Và thử tưởng tượng một chút.
Thiên Ân nói xong liền vô thức đưa mắt nhìn sang Đình Dương thì phát hiện hắn cũng đang nhìn mình không rời mắt. Cô đâm ra có chút lúng túng và ngại
ngùng nên đành quay mặt đi.
Đình Dương đương nhiên cũng nhìn thấy điều đó, hắn cũng không để cô bối rối thêm nữa mà liền đổi chủ đề.
– Sắp tới kì nghỉ rồi. Em có dự định gì chưa?
Thiên Ân như tìm được một chiếc phao cứu sinh khỏi tình huống khó xử, cô liền nhanh chóng trả lời.
– Em định về Việt Nam.
– Làm gì thế? Gia đình em có việc à?
Đình Dương xếp lại mọi thứ cho ổn định rồi ngồi xuống cạnh Thiên Ân.
– À không. Em đi theo một trại hè. Trại hè này liên kết với các cụm ở
Việt Nam làm chương trình giao lưu văn hoá giữa các quốc gia kết hợp rèn luyện kĩ năng mềm. Trường mình cũng có mấy người tham gia. Em đi theo
dạng tình nguyện viên. Giúp đỡ một số thứ.
– Bao giờ em đi?
– Chắc khoảng 3 ngày nữa. Em đi gần một tuần mới về.
Đình Dương không nghĩ rằng mình sẽ không được nhìn thấy Thiên Ân trong vòng
một tuần ngay khi hắn vừa tìm được lại cô nên sau khi suy nghĩ cân nhắc
một lúc thì liền nói.
– Em hỏi xem còn vị trí nào trống không? Anh cũng muốn tham gia. Dù sao kì nghỉ này cũng thật nhàm chán.
Thiên Ân không đoán được Đình Dương sẽ đề nghị tham gia, trong lòng cô cảm
thấy hào hứng lạ thường. Nếu như có thể cùng hắn tham gia trại hè này,
hẳn là vô cùng vui vẻ và thú vị.
– Để khuya em nhắn tin hỏi chị trưởng đoàn xem sau. Sẽ báo anh trong thời gian sớm nhất.
– Nhờ vào em hết.
Đình Dương thoải mái trả lời. Cũng lâu rồi hắn không tham gia hoạt động đội
nhóm, điều này không tốt cho tương của hắn về sau lắm. Ngay lúc tâm
trạng của hắn biến chuyển tốt lên, hắn đã nghĩ đến chuyện tìm một việc
gì đó hay ho để tham gia, rèn luyện và trải nghiệm. Thật trùng hợp lần
này gặp trúng một sự kiện mà Thiên Ân cùng tham gia, hắn cảm thấy bản
thân mình thật may mắn.